Lưu Niên Tự Thủy


Đêm khuya tĩnh mịch, trăng khuyết im lìm.

Trần Bình ở lại phòng bệnh Lệ Hàn Bân qua đêm để tiện chăm sóc, chuẩn bị đứng dậy đi toilet, khi đi qua giường bệnh, trong thoáng chốc nghe thấy trên giường mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ.

Trạng thái lơ mơ buồn ngủ lập tức tan thành mây khói, cậu vội vàng bật sáng đèn ngủ, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc, anh không thoải mái?"
"Đêm nay mấy đứa nhỏ...!nghịch ngợm hơi...!mạnh..." Lệ Hàn Bân sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm nghiêng co quắp trên giường bệnh, tay trái không ngừng vuốt ve phần bụng mấp máy, "Chờ chút nữa...!sẽ tốt...!hự___"
"Tổng giám đốc, anh chờ một chút, bây giờ tôi sẽ lập tức tìm bác sĩ tới".

Bác sĩ nghe xong chạy đến, vừa đi vừa đè nhẹ lên bụng bệnh nhân: "Là máy thai bình thường thôi.

Thai nhi không có gì bất thường".

"Bình thường? Thế nhưng tổng giám đốc vô cùng đau đớn!".

Trần Bình một bên dùng khăn mặt lau mồ hôi lạnh cho Lệ Hàn Bân, một bên lo lắng nói.

Biểu hiện của bác sĩ nặng nề mà nghiêm túc: "Tử cung người song tính vốn luôn mỏng hơn so với nữ giới, năng lực gánh vác thai nhi yếu nhược hơn, Lệ tiên sinh mang song thai, tăng thêm áp lực lên tử cung, thai nhi càng lớn, tử cùng sẽ dần bị kéo giãn ra, đau đớn cũng theo đó mà gia tăng".

"Làm thế nào mới có thể làm dịu bớt đau đớn?" Trần Bình hỏi.

Bác sĩ lắc đầu, nhẹ nhàng giúp bệnh nhân xoa lưng: "Không có cách nào, trừ phi không tồn tại thai nhi".


"Đừng! Không cần...!đừng tổn thương...!bọn nhỏ!" Lệ Hàn Bân có chút ý thức không rõ ràng đột nhiên đẩy tay bác sĩ đang xoa lưng ra, "Chút đau ấy...!ưm...!tôi còn chịu được!"
Bác sĩ vội vàng giải thích: "Lệ tiên sinh, anh hiểu lầm, chúng tôi sẽ không làm hại mấy đứa nhỏ của anh.

Nếu như anh đau quá, có thể tiêm một chút thuốc giảm đau".

"Không cần! Tôi không cần tiêm gì cả!" Lệ Hàn Bân cố chấp một tay vuốt ve bụng, xoay lưng lại với bác sĩ.

Trần Bình từ tốn trấn an cảm xúc của người mang thai: "Tổng giám đốc, anh yên tâm, chúng tôi không làm cái gì hết!"
"Ừm...hự..." Lệ Hàn Bân chịu đựng đau đớn do những sinh mệnh đang sợ hãi mang tới, chậm rãi nhắm mắt: "Tôi ngủ một chút, trời sáng cậu nhất định phải đánh thức tôi.

Hôm nay là ngày cử hành tang lễ của cha, tôi phải tham gia..."
Dựng phu bị thai động tra tấn dần tiến vào mộng đẹp, Trần Bình cùng bác sĩ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào.

Bác sĩ chuyên khoa đè nhẹ lên bụng bệnh nhân, như trút được gánh nặng nói: "Cuối cùng thai nhi cũng an tĩnh".

"Cái này...!bác sĩ, tôi có thể thay tổng giám đốc xin phép xuất viện, ra ngoài nửa ngày..."
"Không được!" Bác sĩ quả quyết từ chối, "Lần trước bệnh nhân xin phép nghỉ để mở họp báo, kết quả khi trở về thì sốt nhẹ, lần này nói cái gì tôi cũng không cho phép.

Cậu ấy đã đau gần hết đêm, đâu còn sức lực gì mà ra ngoài hao tổn thêm nữa, vạn nhất có cái gì xảy ra ngoài ý muốn, thì làm sao đây?"
Lời bác sĩ nói có lý, Trần Bình do dự giây lát, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

*********
Công viên nghĩa trang Hải Biên, tên như ý nghĩa, chính là vùng mộ nằm sát bên bờ biển.


Nước biển xanh thẳm nhập thành một đường với bầu trời trong vắt, hòa quyện vào nhau, giống như một nấc thang lên thiên đường.

