Tuy vẫn chưa có chứng cứ là Dư Mạn đã đả thương tổ sư gia nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh không phải hắn làm. Tại tình huống lúc đó, hắn đương nhiên là người bị hiềm nghi nhất nên A Bảo cực kì chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, nghe nói hắn lâm vào hôn mê, A Bảo lập tức nghĩ ngay đến giết người diệt khẩu.
Đinh Hải Thực lại nói tiếp, “Hình như là bị người ta hạ nguyền rủa.”
“Thượng Vũ?” Có Đồng Hoa Thuận làm tiền lệ nên Thượng Vũ lập tức bị liệt vào danh sách nghi phạm số một.
Đinh Hải Thực lắc đầu, “Hiện tại còn chưa rõ ràng lắm. Phan chưởng môn chỉ nói ông ấy phát hiện manh mối Dư Mạn mất tích, hơn nữa còn đem cậu ta tìm về nhưng cũng không nói là có phát hiện thêm cái gì nữa.”
A Bảo uống một hơi xong bát súp, xua tay, “Mặc kệ, trước tiên phải lo vụ Thượng Vũ đã.”
Đinh Hải Thực sờ sờ đầu cậu, “Ân, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.”
Tuy nói là nói vậy thôi nhưng A Bảo và Đinh Hải Thực đều hiểu muốn giải quyết Thượng Vũ cũng không đơn giản như vậy.
Tiểu đảo rung lắc càng ngày càng mạnh, tường trong đại trạch Đinh gia đã nứt ra một khe hở. Bọn họ đều biết thời khắc phải chính diện giao phong với Thượng Vũ sắp đến.
A Bảo thu thập một chút rồi chạy xuống tầng thấy Đinh Hải Thực và Kì thúc đang chỉ huy đào hầm trong hoa viên. Địa chấn vẫn còn tiếp tục nên muốn đào hầm cũng không thuận lợi, tầm một giờ sau Kì thúc mới dừng lại.
A Bảo đứng ở trên miệng hố nhìn xuống.
Kì thúc đẩy cậu.
Trong lòng A Bảo nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống trong tư thế thật đẹp nhưng hiện thực lại là tư thế chó ăn phân.
Tứ Hỉ bay đến trước mặt cậu, “Đại nhân, ngài....”
“Ta không sao!” Cậu che cằm đứng lên, u oán ngẩng đầu.
Kì thúc cười làm lành, “Đứng không vững. Cậu xem phía dưới có cái vòng kéo nào không.”
A Bảo run rẩy đứng trong hố sờ tới sờ lui.
“Đại nhân có phải đây hay không?” Tứ Hỉ hỏi.
A Bảo chạy sang, hai chân hơi run run, quỳ xuống.
Tứ Hỉ ngượng ngùng, “Đại nhân, em phát hiện thì phát hiện nhưng ngài quỳ làm gì a?”
A Bảo cúi đầu xuống dưới hầm nửa ngày không nhấc dậy được, choáng váng, khuôn mặt trắng nhợt, xua tay, “Mau, đỡ lên, ta muốn nôn.”
Tam Nguyên và Tào Dục lập tức nhảy xuống nhưng họ lại nhìn thấy Ấn Huyền cũng xuống nên lại nhảy trở về.
Ấn Huyền một tay ôm lấy cậu sau đó kéo cái vòng Tứ Hỉ vừa mới phát hiện ra.
Dưới lỗ phát ra tiếng cửa đá mở ầm ầm, một mật thất không đến một thước vuông xuất hiện ngay bên chân họ bốc ra mùi ẩm ướt.
Đinh Hải Thực nói, “Đây là một cái hầm.”
A Bảo mềm nhũn nhào vào lồng ngực Ấn Huyền, “Thật là khó chịu.” Ba phần là thật, bảy phần lợi dụng.
Ấn Huyền đành phải ôm cậu lên.
Động đất chậm rãi ngừng lại.
Cảnh vật không ngừng rung lắc cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
A Bảo đổi tư thế trong lòng Ấn Huyền, tiếp tục phơi nắng. Ngày hôm qua ngủ thực sự quá muộn.
Đinh Hải Thực nói, “A Bảo, con xuống hầm xem.”
A Bảo lười biếng mở to mắt, “Trong hầm có cái gì?”
Đinh Hải Thực nói, “Con xem thì biết.”
A Bảo đứng lên định nhảy xuống thì bị ông giữ lại, lấy một cái ba lô rồi tự mình khoác lên cho cậu.
“Thật nặng!” A Bảo phải khom lưng xuống.
Đinh Hải Thực nói, “Hầm rất sâu, nhiều năm rồi không ai xuống nên sẽ có chút biến hóa, mang theo mấy thứ để ngừa vạn nhất.”
A Bảo nói, “Con có thể mang theo tổ sư gia để ngừa vạn nhất không?”
Đinh Hải Thực cười, “Đương nhiên là được. Không chỉ Ấn Huyền tiền bối mà Khâu tiên sinh cũng có thể đi.”
A Bảo cảm thấy không thích hợp, “Phía dưới rốt cuộc có cái gì?”
“Thứ dùng để đối phó Thượng Vũ.” Đinh Hải Thực cầm tay Khâu Cảnh Vân, “Thực xin lỗi. Việc của Đinh gia lại liên lụy tới cậu.”
Vừa nghe tới đối phó Thượng Vũ, tinh thần A Bảo lập tức tỉnh táo, xốc ba lô nhảy xuống. Lần này có chuẩn bị trước, tư thế rơi khá là đẹp trai chỉ là lại nhớ đến lần trước ngã gục nên cằm thấy hơi đau đau.
A Bảo mở đường, Ấn Huyền đi giữa, Khâu Cảnh Vân đi cuối.
A Bảo hiện tại không còn là A Bảo phế vật như trước nữa, ngoại trừ thể lực có chút tệ lậu thì pháp thuật của cậu thậm chí còn cao hơn Khâu Cảnh Vân. Cậu đi trước căn bản là không cho Ấn Huyền và Khâu Cảnh Vân cơ hội thể hiện.
A Bảo dùng phù chú thắp sáng, để chúng nó bay bay theo chiếu sáng.
Hầm thực sự rất sâu, quả thực là chín khúc rẽ, mười tám khúc cong.
Sau khi xuống dưới lại đi về phía trước một đoạn, rẽ rồi lại tiếp tục đi xuống.
Đột nhiên mặt đất run lên.
A Bảo hoảng sợ, thân dán trên vách tường lẳng lặng nghe động tĩnh, “Nếu nơi này mà sập thì không phải chuyện đùa đâu!” Trước mắt còn không rõ bao lâu tới nơi.
May mắn là chấn động khá ngắn, nhanh chóng dừng lại.
A Bảo bước chân càng nhanh hơn.
Cầu thang vẫn đi xuống, lửa càng ngày càng nhỏ, dưỡng khí cũng ít dần. Đám người A Bảo phát hiện trong ba lô có túi dưỡng khí. Hiển nhiên là Đinh Hải Thực rất hiểu tình hình dưới hầm nên đã chuẩn bị. A Bảo không nhớ rõ mình đi bao nhiêu tầng, chỉ biết là càng đi càng choáng, chân đi xuống cũng không biết rõ phải đặt ở đâu.
Khâu Cảnh Vân thấy phía trước càng đi càng chậm, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Thân ảnh Ấn Huyền chợt lóe xuất hiện phía trước A Bảo, hơi khom người xuống hôn.
A Bảo cực kì tự giác ôm cổ hắn.
Khâu Cảnh Vân thấy hoa mắt, hoàng phù chiếu sáng đã đi theo hai người bọn họ, rất nhanh đã không thấy đâu.
“.....”
Cuối thang mơ hồ nghe thấy tiếng nước biển rất rất nhỏ tựa như radio bật âm lượng nhỏ nhất vậy.
A Bảo vỗ vỗ Ấn Huyền.
Ấn Huyền buông cậu xuống tay trong tay cũng bước đi, cuối cùng cũng thấy ánh sáng. Ánh sáng lọt qua khe trên đỉnh chóp chiếu xuống thành những lỗ tròn nhỏ mờ mờ.
“Nơi này chẳng có gì sao?” A Bảo búng tay, số lượng hoàng phù lập tức lên đến mười hai cái, bay ra bốn phương tám hương để chiếu sáng rồi lập tức, cậu nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm chính mình.
A Bảo sợ tới mức lùi lại ba bước. Từ nhỏ cậu chỉ sợ cố sự về quỷ, không phải sợ gặp quỷ mà chỉ sợ quỷ đột ngột xuất hiện. Tật xấu này cho đến khi cậu trở thành đệ tử Ngự Quỷ phái cũng không sửa được.
“Ai đó?” Cậu điều khiển mười hai hoàng phù nhắm vào nó.
Ánh sáng chiếu rọi ra thân hình của nó – đại khái là một con rùa dài tầm mười thước, “Con....người....” Nó thở phì phò, thong thả mở miệng.
A Bảo nói, “Ông là ai a? Sao lại lớn lên như vậy?”
Rùa lớn dừng lại, tựa hồ như tự hỏi, sau hơn mười giây mới mở miệng lần nữa, “Cậu là con người.”
Bốn chữ, nói gần hết một phút.
A Bảo lại bắt đầu tìm này nọ trong ba lô.
Rùa lớn tiếp tục chậm rãi nói, “Ta là thần rùa thủ hộ cho đảo nhỏ.”
A Bảo lẩm bẩm, “Chức nghiệp không phải là Ninja chứ?” =;.=
Tứ Hỉ lại thò đầu ra, “Tên là gì? Raphael?”
Rùa lớn nói, “Tên ta là Rùa Lớn.”
Hai phút trôi qua.
“....”
A Bảo và Tứ Hỉ cuối cùng cũng nhận ra sai lầm. A Bảo nói, “Sao ông lại ở đây.”
“Chuyện này phải kể vào trăm năm trước.....”
“Đối phó Thượng Vũ như thế nào?” Ấn Huyền nói một câu, chọc trúng trọng điểm.
Tuy rằng lời nói của Rùa Lớn bị đánh gãy nhưng nó vẫn cố gắng nói thêm mấy chữ nữa rồi mới dừng. Nó trầm tư trong chốc lát mới nói, “Thượng Vũ là ai?”
A Bảo nói, “Con nghĩ ở đây có gì đó không đúng!”
Rùa Lớn nói, “Các cậu biết Đinh Hải Thực không?”
A Bảo nói, “Biết!”
Rùa Lớn nói, “Thế thì theo ta đi.” Nó chậm rãi đứng lên, dùng cơ thể đập vào vách tường. Vách tường nhanh chóng sụp xuống nhưng lạ là nước biển không tràn vào mà tựa như bị một bức tường thủy tinh ngăn bên ngoài.
Rùa Lớn chậm rãi xoay người, “Các cậu ngồi lên lưng ta.”
A Bảo nói, “Chờ chút! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chúng ta đi đâu? Còn có tại sao ông lại ở đây?”
Rùa Lớn nói, “Ta đáp ứng với Đinh Khang Khang sẽ thủ hộ cho đảo nhỏ, lại đáp ứng Đinh Hải Thực rằng nếu có người đến tìm ta thì ta sẽ mang người kia đi.”
Khâu Cảnh Vân hỏi, “Đinh Khang Khang?”
A Bảo nghĩ nghĩ, “Hình như là tổ tiên của tôi. Chờ chút, ông thủ hộ cho đảo vậy nếu ông rời đi thì đảo sẽ thế nào?”
Rùa Lớn trầm mặc một lát mới nói, “Nếu tiếp tục công kích thì đảo này sẽ chìm.”
Nó vừa nói xong, A Bảo nhìn thấy một bàn chân của quái thú vỗ tới, đảo lại chấn động!
Nói cách khác, Thượng Vũ không chỉ công kích phía trên mà còn công kích phía dưới?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...