“Các ngươi là… cướp?”
-------------------
Sáng sớm, tiếng kêu của chim rừng đánh thức Thần Nhứ. Khi tỉnh lại, nàng phát hiện bên cạnh đã trống không. Nàng khẽ động đậy, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, đến đầu ngón tay cũng không có sức lực. Từng màn hoang đường trên đỉnh núi đêm qua làm nàng đỏ mặt. Đáy lòng thầm thở dài, thật sự là tự làm bậy!
Linh Âm nghe thấy tiếng động, xốc màn lên tiến vào hầu hạ. Thấy Thần Nhứ cử động một cách cứng đờ chậm chạp, nàng ta đau lòng không nhịn được mà nói: “Quận chúa, người… người đừng chiều Nhu Gia công chúa quá. Hiện giờ rời xa hoàng cung, nô tỳ sợ… sợ Nhu Gia công chúa không biết tiết chế, cuối cùng khó chịu vẫn là bản thân quận chúa.”
“Ta biết.” Thần Nhứ thuận miệng đáp một câu, hiển nhiên không để tâm đến lời Linh Âm nói. Linh Âm khẽ lắc đầu, xem ra quận chúa cũng đã đắm chìm. Linh Âm vẫn chưa biết, tình yêu xen lẫn, đơn phương chưa bao giờ là đủ.
Thần Nhứ rửa mặt chải đầu xong, vừa khéo Cảnh Hàm U cũng đã trở lại, hai người cùng nhau ăn sáng. Lát sau Cảnh Hàm U vẫn bận rộn công vụ. Thần Nhứ tự mình đến phòng bếp hầm chén tổ yến bưng vào quân doanh.
“Sao nàng lại tới đây?” Cảnh Hàm U đứng dậy sau án thư, đi qua đón nàng.
“Tối hôm qua…” Nhắc tới sự hoang đường đêm qua, hai người đều hơi đỏ mặt. “Cũng không nhớ rõ nàng về doanh trại lúc nào. Buổi sáng nàng thức dậy sớm, lại phải bận rộn cả ngày, nên uống chút đồ bổ để giữ gìn sức khỏe của mình.”
Cảnh Hàm U nhận đồ ngọt rồi cùng Thần Nhứ ăn, chỉ cảm thấy vị ngọt nị khó ưa lúc đầu đã biến thành ngọt ngào. “Ta còn đang bận, nàng đi về nghỉ ngơi trước đi. Mắt nàng có quầng thâm rồi.”
“Nàng biết là được. Về sau hồ đồ cũng phải có chừng mực.” Thần Nhứ cố ý nghiêm mặt, chỉ là hai đóa mây đỏ trên gò má làm lời nói của nàng thiếu sự uy nghiêm.
Ra khỏi quân doanh, Thần Nhứ cũng không vội mà về. Mặt trời ngày xuân không độc, nàng muốn đi lại nhiều hơn. Không khí tự do, hít thở thế nào cũng không quá nhiều. Linh Âm vẫn không quen với ánh mắt của binh lính đi ngang qua, Thần Nhứ sai nàng ta đi xin chỉ thị của Cảnh Hàm U để hai người đi dạo xung quanh.
Cảnh Hàm U phân vân trong lòng. Hiện giờ Thần Nhứ có võ công, trong kinh thành lại không có tộc nhân của nàng ấy làm con tin, nếu nàng ấy đào tẩu ngay bây giờ, cũng không phải là bất khả thi. Nhưng sau khi nghĩ ngợi, Cảnh Hàm U vẫn đồng ý. Dù gì thì nàng cũng không muốn hai người nghi kỵ lẫn nhau mãi.
Thần Nhứ dẫn theo Linh Âm ra khỏi khu doanh trại của Phi Vân Kỵ, chung quanh không có dân cư sinh sống, thực vật thì lại không ít. Hai người một đường đi đi dừng dừng, cũng tùy ý tự tại.
“Quận chúa, người xem!” Linh Âm đột nhiên kêu lên.
Thần Nhứ ngẩng đầu, thấy không xa phía trước có một con thỏ màu nâu, hai cái tai thật dài dựng lên, nhảy tới nhảy lui. Nàng cười đuổi theo mà không sử dụng khinh công. Con thỏ cảm nhận có người tới gần, nhanh chóng nhảy đi.
“Không phải quận chúa thích thỏ ư? Sao người không bắt nuôi?” Linh Âm thắc mắc.
“Ta chỉ thích con kia mà thôi.” Duy nhất con mà Cảnh Hàm U tặng nàng thôi.
Hai người càng đi càng xa, phía trước đã là đường đi. Trên đường có người, xe ngựa thỉnh thoảng qua lại. Bên cạnh có một quán trà nho nhỏ vô cùng giản dị.
Chủ tớ hai người vào lều trà gọi một bình trà hoa. Người bán là hai vợ chồng già. Cụ ông nấu nước, cụ bà thì bưng trà.
Trong lều trà còn có hai ba vị khách, nom phong trần mệt mỏi, có vẻ là người đi đường. Một người khách hỏi bà lão đưa trà: “Bà này, tôi thấy trên đường có nhiều xe ngựa qua lại, đang có chuyện gì vậy?”
Bà lão cười nói: “Quý khách là người bên ngoài đúng không. Tháng sau trong cung sẽ tuyển tú, mấy cỗ xe ngựa sang trọng đó đều là của các tú nữ vào kinh. Hiện tại còn chưa tới lúc đông người nhất đâu, chờ tới tháng sau, trên đường này xe tới xe lui không dứt.”
Người nọ nghe xong gật đầu nói: “Cảm ơn bà.”
“Không khách sáo, không khách sáo.” Cụ bà là người thích nói chuyện, mới trò chuyện cùng vị khách kia xong liền quay đầu nhìn về phía chủ tớ Thần Nhứ. “Vị cô nương này đẹp quá! Cô cũng tới tham gia tuyển tú trong cung ư?”
Cụ bà vừa nói xong, mấy bàn xung quanh đều đặt sự chú ý lên người Thần Nhứ.
“Thưa cụ, không phải. Tôi ở gần đây, tùy tiện đi dạo tới đây thôi.” Thần Nhứ lễ phép trả lời.
“À, là bà già này đoán sai. Nhưng cô nương thật sự xinh đẹp, nếu tham gia tuyển tú thì chắc chắn sẽ được chọn. Thế thì sẽ được làm nương nương trong cung đấy.” Cụ bà nói vô cùng tốt đẹp.
Hai chủ tớ vừa uống trà vừa nhìn người đến người đi trên đường. Uống xong, hai người trả tiền rồi đứng dậy đi về.
“Phen này tuyển tú, không biết sẽ được chứng kiến bao nhiêu thủ đoạn tốt đây.” Thần Nhứ cảm khái.
“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy… Có người đi theo chúng ta.” Linh Âm nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đừng quay đầu lại, đi theo ta. Lát nữa dù xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ việc chạy về phía đại doanh, ta sẽ cản phía sau.” Thần Nhứ vẫn giữ dáng điệu vừa rồi, đi không nhanh cũng không chậm.
“Nhưng…” Nào có đạo lý cung nữ chạy để quận chúa ở lại cản?
“Không có nhưng.” Thần Nhứ cười cười, “Ngươi ở lại, ta sẽ phải bảo vệ ngươi, lại càng phân tâm.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, lúc này mấy tên đi theo sau không giấu mình nữa, đồng loạt vây quanh hai người.
Tên cầm đầu đúng là người khách vừa hỏi thăm chuyện tú nữ. “Hai vị cô nương không phải sợ, bọn ta sẽ không lấy mạng hai cô. Chỉ cần hai cô ngoan ngoãn đi theo bọn ta, ta bảo đảm hai cô sẽ lông tóc vô thương.” Người nọ mặc một thân áo xanh, lúc không nói cũng rất tuấn lãng. Chỉ là lúc này nói chuyện lại lộ ra bộ mặt xấu xa.
“Các ngươi là… cướp?” Thần Nhứ hỏi.
Kẻ cầm đầu nói: “Tiểu thư kiến thức rộng rãi! Cướp tiểu thư, nhà cô đương nhiên sẽ giao tiền.”
“Thì ra là muốn bắt cóc.” Thần Nhứ gật đầu. “Chúng ta thương lượng, nghe được không?”
“Thương lượng gì?” Tên nọ càng nói càng cảm thấy kỳ quái, Thần Nhứ thế nhưng hoàn toàn không sợ hãi. Không sợ hãi sao? Dựa vào cái gì?
Thần Nhứ chỉ Linh Âm sau lưng, “Các ngươi ra giá, để nha hoàn của ta trở về báo tin, cũng để nhà ta chuẩn bị tiền chuộc.”
“Này…” Tên áo xanh do dự một chút. Thành thật mà nói, đám bọn hắn vốn muốn bắt cóc tú nữ vào kinh để tống tiền. Trong lúc vô tình phát hiện chủ tớ Thần Nhứ, hiển nhiên hai cô nương đơn độc ra ngoài dễ bắt hơn tú nữ được xe ngựa bảo vệ. Đối với Thần Nhứ, bọn họ không có tâm tư gì khác, thấy đây là tiểu thư nhà giàu, bọn cướp cũng không dám động vào. Nhưng nha hoàn bên cạnh cũng rất trắng trẻo lanh lợi, tên áo xanh không khỏi nổi ý xấu. Thầm nghĩ chỉ là một nha hoàn mà thôi, dù gặp chuyện chủ nhân cũng sẽ không quá để ý.
Thần Nhứ thấy mắt tên áo xanh đảo qua đảo lại, trong lòng rõ ràng ý đồ của hắn. Tay nàng ở sau lưng lặng lẽ vẫy vẫy với Linh Âm, Linh Âm thấy lập tức xoay người, nhanh chân chạy về phía đại doanh Phi Vân Kỵ.
Bên này tên áo xanh còn đang tính toán, bên kia Linh Âm đã chạy. Hắn thấy vậy lập tức phất tay kêu to: “Bắt nha đầu kia về!” Hắn thật ra cũng khá thông minh, lập tức tiến lên tóm Thần Nhứ. Nha hoàn chạy, cũng không thể để tiểu thư chạy theo.
Thần Nhứ để hắn duỗi tay hướng về mình, nàng đưa tay nhẹ nhàng lắc một cái, lại nâng lên một chút, chỉ nghe thấy “Rắc”, tay của hắn đã trật khớp. Hắn ta đau đớn kêu to, Thần Nhứ lại không để ý tới hắn, xoay người đuổi theo mấy gã kia.
Linh Âm tuy rằng không biết võ công, nhưng xuất thân là cung nữ, nàng ta chạy rất nhanh. Mấy gã phía sau điên cuồng đuổi theo, lúc sắp bắt được, chỉ cảm thấy có cái gì bay qua trên đầu. Nhìn lại, Thần Nhứ đã rơi xuống trước mặt chúng. Linh Âm phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện là chủ tử nhà mình, vẻ mặt vui mừng, cũng không nói nhiều mà xoay người tiếp tục chạy.
Bọn cướp nhìn thấy Thần Nhứ triển khai võ công thì lòng lạnh toát. Nhưng đối mặt một cô nương nhu nhược, không ra tay mà liền bỏ chạy thì hiển nhiên vô cùng nhục nhã. Bọn chúng nhìn nhau một chút, hô “Xông lên!” Rồi cùng nhào về phía Thần Nhứ.
Trong một cái chớp mắt đã bị Thần Nhứ đánh ngã xuống đất. Bọn chúng đứng dậy muốn chạy, Thần Nhứ bèn thi triển “Hoạ Địa Vi Lao” lần nữa, nhốt chặt bọn chúng trong một vòng tròn vô hình, đến tận khi Cảnh Hàm U dẫn người đuổi tới.
Nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa, Thần Nhứ quay đầu lại, Cảnh Hàm U đã nhảy xuống ngựa, kéo nàng lại kiểm tra trên dưới rồi hỏi: “Nàng không sao chứ?”
Thần Nhứ lắc đầu. “Mấy tên cướp vặt mà thôi.”
Thuộc hạ của Cảnh Hàm U trói hết bọn chúng lại, nghe Thần Nhứ nói còn có một tên, đám lính lại đi ra ngoài tìm kiếm. Cánh tay của tên áo xanh bị trật khớp, chưa chạy được bao xa đã bị bắt về.
“Bọn hắn hẳn là nổi ý đồ với tú nữ vào kinh.” Thần Nhứ khẳng định. Về mặt khác, Phi Vân Kỵ sẽ tra, không tới lượt nàng nhọc lòng.
“Nàng đó, ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp bắt cóc.” Cảnh Hàm U bất đắc dĩ. Như vậy sao nàng có thể yên tâm?
Thần Nhứ sóng vai cùng nàng trở về. “Vậy chỉ có thể nói lên Nhu Gia công chúa trị an không quá thái bình.”
Cảnh Hàm U nghe xong chỉ cười. “Tuy là đùa, nhưng đạo lý cũng không sai. Gần đây trong cung tuyển tú, xem ra có vài kẻ phạm pháp lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Phen này nàng dẫn ra một đám người, nhưng thật ra giúp được ta.”
Thần Nhứ đột nhiên dừng lại hỏi: “Vậy nàng muốn trả ơn ta như thế nào đây?”
“Nàng nói đi.” Cảnh Hàm U rộng lượng nói.
“Về sau mỗi ngày ta sẽ mang theo kiếm Liệt Thiên vào rừng cây luyện công. Nếu không có chuyện gấp thì không nên quấy rầy ta.” Đây mới là mục đích chủ yếu hôm nay nàng ra ngoài. Luyện công trong doanh trại rất dễ chú ý, nàng cần một chỗ yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.
“Được. Đều nghe nàng.” Dù không yên tâm nhưng Cảnh Hàm U vẫn đồng ý. Hiện tại quan hệ của nàng và Thần Nhứ rất tốt, nàng tình nguyện chôn xuống đáy lòng những lo lắng đó, không muốn nói ra. Thần Nhứ, chỉ mong nàng đừng làm ta thất vọng.
Binh lính đi sau hai người nghe cuộc đối thoại này thì đầu óc mơ màng. Không phải nói Thuận Ân quận chúa là thư đồng của Nhu Gia công chúa sao? Thư đồng cũng cần học võ công ư? Có kẻ tin tức nhanh nhạy biết được hai người là sư tỷ muội, nhưng nội lực của Thuận Ân quận chúa bị phế rồi mà? Thân thủ vừa nãy là ra sao vậy? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Chủ tớ? Đồng môn? Nhìn kiểu gì cũng không giống mà? Vẻ mặt cưng chiều của Nhu Gia công chúa là sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...