Lưu Quang Nhập Họa

Chiến tranh bắt đầu.

--------------------

“Công chúa, trong cung vừa mới truyền đến mật báo, Thần Nỗ xuất cung." Vẻ mặt Trần Tâm lo lắng.

Cảnh Hàm U đột nhiên quay đầu, “Thần Nỗ? Hắn đến nước Dịch?”

Trần Tâm lắc đầu. “Không biết, không dám theo, cũng theo không nổi.”

Cảnh Hàm U bình phục tâm tình một chút, “Còn có thể truyền tin tức cho Thần Nhứ không?”

Trần Tâm khổ sở nói: “Với tình hình hiện tại của hai nước, cho dù có thể truyền, người cũng không nên truyền bất cứ tin tức gì.”

“Đưa tin cho Phi Diệp Tân, sư phụ sẽ thông báo cho Thần Nhứ." Cảnh Hàm U không có bất cứ chướng ngại tâm lý gì với hành vi như thông đồng với địch như này. Nàng có thể đối đầu với Thần Nhứ, nhưng không thể để Thần Nhứ gặp nguy hiểm. Hai người các nàng đánh cược, cược là quốc gia, không phải tính mạng của mình.

Thư viện Phi Diệp Tân.

Hoa lê bên ngoài bay vào Phi Hoa tiểu trúc, lạnh lùng rơi vào trong viện.

Giang Phong Mẫn đọc tin tức Cảnh Hàm U đưa tới, không khỏi nhíu mày, “Thần Nỗ? Ta nhớ hắn đã không xuất hiện trong giang hồ được hai mươi năm rồi đúng chứ? Không ngờ là trốn trong hoàng cung nước Lịch.”

Chưởng viện lười biếng ngồi trên giường Tương Phi *, “Cây nỏ thần của hắn, nổi danh thần quỷ không né được. Năm đó không phải ngươi cũng không né?”

* làm bằng trúc Tương Phi, hay là trúc đốm.


“Lúc đó ta ôm nàng được chưa.” Giang Phong Mẫn không phục.

Chưởng viện cười nói: “Ý của ngươi là ta kéo chân ngươi?”

“Không không không!” Giang Phong Mẫn biểu hiện ra dục vọng cầu sinh cực mạnh, đầu lắc như trống bỏi. “Ý của ta là, nếu hắn thật sự lợi hại như vậy thì sẽ không bị nàng tổn thương đến hai mươi năm không dám lộ diện.”

Chưởng viện hình như khá hài lòng với đáp án này. “Ngươi nói ta cần báo tin tức này cho Thần Nhứ không?”

“Đó là đồ đệ của nàng.” Giang Phong Mẫn thuận miệng nói ra.

“Hửm?” Chưởng viện nhíu mày.

“Á…” Giang Phong Mẫn vội vàng bổ sung: “Ý của ta là nàng hẳn là hiểu rõ con bé.”

Chưởng viện đứng dậy, nhìn thoáng qua hoa lê xinh đẹp ngoài cửa sổ, “Muốn nói cho nó, nhưng lại cảm thấy không cam tâm.”

“Không nói cho nó, nhưng lại cảm thấy không yên lòng. Đúng không?” Giang Phong Mẫn đi đến sau lưng nàng.

“Đúng vậy.” Chưởng viện trầm mặc thật lâu, rốt cuộc hạ quyết định. Nàng trở lại, một cơn gió thoảng qua, tờ giấy trên bàn đã hóa thành tro tàn.

Nước Dịch, thành Thiên Dĩnh.

Thần Nhứ bị bệnh. Trong khoảng thời gian này, mặc dù nàng nhìn như thắng rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra cũng giống như Cảnh Hàm U, hao phí quá nhiều tâm lực. Sau khi liên tục chống đỡ ba tháng, cơ thể của nàng rốt cuộc chịu không nổi mà ngã bệnh.


Linh Âm ngày đêm không ngừng canh giữ bên người Thần Nhứ. Thái tử cũng cực kỳ quan tâm, mỗi ngày đều phải đi qua xem bệnh tình của Thần Nhứ.

“Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.” Thần Nhứ nói vài lời để Thái tử an tâm, cuối cùng tiễn người đi.

Linh Âm lo lắng nói: “Công chúa, gần đây người thực sự quá mệt mỏi, mấy ngày nay xin hãy đặt chuyện quốc gia đại sự sang một bên để nghỉ ngơi thật tốt đi ạ.”

Thần Nhứ gật đầu. “Bảo Lâm Lang mời chị gái của cô ấy tới. Ta cần có người thay ta tọa trấn kinh thành.”

Sau năm ngày, trưởng nữ Lý Tư Duyên của cựu thừa tướng tiến vào hoàng cung. Thần Nhứ kể sơ qua tình hình trước mắt, còn nhiều chuyện khác Lâm Lang biết thì cũng sẽ nói cho Lý Tư Duyên.

“Công chúa, chuyện thần nữ có thể làm, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Người cứ nghỉ ngơi cho tốt đi ạ. Có việc khẩn cấp, thần nữ sẽ đến xin chỉ thị ý kiến của người.” Tuy là nữ tử nhưng Lý Tư Duyên rất được Lý thừa tướng coi trọng, dạy cô kiến thức kinh thiên vĩ địa.

Lúc này bệnh tình của Thần Nhứ đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Chỉ là đám Linh Âm, Lâm Lang không đồng ý nàng vất vả quá độ vào lúc này. Nàng cũng rõ ràng, sức khỏe của mình sẽ là một biến số không thể thay đổi đối với toàn bộ sự nghiệp phục quốc, thế nên cũng không vội vã xử lý sự tình.

Ngày hôm đó ánh nắng vừa vặn, gió xuân ấm áp. Sức khoẻ của Thần Nhứ cơ bản khỏi hẳn, liền ra sân hoạt động gân cốt một chút sau mấy ngày nằm trên giường. Đột nhiên, nàng nhìn thấy nơi xa có một đám chim bay, dường như bị thứ gì kinh động. Thần Nhứ híp mắt nhìn một hồi, cũng không phát hiện manh mối gì nên không để trong lòng.

Trong đêm, Thần Nhứ tắm rửa rồi lau khô tóc. Khoảng thời gian này Linh Âm cũng mệt hỏng rồi, Thần Nhứ liền cho nàng ta lui xuống đi nghỉ ngơi. Một mình Thần Nhứ ngồi bên giường, xem tin tức Lý Tư Duyên tập hợp trong hôm nay.

Đột nhiên có một tiếng xé gió cực kỳ nhỏ. Thần Nhứ không chút nghĩ ngợi ngửa người nằm lên giường, một mũi tên bay qua sát chóp mũi của nàng, cắm vào cột giường.

Thần Nhứ lập tức dập tắt ánh nến, lách mình đến bên cửa sổ, lợi dụng khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động.

Lúc này Linh Âm bên ngoài nghe được thanh âm, cầm ngọn nến đi tới. “Công chúa, có chuyện gì vậy ạ?” Lời còn chưa dứt, lại một mũi tên phá cửa sổ mà vào, lao thẳng đến chỗ Linh Âm. Thần Nhứ vội vàng bay người đẩy ngã Linh Âm, đồng thời dập tắt ngọn nến trong tay nàng ta.


Trong phòng lại khôi phục một vùng tăm tối. Nhìn hai mũi tên kẻ bắn tên đã bắn ra, rất hiển nhiên là cao thủ. Thần Nhứ không dám nói lời nào, nàng vỗ vỗ vai Linh Âm, ra hiệu Linh Âm đi tránh. Mình thì rón rén lần nữa trốn đến bên giường. Chỗ khác biệt chính là, lần này tay nàng cầm một ấm trà.

Trong ấm trà là trà nóng Linh Âm vừa mới bưng lên, bây giờ vẫn nóng hổi. Thần Nhứ không biết lúc nào đã móc ra cây châm lửa, nàng cẩn thận thắp cây châm lửa, ném ra ngoài. Cây châm lửa còn chưa rơi xuống đất, một mũi tên khác đã bắn ra, trực tiếp đâm vào nó. Lúc này Thần Nhứ đã thấy vị trí đại khái của người kia. Tay nàng dùng sức, ấm trà chứa nước trà nóng hổi bay về phía người kia ẩn thân.

