Lưu Niên Tự Thủy


Mẫn Hướng Hàng nỗ lực mở ra mí mắt nặng nề, kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát, đầu đau nhức, cơ thể bủn rủn vô lực giống như vỡ thành từng mảnh, đầu óc trống rỗng.

Day day huyệt thái dương đang giật giật, vắt óc suy nghĩ, đây là đâu? Tại sao mình lại ở chỗ này? Không phải mình đang ở...!ở dưới cổng công ty Warner sao?
Suy nghĩ trong nháy mắt rõ ràng, Mẫn Hướng Hàng dùng sức chống thân thể mềm nhũn của mình đứng lên, cố gắng chống cự từng cơn choáng váng ập xuống đầu, cố gắng giãy giụa xuống giường.

Mẫn Hướng Hàng không kịp chờ đợi, không để ý kim truyền dịch trên tay mình, chỉ nghe thấy "Soạt___" một trận tiếng vang, sau đó là giá đỡ đổ xuống đất, dịch truyền chưa được truyền hết chảy ồ ạt từ chiếc bình vỡ, kim tiêm trên mu bàn tay bị sai lệch lưu lại một vết đỏ thẫm.

Mẫn Hướng Hàng như vừa mới tỉnh mộng, hóa ra mình đang ở trong bệnh viện.

Lệ Gia Kỳ và Tiểu Lục chờ ở ngoài phòng bệnh nghe thấy tiếng đi vào, nhìn mảnh vỡ đầy đất, phòng bệnh hỗn độn cùng Mẫn Hướng Hàng ngồi trên giường thần sắc đờ đẫn, Lệ Gia Kỳ cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng thổi vết thương trên mu bàn tay, ân cần nói: "Anh Hướng Hàng, sao anh lại không cẩn thận như vậy, chảy máu rồi này, để em gọi y tá tới!" Nói xong Lệ Gia Kỳ nhìn Tiểu Lục đang đứng một bên ra hiệu.

Tiểu Lục ngầm hiểu, quay người đi tìm y tá.

"Anh muốn về, muốn cầu xin bọn họ, xin họ nói cho anh biết địa chỉ hiện tại của Hàn Bân".

Mẫn Hướng Hàng hai mắt đẫm lệ nhìn Lệ Gia Kỳ, giọng mũi khàn khàn nói.

"Anh Hướng Hàng, anh yêu anh trai như vậy? Yêu đến mức ngay cả tính mạng của mình cũng có thể không để ý tới?" Lệ Gia Kỳ không thể tin được, người lý trí bình ổn như anh Hướng Hàng, giáo sư Mẫn lại làm những chuyện điên cuồng cực đoan như vậy.

Mẫn Hướng Hàng nhất thời không kịp phản ứng, hơi ngây người một lúc, không e dè mỉm cười nói: "Đúng vậy, rất yêu rất yêu, còn yêu hơn cả tưởng tượng".

"Anh Hướng Hàng, anh quan tâm một chút đến cảm nhận của vị hôn thê có được hay không?" Miệng anh đào nhỏ nhắn của Lệ Gia Kỳ làu bàu giả vờ tức giận.


Mẫn Hướng Hàng không có tâm nói đùa, thản nhiên nói: "Cô bé ngốc..."
Bất an quanh quẩn trong lòng luôn không xuôi đi được, Lệ Gia Kỳ dừng một chút, vẫn là mang lời nói trong lòng nói ra: "Anh Hướng Hàng, anh vì muốn có địa chỉ hiện tại của anh trai, trong người sốt cao không hạ lại còn tự hành hạ bản thân tắm mình trong mưa rào tầm tã, thậm chí tổn hại đến tính mạng của mình lấy thân chặn xe.

May mắn lúc ấy phanh lại kịp thời, nếu không hậu quả thật sự là không chịu nổi!"
Lúc nói chuyện hai mắt Lệ Gia Kỳ ửng đỏ, lã chã chực khóc.

"Ngoan, đừng khóc..." Mẫn Hướng Hàng dịu dàng vuốt ve mái tóc của Lệ Gia Kỳ, ấm giọng an ủi: "Không phải bây giờ anh không có việc gì rồi sao?"
"Anh tuyệt đối đừng làm những chuyện điên rồ nữa, không chỉ có người thân của anh đau lòng, bạn bè anh đau lòng, mà anh trai...!anh ấy cũng sẽ đau lòng".

Lệ Gia Kỳ nghiêm túc nhìn Mẫn Hướng Hàng, gằn từng chữ.

Mẫn Hướng Hàng nở một nụ cười đắng chát, bên trong ánh mắt ánh lên sự cô quạnh: "Em hiểu lầm rồi, anh không nghĩ thông, tình huống lúc ấy trong đầu anh chỉ có một ý niệm, không thể để bọn họ đi, nhất định phải có được địa chỉ hiện nay của Hàn Bân mới thôi.

Cho nên không lưỡng lự lấy thân mình chặn xe".

Lệ Gia Kỳ nghe xong rất cảm động, nhưng vẫn là không nhịn được dội một gáo nước lạnh: "Vạn nhất...!bọn họ không chịu nói cho anh biết địa chỉ của anh trai, vậy làm sao đây?"
"Anh sẽ không bỏ cuộc! Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, anh sẽ dùng hành động thực tế để một ngày nào đó cảm hóa được bọn họ, để bọn họ nguyện ý nói cho anh biết! Anh không thể để Hàn Bân sinh con một mình ở Anh, anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu ấy, đếm lại từng tháng năm trôi qua như nước!" Mẫn Hướng Hàng nắm tay kiên định nói.

Vết thương trên mu bàn tay nứt ra do tay nắm thành quyền quá chặt, Mẫn Hướng Hàng lại không hề hay biết.

"Lạch cạch___" Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Tiểu Lục cùng y tá đi ở phía trước, Huống Du kéo Trần Bình sắc mặt đang tái nhợt đi ở phía sau.


Y tá một bên giúp Mẫn Hướng Hàng xử lý vết thương trên mu bàn tay, một bên trách mắng: "Thật sự là làm người ta đau đầu!"
Mẫn Hướng Hàng ngượng ngùng cười cười.

Huống Du đi đến bên cạnh Mẫn Hướng Hàng, từ trong túi quần tây lấy ra một tờ giấy nhớ đưa cho anh: "Mẫn tiên sinh, lời anh vừa nói chúng tôi đứng ở cửa đều nghe thấy, rất cảm động, cũng rất có cảm xúc, chúng tôi tin tưởng anh đối với Hàn Bân là thật tâm thật ý.

Đây là địa chỉ cụ thể của cậu ấy ở Birmingham, hy vọng anh có thể cố gắng trân quý cậu ấy".

"Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ trân trọng em ấy".

Tay Mẫn Hướng Hàng run rẩy tiếp nhận tờ giấy nhớ đầy sự trân quý đối với anh.

***
Theo thời gian mang thai từng ngày tăng lên, thai động càng kịch liệt và thường xuyên hơn, cảm giác hô hấp khó khăn, ngạt thở tràn đến như hồng thủy, ăn mòn lấy sức khỏe của Lệ Hàn Bân, tiêu hao tinh lực của cậu.

Sắp chết là cảm giác như thế nào? Là cảm giác thoát lực không bờ bến, là ý thức mơ hồ, là rời xa hết thảy sung sướng hay bi thương, lòng phiêu diêu như tro nguội.

Lại một lần nữa giãy giụa từ bên bờ sinh tử trở về, Lệ Hàn Bân chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu ra, khuôn mặt tiều tụy lo lắng của Alex đập vào trước mắt.

"Henry, cuối cùng cậu đã tỉnh".

Alex nhẹ nhàng nắm chặt chăn đơn đang đắp trên tay Lệ Hàn Bân, đôi con ngươi xanh thẳm có tơ máu nhàn nhạt: "Hô hấp có khó chịu không? Mấy bé con có ngoan không?"

Lệ Hàn Bân chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Alex, dịu dàng vuốt ve bụng, dưới mặt nạ dưỡng khí là nụ cười hạnh phúc.

Những động tác nhỏ liên tiếp này khiến tâm Alex đau nhói, tâm tình tức giận đau lòng rất phức tạp cuốn thành một đoàn, mặt có vẻ giận dữ nói: "Nếu như không phải anh ta, cậu sẽ không mang thai mấy đứa nhỏ này, nếu như không phải bởi vì mấy đứa nhỏ, cậu sẽ chấp nhận phẫu thuật.

Trơ mắt nhìn cậu thống khổ mà tôi lại bất lực.

Vì cớ gì mà lại thành như thế này?"
Bởi vì đeo mặt nạ dưỡng khí, Lệ Hàn Bân không tiện nói chuyện, đành phải nâng lên bàn tay nhỏ gầy.

dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay Alex: "Đừng lo lắng, tôi không sao!"
"Bác sĩ nói cơ thể của cậu rất khó chịu được song thai".

Alex ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khẩn cầu nói: "Henry, coi như tôi van cầu cậu, xin cậu chấp nhận phẫu thuật, từ bỏ bọn nhỏ, có được hay không?"
Đầu Lệ Hàn Bận lắc như trống bỏi, kéo tay Alex qua, viết lộn xộn: "Không cần! Tôi sẽ không buông bỏ bọn nhỏ, chúng là gánh nặng ngọt ngào của tôi!"
Những lời khuyên nhủ tái nhợt bất lực trước sự bướng bỉnh của Lệ Hàn Bân.

Alex cúi đầu, ảm đạm không nói, lần đầu tiên thấy nước mắt người đàn ông chảy xuôi.

******
Có được địa chỉ chính xác của Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng lập tức nộp đơn xin từ chức, xử lý những việc còn sót lại, hận không thể ngay lập tức chắp cánh bay đi Birmingham.

Trong phòng chờ ở sân bay, đôi mắt Lệ Gia Kỳ hoen đỏ, cầm lấy bàn tay Mẫn Hướng Hàng, lưu luyến không rời nói: "Anh Hướng Hàng, ra nước ngoài, phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, đối xử tốt với anh trai, em chúc hai người hạnh phúc".

"Anh hiểu rồi".

Mẫn Hướng Hàng trìu mến vuốt ve gương mặt Lệ Gia Kỳ, ôn nhu nói: "Cô gái ngốc, em cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt biết không?"

Không đợi Lệ Gia Kỳ mở miệng, Tiểu Lục đứng bên cạnh Lệ Gia Kỳ đã lên tiếng trước: "Mẫn tiên sinh hãy yên tâm, đã có Lục Mân tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để Lệ tiểu thư chịu khổ".

"Nói cái cái gì vậy." Hai gò má Lệ Gia Kỳ ráng hồng, đẩy Lục Mân gắt giọng.

Nhìn vẻ nhăn nhó của Lệ Gia Kỳ, lại nhìn mặt mũi Lục Mân tràn đầy lúng túng, Mẫn Hướng Hàng lập tức bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: "Từ khi Gia Kỳ sinh bệnh đến giờ vẫn luôn là Tiểu Lục quan tâm chăm sóc, hiện tại tôi phải ra nước ngoài, trách nhiệm chăm sóc Gia Kỳ đương nhiên vẫn là của Tiểu Lục rồi!"
Tiếng loa thúc giục hành khách đăng kí vang vọng trong đại sảnh, Mẫn Hướng Hàng lịch sự ôm lấy Lệ Gia Kỳ, lại ôm Lục Mân.

(Linh Linh: Ở đây dùng từ lễ phép ôm lấy nhưng tôi nghĩ nó k thỏa đáng nên tôi để từ lịch sự)
Mở miệng nói: "Anh phải đi đây, sau này gặp lại".

Nói xong, Mẫn Hướng Hàng quay người đi ra máy bay, lưu lại bóng lưng ly biệt.

"Anh Hướng Hàng, chờ một chút!" Lệ Gia Kỳ lo lắng gọi.

Mẫn Hướng Hàng dừng bước quay đầu lại, cười giỡn nói: "Có chuyện gì? Vẫn không nỡ xa anh Hướng Hàng à?"
"Em còn có một việc không nói cho anh biết".

Ánh mắt Lệ Gia Kỳ hơi lộ ra vẻ bất an, lấy ra phong thư từ trong túi xách đưa cho Mẫn Hướng Hàng, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Anh Hướng Hàng, thật xin lỗi".

"Cô bé ngốc..."
Mẫn Hướng Hàng tò mò nhận lấy phong thư, phất phất tay, chậm rãi đi đến tương lai không biết đang chờ đợi điều gì phía trước.

Hoàn chương 62..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui