"Xin lỗi, Mạc Ly."
------------------
Cảnh Hàm U đến đóng cửa sổ, "Tại sao lại không biết quý trọng sức khoẻ của mình. Nàng vừa mới... Đừng làm ta lo lắng."
"Ta muốn viết thư cho Lăng Lam." Thần Nhứ lặp lại yêu cầu của mình.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, tự nghiền mực trải giấy cho nàng. "Nàng muốn viết cái gì?"
"Hỏi Lăng Lam lần này sẽ đưa ra điều kiện gì để ta tha mạng cho Lục Lăng Hàn." Thần Nhứ nhấc bút lên chấm mực nước, suy nghĩ một chút rồi viết trên giấy. Không lâu sau đã viết xong một phong thư. Cảnh Hàm U lén nhìn, chỉ cảm thấy ngôn từ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đột nhiên hơi đồng cảm với Lục Lăng Lam. Thần Nhứ đóng kín thư rồi đưa cho Cảnh Hàm U. "Nàng sẽ đưa đi, đúng không?"
Cảnh Hàm U nhận thư, cúi đầu hôn lên môi Thần Nhứ, dịu dàng đáp: "Ta sẽ phái người đưa đi. Thân thể nàng còn suy yếu, trước tiên đừng suy nghĩ những chuyện khác, hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Ta đến cung Đức Xương xem thử, nàng đợi ta trở về."
Thần Nhứ ngẩng đầu, "Nàng giúp ta xả giận, chưa chắc ta sẽ cảm kích."
"Chờ ta trở lại." Cảnh Hàm U nói xong ra cửa.
Sau khi Cảnh Hàm U rời đi, gương mặt vẫn tính là ôn hoà của Thần Nhứ dần dần lạnh xuống. Nàng và Dịch Già Mạc Ly không quá gần gũi, nếu nước Dịch chưa mất, có thể nàng sẽ không quá quan tâm người em gái không thân thiết với mình. Nhưng sau khi mất nước, Thần Nhứ biết mình gánh trên vai trọng trách. Nàng bị nhốt trong thâm cung, mỗi ngày phải lợi dụng thân thể, đầu óc của mình đổi lấy một chút không gian cẩn thận bố trí quân cờ trong tay; phí hết tâm tư bảo vệ tộc nhân của mình không bị thương tổn. Không phải nàng không biết Dịch Già Mạc Ly oán hận nàng. Khúc mắc nan giải, dù mặt ngoài tỏ ra rất thoải mái nhưng nội tâm vẫn không vượt qua được. Nàng không để ý, nàng chỉ biết đây là muội muội của mình, là cốt nhục của phụ hoàng. Nàng muốn che chở Mạc Ly, muốn muội ấy sống tốt trong thâm cung nước Lịch. Dù có một ngày nàng cuối cùng sẽ phải rời đi, nàng cũng mong Mạc Ly có cuộc sống thoải mái sau này.
Nhưng mà trời không chiều ý người. Khoảng thời gian này khó khăn chồng chất, nàng không rảnh quan tâm chuyện khác nên mới để sự việc biến thành cảnh tượng hôm nay. Nàng đáng lẽ nên đề phòng Lục Lăng Hàn, đáng lẽ nên cảnh báo Mạc Ly. Nhưng nàng không có. Đầu óc của nàng chỉ xoắn xuýt an bài toàn bộ đại cục, sửa chữa những chuyện ngoài ý muốn của bản thân, vào lúc đó, trong đầu nàng không có Mạc Ly.
"Xin lỗi, Mạc Ly." Thần Nhứ thở dài, tờ giấy trong tay chia năm xẻ bảy. Nội lực vừa được khôi phục chưa thể vận hành như thường đột nhiên tiết ra ngoài, trong điện không gió mà bay, màn giường bị thổi tung.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu tựa trên giường nghỉ, son phấn cũng không che giấu được vẻ tiều tụy. Hai ngày nay bà cũng không khoẻ. Đầu tiên là thu được tin tức từ cung Vũ Yên rằng Thần Nhứ đã có thể xuống giường đi lại. Bà triệu Viện phán Thái y viện đến hỏi, ông ta trả lời rằng đó là bất khả thi.
"Chuyện bất khả thi mà cũng làm được, lẽ nào có liên quan tới thư viện Phi Diệp Tân?" Bà biết Trần Tâm mang theo "Hư Không" tới thư viện Phi Diệp Tân nên đã phái người âm thầm cản trở, vì vậy mà tới giờ Trần Tâm vẫn chưa về tới kinh thành.
Ngay sau đó là tin Dịch Già Mạc Ly qua đời. Một thái tử trắc phi chết đi không phải chuyện lớn, nhưng nó lại liên quan đến Thần Nhứ, mà miễn là có liên quan đến Thần Nhứ thì đương nhiên cũng dính tới con gái cưng của mình, không thể tách rời dù chỉ một phân.
"Không có ai bớt lo cả!" Hoàng hậu phiền lòng than thở.
"Nương nương, người phải bảo trọng phượng thể." Cung nữ thiếp thân Phụng Linh nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ai!" Hoàng hậu thở dài. "Hai đứa con của bổn cung, ưu tú thì đúng là ưu tú, về chính sự chưa từng khiến bổn cung lo lắng. Nhưng chuyện tình cảm thì lúc nào cũng không rõ ràng. Thái tử quá bạc tình. Thê thiếp của nó, không ai là nó để trong lòng. Bổn cung chọn cho nó hai chính phi, nó nghe lời đều cưới song cũng không để tâm. Trắc phi là chính nó chọn, vốn tưởng rằng tình đầu ý hợp, nhưng nay Dịch Già thị đi rồi, nó cũng chẳng thương tâm. Không biết rằng lòng Thái tử rốt cuộc ở đâu? Nhu Gia thì ngược lại, vì một nữ tử mà muốn chết muốn sống, uổng công bổn cung đưa nó đi học ở Phi Diệp Tân." Nói tới đây, Hoàng hậu ngồi dậy, có chút căm ghét nói: "Một Dịch Già Thần Nhứ, cũng không biết bỏ bùa gì cho Nhu Gia? Làm nó mặc kệ bộ mặt quốc gia, mặc kệ thanh danh nữ tử, mặc kệ tình thân hoà hợp, cái gì nó cũng mặc kệ! Chỉ vì bảo vệ nha đầu kia! Khi trước bổn cung nên giết chết Dịch Già Thần Nhứ, thế thì sẽ không có hậu hoạn."
Phụng Linh ở bên khuyên nhủ: "Nương nương, thái tử và công chúa đều thành tài. Trong hậu cung không biết có bao nhiêu nương nương hâm mộ người. Người cũng đừng hà trách quá mức."
"Bổn cung cũng không muốn. Nhưng ngươi nói thử xem, từng việc từng việc đặt trước mắt, Nhu Gia vẫn giận dỗi bổn cung, Thái tử thì không quan tâm ai cả. Đứa bé của Dịch Già thị ta thấy nó cũng không để ý. Tuy nói là trắc phi sinh ra, tương lai chỉ là vương gia nhàn hạ nhưng rốt cuộc vẫn là con đầu lòng của nó. Đều nói đế vương nên đặt tấm lòng ở thiên hạ, song bạc tình đến vậy cũng thật đáng lo! Hy vọng tương lai nó sẽ là một Hoàng đế tốt, đó chính là phúc của bách tính, bổn cung cũng coi như không có lỗi với liệt tổ liệt tông." Hoàng hậu là mẹ, nhưng lại khác những người mẹ bình thường. Một mặt, bà cũng giống mẫu thân tầm thường, mong rằng con cái của mình thành tài. Mặt khác, bà là nhất quốc chi mẫu, nhất định phải vì quốc gia xã tắc mà lo toan đức hạnh của con cái. Làm mẹ không dễ dàng, vì nước lại càng khó. Thế nhưng con của mình thì lại không thông cảm tâm tình của mình.
Phụng Linh nhận điểm tâm tiểu cung nữ đưa tới đặt trên bàn, cô tự mình pha trà Hoàng hậu thích uống rồi dâng cho bà. "Trữ quân hoàng thượng và nương nương rèn đúc tất nhiên là ưu tú. Công chúa là nữ nhi, đương nhiên không giống Thái tử điện hạ. Nương nương, châm ngôn nói, con cháu tự có phúc của con cháu. Người cứ an tâm đi ạ."
"Không lo thì phải làm thế nào đây? Nhiều năm phải tính toán trong bóng tối mà cố gắng vượt qua, vốn tưởng rằng con lớn rồi, bổn cung sẽ có thể hưởng phúc thanh nhàn. Ai! Đến cùng là bổn cung nghĩ quá đơn giản." Hoàng hậu nhấp một ngụm trà thơm, nước trà ấm áp làm cho lòng bà thoải mái không ít. "Ngươi đi nói cho Thái tử và Nhu Gia, dù hai anh em hồ nháo thế nào, bổn cung cũng không có dự định nhúng tay. Thế nhưng chúng nó phải cân nhắc. Đừng để quá mức mà làm người khác chê cười. Mặt khác, ngươi đi tìm hiểu cái chết của Dịch Già thị còn nguyên nhân nào khác không."
"Vâng, nô tỳ đi ngay ạ." Phụng Linh đáp một tiếng. Sau khi dặn tiểu cung nữ hầu hạ Hoàng hậu cho tốt, cô ta trước tiên đến cung Đức Xương.
Tuy trong cung Đức Xương không treo vải trắng khắp nơi nhưng cũng bài bố rất trang trọng. Phụng Linh thắp hương trước linh cữu của Dịch Già Mạc Ly, thấy Cảnh Hàm U ở đây, cũng bớt được một chuyến đến cung Vũ Yên.
Đối với tâm phúc của Hoàng hậu - Phụng Linh, Thái tử và Cảnh Hàm U luôn luôn có một phần tôn trọng. Phụng Linh truyền đạt ý của Hoàng hậu trước mặt hai người, cuối cùng nói rằng: "Thái tử, công chúa, Hoàng hậu nương nương vì hai người mà mấy ngày nay ngủ không ngon giấc. Nương nương rốt cuộc đã có tuổi, hai vị điện hạ nếu rảnh thì vẫn nên đến bầu bạn với nương nương."
Làm con, đức hạnh quan trọng nhất là hiếu thuận. Thái tử và Cảnh Hàm U nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng gật đầu. "Làm phiền Phụng Linh cô cô rồi." Thái tử bảo.
Phụng Linh hành lễ đáp: "Thái tử nói quá. Đây là bổn phận của nô tỳ. Hai vị điện hạ bận bịu, nô tỳ xin cáo từ trước."
Phụng Linh đi rồi, Cảnh Hàm U nói: "Thái tử, ta sẽ không bỏ qua chuyện Thần Nhứ trúng hương Vong Linh. Dịch Già Mạc Ly chết, Thần Nhứ cũng sẽ không bỏ qua. Chúng ta là anh em ruột, ta sẽ không làm khó huynh. Thế nhưng chính phi của huynh... Nếu phát sinh bất trắc, mong rằng Thái tử có thể thông cảm."
Sự uy hiếp rõ ràng khiến Thái tử cảm thấy hứng thú nhướng mày. "Nhu Gia, chính phi trước của ta đã chết, nếu người này chết nữa, muội cảm thấy kẻ khác sẽ nói gì về Trữ quân tương lai là ta?"
Cảnh Hàm U cười suy ngẫm, "Thì ra huynh cũng quan tâm? Ta còn tưởng huynh chẳng mặn mà gì với thê thiếp của mình."