Người kia cũng không nhìn ra là cái gì, chỉ cảm giác đồ vật rất nặng nề, một mũi tên trực tiếp bắn xuyên qua. Không ngờ mũi tên làm vỡ ấm trà, nước trà bên trong bay tới tấp rơi xuống, dính đầy đầu đầy mặt người kia. Người kia vừa thấy không tốt, lập tức xoay người chạy.

Thần Nhứ cầm kiếm Liệt Thiên của mình, nhảy ra ngoài cửa sổ gắt gao đuổi theo sau. Linh Âm vội vàng đi gọi người. Thái tử nghe nói Thần Nhứ gặp chuyện, cũng cảm thấy rất hoảng hốt, vội vàng phái nhân mã đi tiếp viện cho Thần Nhứ.

Trong một con hẻm nhỏ phía nam thành Thiên Dĩnh, người kia dừng bước. Trước mặt hắn là một con đường chết, quay đầu, Thần Nhứ đã chặn ở lối ra.

“Tiền bối Thần Nỗ, làm khó ông hai mươi năm ẩn nhẫn không ra, hôm nay lại phá lệ vì ta.” Thần Nhứ nói.

Thần Nỗ không nói lời nào, chỉ bình tĩnh cầm nỏ, trận địa sẵn sàng đón địch.

“Ông thật sự cho rằng đồ vật trong tay ông có thể tổn thương ta?” Thần Nhứ cười lạnh. “Ta khuyên ông ném nó đi, ta có thể bảo đảm ông không chết.”

Thần Nỗ vẫn im lặng, đôi mắt như chim ưng lóe sáng trong đêm tối.

Thần Nhứ cũng không nói thêm nữa. Tay nàng chậm rãi cầm chuôi kiếm Liệt Thiên. Kiếm Liệt Thiên được rút ra, bên trong ngõ cụt tối tăm lập tức hiện lên mấy vệt hào quang. Thần Nỗ tựa hồ đang đợi thời khắc này, lại một mũi tên bắn về phía mặt Thần Nhứ. Khoảng cách gần như thế, Thần Nhứ dường như tránh cũng không thể tránh. Nàng không có tránh, một kiếm chẻ đôi mũi tên trên mặt đất.

Thần Nỗ không dám tin mà nhìn Thần Nhứ. “Không ai có thể đánh rơi mũi tên của ta.”

“Ông nói chính là hai mươi năm trước.” Kiếm Liệt Thiên trong tay Thần Nhứ vụt qua trên không trung, một vệt hào quang qua đi, Thần Nỗ ôm lấy tay phải đau đớn ngã xuống đất.

“Điều đó là không thể! Họ Giang còn không phải đối thủ của ta! Ngươi… một con nhóc như ngươi… Điều đó là không thể!” Hắn khàn giọng quát.

Thần Nhứ thu kiếm vào vỏ. “Đã nói rồi, đó là hai mươi năm trước. Hai mươi năm nay ông trốn trong thâm cung nước Lịch, tự cho là vô địch thiên hạ. Ông thật sự là sống an nhàn sung sướng quá lâu, đã quên trần thế sớm đã là một đời người mới thay người cũ.” Thần Nhứ đi đến gần hắn, ngồi xổm xuống, “Người có thể tổn thương Giang sư phó trên đời vốn cũng không nhiều, ngài ấy dùng hai mươi năm hóa giải chiêu này của ông, còn có gì mà không thể. Đừng nói là ta, một đệ tử nhập thất tuỳ tiện trong Phi Diệp Tân cũng có thể đánh rớt mũi tên của ông.”


“Điều đó là không thể!” Thần Nỗ kêu to.

Đương nhiên không thể. Nhưng Thần Nhứ cũng không ngại nói dối để chọc tức người năm đó nhắm nỏ vào sư phụ.

Ít lâu sau, có binh sĩ tới bao vây ngõ cụt. Thần Nhứ sai người mang Thần Nỗ về. Tịch thu được cái nỏ kia, nàng trực tiếp phái người mang đến thư viện Phi Diệp Tân.

Trở lại hoàng cung, Thái tử Dịch Già Tề đang lo lắng chờ đợi kết quả. Nhìn thấy Thần Nhứ bình an trở về, hắn lập tức tiến lên phía trước nói: “Di Mẫn, muội trở về là được! Có bị thương hay không?”

Thần Nhứ lắc đầu. “Ta không sao. Nhưng nếu bọn họ có thể ra tay với ta, chắc hẳn Thái tử cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nên sớm đề phòng.”

“Ta biết. Ta sẽ chú ý. Ngược lại là muội, phải tuyệt đối cẩn thận. Về sau lại xuất hiện chuyện như này, cũng không thể một mình đi ra ngoài. Lỡ như kẻ địch có mai phục thì sao?” Thái tử nghĩ lại thôi đã thấy sợ.

“Về sau ta sẽ chú ý.” Thần Nhứ cũng không giải thích nhiều. Trấn an Thái tử xong, nàng trở lại cung điện của mình xem xét tình hình của Linh Âm. Linh Âm cũng không đáng lo ngại, chỉ là chịu một chút kinh hãi, bây giờ có Lâm Lang đang an ủi nàng ta, đã bình phục tâm tình.

“Là nô tỳ vô dụng, suýt chút hại công chúa.” Linh Âm vẫn đang tự trách.

Thần Nhứ cười nói: “Ta không dễ bị hại như vậy. Được rồi, không còn sớm, đều trở về ngủ đi.” Hiện tại Thần Nhứ cũng không muốn tốn nhiều nước bọt đi an ủi Linh Âm. Đêm nay nàng nhìn như hữu kinh vô hiểm, kỳ thực hao phí lượng lớn nội lực. Dù gì Thần Nỗ cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh, nàng có thể thắng một cách nhẹ nhàng như thế, gần như là lập tức nâng cao võ công của mình lên trạng thái cao nhất. Loại tăng cường này dựa vào lượng lớn nội lực vận chuyển làm cơ sở, sự tiêu hao với cơ thể cũng to lớn. Mà sức khoẻ của nàng hiện tại cũng không ở trạng thái tốt nhất.

Ngồi lên giường, Thần Nhứ không vội vàng đi ngủ. Nàng khoanh chân luyện công, ước chừng qua nửa canh giờ mới cảm thấy cơ thể dễ chịu một chút.

Chuyện Thần Nỗ qua đi, nước Lịch lần lượt lại phái mấy đợt người chui vào thành Thiên Dĩnh ám sát nàng và Thái tử Dịch Già Tề, đều bị hóa giải một cách hữu kinh vô hiểm. Mặt khác, quân đội nước Lịch trú đóng ở nước Dịch chính thức khởi xướng tấn công quân đội của Dịch Già Tề.

Chiến tranh bắt đầu.

Nước Lịch binh mạnh, Thần Nhứ kiên quyết tránh chính diện giao phong với quân đội nước Lịch. Quân đội nước Lịch công thành, quân đội nước Dịch liền chia thành tốp nhỏ, ẩn nấp trong thành. Song, khi quân đội nước Lịch chiếm cứ thành trì tiếp tục tiến về phía trước, quân đội nước Dịch đột nhiên xuất hiện, đánh cho quân trấn thủ trong thành trở tay không kịp. Dần dà, quân đội nước Lịch phát hiện, mỗi khi chiếm cứ một tòa thành thì phải để lại số lượng lớn quân coi giữ mới có thể bảo vệ. Nhưng cũng vì đó mà quân phí chi tiêu to lớn hơn. Đừng nói thuế thu từ nước Dịch cung ứng không nổi, thậm chí nước Lịch dùng thuế trong nước để gánh vác, cũng bắt đầu giật gấu vá vai.

Nước Lịch đã hoàn toàn lâm vào vũng bùn chiến tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui