Đầu mùa thu xuất hiện một trận mưa lớn, sau cơn mưa, mây đen trên bầu trời dần dần tan ra, bầu trời trong xanh trở lại.
Phùng Thế Chân ngồi trong sảnh nhỏ nhà họ Dung đắm mình vào giải đề toán.
Người làm nhà họ Dung từ một bên lối đi nhỏ đi tới đi lui, cửa bếp mở ra mở vào liên tục kêu kẽo kẹt, mùi thơm của thức ăn đã xộc thẳng vào mũi của Phùng Thế Chân.
Lúc này đã gần đến giữa trưa, Phùng Thế Chân sáng sớm chỉ ăn một bát cháo loãng không kìm được tiếng kêu trong bụng.
Có tiếng rầm một cái, người đầu bếp quát lên với tên sai vặt "Tiểu tử thối, Đại tiểu thư bị dị ứng với hải sản, ngươi bóc tôm để trộn sa lát là muốn giết người hả?"
Một người giúp việc khác từ lối đi nhỏ vội vàng chạy qua, đứng trước của bếp kêu: "Đại thiếu gia không xuống ăn cơm trưa, mau làm cho thiếu gia một bát hoành thánh tôm mang lên, nhớ cho thêm một thìa ớt bột"
"Phu nhân ở nhà cũng không xuống ăn cơm hả?" Một bà cô lắm lời nói thêm vào "Phu nhân còn bận phỏng vấn gia sư cho đại thiếu gia, cậu ấy cũng nên xuống xem sao chứ"
"Nói là mới từ Trùng Khánh trở về, không ăn quen đồ của chúng ta"
"Tôi thấy là do không muốn ngồi ăn cũng bàn với phu nhân"
"Thì lại chả thế, suy cho cùng là luôn muốn đi du học..."
"Thích lo chuyện bao đồng thế hả, còn ở đây làm việc làm gì, sao không đi tham gia vào đội trị an truy nã tội phạm của Tuần Bổ Phòng đi!" Một vị quản gia ở trung niên đến gần quát mắng, tiếng huyên náo trong phòng bếp lập tức dừng hẳn.
Quản gia quay đầu đi về phía sảnh nhỏ, nói với Phùng Thế Chân: "Phùng tiểu thư, phu nhân mời cô đến thư phòng"
Phùng Thế Chân gấp lại đề thi, đi theo quản gia qua đại sảnh tráng lệ của Dung gia.
Khi cửa thư phòng vừa mở, một người phụ nữ mặc váy xanh đậm vội vã bước ra, không thèm nhìn người bên cạnh, ôm chặt cặp sách trong lòng, vội vàng rời đi đầu không ngoảnh lại.
Đây hẵn là vị tiểu thư đến phỏng vấn làm gia sư trước Phùng Thế Chân, nhìn thấy rõ là đã bị loại rồi.
Mời một vị gia sư cho các thiếu gia, tiểu thư mà lại kén cá chọn canh, còn phải làm bài kiểm tra.
Phùng Thế Chân cũng là lần đầu tiên thấy, Dung gia đúng là một gia đình làm bộ làm tịch đứng đầu bến Thượng Hải.
Quản gia gõ cửa thư phòng, không ngờ bên trong có một giọng nam đáp lại.
Thư phòng của Dung gia rất lớn, ba phía đặt giá sách lớn, một mặt là cửa sổ sát đất đối diện với bãi cỏ phía sau.
Một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lưng cao, chậm rãi nhấm nháp ly trà đen.
Phía sau chiếc bàn lớn bằng gỗ sồi đỏ, là một người đàn ông mặc áo choàng xám.
Người đàn ông chỉ ngoài hai mươi tuổi, đẹp trai và lịch lãm, nhưng không có gì nổi bật.
Anh ta qua cặp kính dây vàng nhìn Phùng Thế Chân một lượt, rồi nhìn xuống bài thi cô đã làm.
Dung phu nhân với mái tóc ngắn uốn xoăn thời thượng, trên người mặc một chiếc sườn xám mỏng màu tím sẫm pha chút màu vàng, vạt áo được rút ngắn nửa tấc, để lộ ra mắt cá chân mảnh mai trắng như tuyết.
Phùng Thế Chân đứng yên tại bàn trà, cung kính chào Dung phu nhân một câu.
Phùng Thế Chân là một cô gái khoảng ngoài hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, lưng đứng thẳng và không đeo đồ trang sức.
Phùng Thế Chân có khuôn mặt trái xoan mềm mại và duyên dáng, có đôi lông mày chưa được tô vẽ nhưng lại thanh tú toát lên vẻ xinh đẹp phóng khoáng, làn da trắng bóng như sứ khiến người ta phải ghen tị.
Mái tóc dày đen nhánh của cô được tết thành lọn để ở phía sau, trên người mặc một chiếc sườn xám với họa tiết lá trúc đan màu xanh lam, vừa thuần khiết vừa trang nghiêm.
Cô duyên dáng yêu kiều mà đứng ở đó, giống như hơi thở của cỏ xanh sau cơn mưa phả vào mặt.
"Phùng tiểu thư, mời ngồi." Dung phu nhân khách sáo, kêu người hầu rót trà cho Phùng Thế Chân.
"Tôi thấy cô có thư giới thiệu của Bùi Đông Nhân lão tiên sinh, vậy cô chính là học trò của Bùi lão tiên sinh phải không?
Phùng Thế Chân khiêm tốn nói: "Tôi không có vinh hạnh được lão tiên sinh nhận làm học trò, chỉ là trước đây có theo sư huynh, sư tỷ đi nghe lão tiên sinh dạy học, rồi giúp sắp xếp sách vở trong phòng sách.
Sư nương thích nhìn bọn trẻ chúng tôi huyên náo nên thường mời chúng tôi đến cùng thưởng trà."
Dung phu nhân gật gật đầu " Bùi lão đức cao vọng trọng, là một truyền nhân trong giới văn học, nhà họ Dung chúng tôi tuy rằng là một gia đình thương nhân, nhưng vẫn rất kính trọng ông ấy.
Phùng tiểu thư sống ở đâu? Phụ mẫu làm công việc gì?"
Phùng Thế Chân đáp: "Gia đình tôi ban đầu vốn ở Văn Xuân, Hồng Khẩu, gia phụ mở một tiệm thuốc Đông Tây y kết hợp, thời gian trước vì kinh doanh không tốt nên đã đóng cửa.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn luôn dạy thêm tiếng Anh, tiếng Pháp và toán trong trường luyện thi dành cho nữ ở trường Memorial.
Sau đó, lại ở thư viện Thông Văn mở một lớp bổ túc môn toán vào buổi tối.
Từ tiểu học đến trung học, tôi đều đã dạy.
Ngay cả các môn học của đại học tôi cũng có thể phụ đạo được một chút."
Phùng Thế Chân nói xong một câu, Dung phu nhân liền gật đầu một cái.
Phùng Thế Chân nói chuyện đâu vào đấy rành mạch rõ ràng, mang một chút khẩu âm Kim Lăng, khiến cho Dung phu nhân người quê gốc ở Nam Kinh bất giác cảm thấy thân thiết, ánh mắt nhìn Phùng Thế Chân dần dần trở nên dịu dàng hơn.
Lúc này, người đàn ông mới đọc xong bài thi và đưa cho Dung phu nhân.
Dung phu nhân liếc nhìn một cái, lập tức nở nụ cười hài lòng.
"Không hổ danh là sinh viên xuất sắc của Đại học Nữ sinh Kim Lăng, tất cả bài đều đạt điểm tuyệt đối!" Dung phu nhân nói "Tú Thành nói rằng cậu ta đã cố ý chọn những câu hỏi khó trong sách giáo khoa của các trường đại học nước ngoài, lúc trước có mấy vị giáo viên nữ đều không thể trả lời được.
Phùng tiểu thư là người đầu tiên trả lời đúng hết."
Phùng Thế Chân ngượng ngùng cười cười, cúi đầu nói "Phu nhân quá khen rồi"
Dung phu nhân đặt tờ giấy kiểm tra xuống, nhìn cô gái trẻ ngây thơ trước mặt, nói: "Tình hình gia đình chúng tôi chắc Phùng tiểu thư chưa hiểu rõ.
Đại thiếu gia trước đây vẫn luôn học ở học viện quân sự Trùng Khánh và mới trở về vào tháng trước.
Thằng bé bị trì hoãn việc học ở Trùng Khánh và không đủ điểm vào đại học.