"Nữ nhân chỉ là..." Thái tử định nói vài câu, đột nhiên nhận ra muội muội của mình là một nữ tử, lời đến bên miệng liền bị nuốt xuống. "Ta luôn phải quan tâm danh tiếng thế nhân, bằng không tương lai sao có thể nắm giữ thiên hạ." Nói tới đây, Thái tử đổi bộ mặt khác, quay về phía Cảnh Hàm U nói một cách thành khẩn: "Nhu Gia, muội vẫn nên giữ lệnh bài Phi Vân Kỵ. Để mãi ở chỗ mẫu hậu, ta cũng không yên lòng."
Cảnh Hàm U nghe xong lời này, chỉ nhìn Thái tử mà không cho ý kiến.
"Làm sao vậy?" Thái tử hỏi.
"Thái tử điện hạ muốn yên tâm thì cũng phải làm cho muội muội đây yên tâm. Nút thắt trong lòng ta là gì, Thái tử chắc cũng rõ." Đây chính là một giao dịch. Lời của Cảnh Hàm U không thể rõ ràng hơn nữa. Nàng tiếp nhận Phi Vân Kỵ, Thái tử cũng phải xả giận cho nàng. Kỳ thực Cảnh Hàm U đến cùng vẫn là nhượng bộ, dù sao để Thái tử đứng ra cho nàng sự công bằng cũng tốt hơn tự mình động thủ.
Thái tử rõ ràng, cười nói: "Đương nhiên. Đại ca sao mà không biết tâm tư của Nhu Gia. Việc này đợi ta điều tra rõ, sẽ cho muội một lời giải thích."
Cảnh Hàm U vậy mà không có thuận thế thu tay lại. "Thái tử, ta đồng ý thì cũng chỉ là chuyện của ta. Thần Nhứ để tang em gái, nếu nàng ấy làm ra chuyện gì quá khích, mong rằng Thái tử ca ca đứng ra bảo vệ."
Thái tử cau mày. Cảnh Hàm U vẫn là em gái của hắn, dù làm ra chuyện gì cũng sẽ không quá bất hợp lí. Nhưng Thần Nhứ là kẻ mất nước, rất khó nói nàng sẽ làm ra chuyện khác người gì. "Quận chúa..."
"Nàng ấy là sư tỷ của ta, chưa bao giờ là loại người chịu đánh mà không đánh trả, chịu mắng mà không phản bác. Lúc trước chính phi của huynh muốn giết nàng ấy nàng ấy cũng nhịn, huynh cho rằng là vì đâu? Nói thật, nàng ấy nhiều lần thủ hạ lưu tình với chính phi của huynh cũng là vì muội muội của nàng ấy ở trong cung Đức Xương. Bây giờ Dịch Già thị đã chết, huynh nghĩ nàng ấy sẽ làm gì?"
"Quận chúa sẽ làm gì?" Thái tử hỏi.
Cảnh Hàm U lắc đầu. "Ta không biết."
"Sẽ giết người sao?" Thái tử nhìn về Lục Lăng Hàn đang đi tới chỗ mình, hỏi: "Lẽ nào nàng ta dám giết Lục thị?"
Cảnh Hàm U nghĩ đến bây giờ Thần Nhứ đã khôi phục nội lực. Mặc dù vậy thì vẫn cần thời gian mới có thể khôi phục kỹ năng nguyên bản, nhưng với sức mạnh bây giờ của nàng, giết Lục Lăng Hàn vẫn là dư sức.
"Thần Nhứ đã khôi phục nội lực. Thái tử phải biết, Thần Nhứ là đệ tử đứng đầu của Chưởng viện Phi Diệp Tân. Thật sự động tay, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của nàng ấy." Rốt cuộc là anh trai của mình, Cảnh Hàm U vẫn nói thật.
"Muội nói cái gì?" Thái tử cực kỳ ngạc nhiên. Hắn vốn tưởng Thần Nhứ vẫn là Thần Nhứ như trước, chỉ là một nữ tử yếu đuối, phụ thuộc vào mấy thủ đoạn nhỏ. Nhưng bây giờ Thần Nhứ đã khôi phục nội lực, hoàn toàn không đơn giản như những mưu kế lúc trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...