Đại tiểu thư năm nay mười sáu tuổi, Nhị tiểu thư nhỏ hơn Đại tiểu thư nửa tuổi, đều muốn thi vào trường nữ sinh Trung Tây, vì vậy cần phải học tiếng Anh.
Những đứa trẻ phía dưới đều còn nhỏ, tạm thời chưa cần dạy chúng."
Phùng Thế Chân nói:" Phu nhân yên tâm, lúc tôi còn học đại học đã từng phụ đạo cho học sinh trung học, mấy năm gần đầy luôn dạy ở lớp phụ đạo, có sở trường luyện thi để chuẩn bị cho các kỳ thi"
Dung phu nhân gật gật đầu, " Những đứa trẻ khác trong gia đình đều ngoan, riêng phía Đại thiếu gia cần cô bỏ chút công sức, cậu ấy bỏ lỡ rất nhiều tiết học.
Ta lo lắng cô cũng không lớn hơn cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy không nghe cô quản giáo."
Phùng Thế Chân cười nhẹ nói: "Tôi cũng đã từng dạy các nam sinh đang thi vào đại học, nếu như có thể lấy Bùi lão tiên sinh làm gương, vẫn có thể quản được vài phần."
Dung phu nhân nói: "Cứ quyết định như vậy đi, Tiền lương mỗi tháng 20 đồng, nếu cô dạy tốt, ta sẽ tăng thêm cho cô.
Nếu năm sau Đại thiếu gia có thể thành công thi đậu đại học, thì sẽ có phần thưởng lớn.
Phùng tiểu thư khi nào có thể dọn đến đây?"
Phùng Thế Chân thở phào nhẹ nhõm, lập tức nở nụ cười, khuôn mặt trong sáng và tươi tắn nói "Tôi cần phải về nhà báo cáo với cha mẹ.
Ngày kia thì sao?"
Dung phu nhân đồng ý, trả ngay tiền lương 10 đồng cho Phùng Thế Chân, gọi ngay người hầu già đến đo đồng phục cho cô, rồi giữ Phùng Thế Chân ở lại dùng cơm trưa rồi mới đi.
Phùng Thế Chân liên tục từ chối, Dung phu nhân cho người đi gọi một chiếc xe kéo ở ngã tư đưa Phùng Thế Chân về.
Dương Tú Thành lật xem danh sách giấy trên bàn, nói với Dung phu nhân "Dì họ, ở đây vẫn còn 5 người nữa, có muốn hẹn trước không?"
"Không cần nữa"
Dung phu nhân lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, nhớ lại vẻ ngoài ngây thơ, rụt rè và vẻ điềm tĩnh tự nhiên của Phùng Thế Chân không khỏi nhếch mép
"Chọn cô ta đi, con người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, thanh tú xinh đẹp, còn không phải là mẫu người mà người đó yêu thích nhất sao? Cho dù không mắc câu, cũng có thể ngăn cách Tôn thị một thời gian.
Đừng nghĩ rằng đang mang thai, anh em lại làm môi giới, thì có thể trèo lên làm bình thê."
Dương Tú Thành cuộn tròn các tờ giấy còn lại, ném vào gạt tàn, đánh một que diêm rồi châm lửa đốt.
"Dì họ đã đọc qua câu truyện của Võ Tắc Thiên chưa?"
"Ta biết con đang lo lắng điều gì?" Dung phu nhân cười cười
"Nếu như Gia Tân của ta vẫn còn sống, chắc là đã cao hơn ta rồi.
Ta cũng có con trai, là do cha nó không có bảo vệ được nó..."
Nhắc đến đứa con ruột chết khi còn trẻ, Dung phu nhân đau nhói trong lòng, nghẹn ngào không nói nên lời.
Dương Tú Thành giả vờ như không nhìn thấy giọt nước mắt trong khóe mắt bà, liền gọi người đến dọn đống tro tàn trong gạt tàn trên bàn.
Người hầu già vừa mở cửa, một cơn gió ập vào, mang theo tro tàn trong gạt tàn, như một con bướm đen sải cánh bay ra thế giới vô danh ngoài cửa.
Edit: Hìn Hìn
Facebook lưu quang chi thành vietnam fanpage (luuquangchithanhvnfc).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...