Kết quả là nơi này lại có thêm một danh xưng đầy mỹ lệ – Nơi gần với thiên đường nhất.

Hoa cúc vàng và trắng trang nhã lần lượt đan xen làm nền hai bên bia mộ, mục sư vẻ mặt buồn bã, tay cầm "Kinh Thánh" thành kính cầu nguyện: "Mọi thứ đều có kì hạn, đất trời vạn vật đều có thời gian nhất định: từ lúc sinh ra, đến khi chết đi..." Có rất ít người tham gia tang lễ, đại bộ phận đều là bà con xa của Lệ gia, sau khi tập đoàn Lệ Thị bị thu mua, những người cùng hợp tác với Lệ Khâm hoặc là từ chối tham dự, hoặc là không nhìn, thậm chí ngay cả cậu cũng không tới...!Mặt biển thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hải âu kêu, càng lộ vẻ tịch liêu.

Thủy triều lên xuống, mây hợp rồi tan*, tang lễ đơn giản vạch lên một dấu chấm hết.

Một số người, tựa như cồn cát được đắp bên bờ biển, sóng biển ăn mòn, có ai còn nhớ thương?
*"Triều khởi triều lạc" (Thủy triều lên, thủy triều xuống), "vân quyển vân thư" (mây cuốn lấy nhau, rồi mây tan) đều là những thành ngữ chỉ sự thay đổi, ám chỉ sự biến chuyển khó ai ngờ âu cũng là điều bình thường.

Mẫn Hướng Hàng lấy ra sợi dây chuyền đậu đỏ, chậm rãi nâng tay lên, mấy lần muốn vứt nó chìm sâu xuống đáy biển, cuối cùng lại không cách nào nhẫn tâm bỏ đi.

"Lệ Hàn Bân, tôi muốn hận cậu!" Trên bờ biển, Mẫn Hướng Hàng cầm lấy sợi dây đậu đỏ lẩm bẩm: "Hiện tại cậu cũng đã đạt được mục tiêu, hẳn là rất vui vẻ đi!" (Linh Linh: Vui cái đầu heo nhà ông ý, người ta đang sống dở chết cũng dở kia)
Đáp lại anh chỉ là tiếng sóng vỗ bờ...!
Một người đứng bên bờ biển, bọt sóng nỉ non khóc thầm.

Mẫn Hướng Hàng đón gió biển, bấm số điện thoại Lệ Hàn Bân...!
"Tít...!tít..." Điện thoại đã nối rất lâu, bên tai ngoại trừ tiếng chuông vang, thì chỉ còn lại tiếng sóng biển đơn điệu.


Mẫn Hướng Hàng chưa từ bỏ ý định, liên tiếp gọi lại mười mấy cuộc, đối phương lại vẫn một mực ở trạng thái không người trả lời.

Thất thần nhìn chòng chọc ánh sáng điện thoại đang chập chờn, tự nhiên sinh ra cảm giác thất vọng, mất mát, khóe miệng Mẫn Hướng Hàng kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ha ha, ngay cả điện thoại của tôi cũng không muốn nghe nữa? Cúng đúng, tôi từ đầu tới cuối chỉ là quân cờ của cậu, bây giờ ván cờ đã tàn, quân cờ còn có tác dụng gì?
Thanh âm gió biển gào thét bên tai, như muốn chế giễu, Mẫn Hướng Hàng giơ tay phải lên, ném về phía trước, màn hình điện thoại chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ rồi vẽ nên một đường cong duyên dáng đáp xuống biển cả.

Anh dùng hết sức lực toàn thân, điên cuồng hét lên: "AAAA— LỆ HÀN BÂN, TẠI SAO?!"
Một khắc gọi ra tên cậu, yết hầu giống như bị nghẹn lại, một cảm giác đau nhói đến khoét tim từ dưới đáy lòng tràn lên, Mẫn Hướng Hàng mệt mỏi ngã oạch lên bờ cát, hai dòng chất lỏng ấm áp tràn mi tuôn rơi.

Trở về không được quá khứ, đi tiếp không thấy tương lai, tình cảm đã nguội lạnh, từ nay chân trời góc bể không ngoảnh đầu.

Lệ Hàn Bân, tôi thề, đây là lần cuối cùng tôi đau lòng vì cậu...!
******
Lệ Hàn Bân mê mê man man tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên mặt vẫn y nguyên vẻ tiều tụy không thể mất, chống lên thân thể nặng nề, cúi đầu nhìn xuống vùng bụng nhô ra, mắng yêu: "Mấy đứa nhóc này, giày vò ba muốn chết.

Ba còn phải..." Còn phải...!trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm, hôm nay là tang lễ của cha, tại sao mình còn ở trong bệnh viện?
Không nghĩ nhiều nữa, Lệ Hàn Bân cấp tốc kéo kim truyền trên mu bàn tay ra, đột ngột đứng dậy, trong nháy mắt, cảm giác choáng váng ập tới, Lệ Hàn Bân hư mềm vô lực vội vàng chống lên thành giường, men theo giường bệnh từ từ ngồi vững.

"Tổng giám đốc, sao anh lại đứng dậy!" Trần Bình đi vào phòng bệnh kinh ngạc nói.

Dịch chuyền bị rút ra theo kim tiêm chảy xuống đất, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi chảy ra trên mu bàn tay Lệ Hàn Bân, mái tóc nâu sẫm ngang trán che đi đôi mắt, khiến cho người khác nhìn không rõ nét mặt của cậu.

"Tổng giám đốc, sao anh lại đứng dậy?" Trần Bình nhút nhát hỏi lại lần nữa.

Hai mắt Lệ Hàn Bân khẽ ngước lên, mặt không đổi sắc nhìn về phía Trần Bình, sự áp bức trong đáy mắt không hề che dấu tỏa ra, thanh âm lạnh lẽo không mang chút tình cảm: "Không nghe phân công công việc của cấp trên, tôi có thể tùy ý đuổi việc cậu!"
"Tổng giám đốc!" Trần Bình nghe thấy vậy, sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Thật xin lỗi, tôi..."
Tay Lệ Hàn Bân chống lên sau eo, chậm rãi đứng dậy: "Sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Birmingham, theo tôi làm một trợ lý nho nhỏ, quả là lãng phí tài năng".


"Tổng giám đốc, nếu như không có anh, tôi làm sao có thể trở thành sinh viên xuất sắc? Tôi và bác sĩ cũng là vì lo lắng cho tình trạng thân thể của anh nên mới không dám đánh thức anh! Hu hu...!Tổng giám đốc, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám tự ý quyết định nữa..." Vừa nói Trần Bình vừa khóc rống như đứa nhỏ.

Nước mắt làm mềm tâm tình cường ngạnh của Lệ Hàn Bân, Trần Bình dụng tâm làm việc, mặc dù lần này tự ý quyết định, làm rối loạn kế hoạch bản thân, nhưng cậu ấy cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của mình...!Bọn nhỏ trong bụng khẽ nhúc nhích một phen, tựa như muốn biện hộ cho cha nuôi của mình.

Lệ Hàn Bân lạnh lùng thở dài: "Trợ lý Trần, đàn ông không rơi lệ, đừng khóc, còn nữa, không có 'lần sau' "!
"A?" Trần Bình hơi ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại lời vừa nói, ngược lại nín khóc cười thành tiếng: "Tổng giám đốc yên tâm, tôi cũng không dám nữa!"
"Tốt, tôi còn muốn tham dự tang lễ, đi chuẩn bị một chút đi!" Lệ Hàn Bân nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, phân phó nói.

"Thế nhưng, tổng giám đốc, hiện tại không còn sớm, hơn nữa bác sĩ..." Trần Bình cẩn thận từng li từng tí đáp lời, sợ sơ ý một chút là sẽ chọc giận cấp trên.

Hai hàng mi Lệ Hàn Bân tức khắc nheo lại, cố ý đề cao âm điệu: "Trợ, lý, Trần!"
"Vâng! Tôi lập tức chuẩn bị!" Trần Bình vội vàng nói tiếp.

Lệ Hàn Bân mở tủ quần áo phòng bệnh ra, dự định thay quần áo của mình.

Bất đắc dĩ thân thể càng ngày càng nặng nề, lại thêm một cánh tay bất tiện, mặc nửa ngày cũng không mặc xong quần áo, đành phải buông xuống lòng tự trọng mãnh liệt, để trợ lý Trần giúp mình mặc vào.

Đờ đẫn đưa mắt nhìn tay phải mềm yếu vô dụng, Lệ Hàn Bân mất mát nói: "Hiện tại tôi đúng là một phế nhân!"
"Tổng giám đốc, anh đừng nói như vậy, hiện tại y học tân tiến, nhất định sẽ tìm ra phương pháp trị liệu!"
"Ring ring ling___" Lúc này, điện thoại trong túi quần vang lên tiếng chuông, cầm lên xem, trên màn hình nhảy ra mười mấy cái thông báo cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là số của Mẫn Hướng Hàng.

Lệ Hàn Bân ức chế không nổi nội tâm kích động, lập tức gọi lại...!
(Linh Linh: Khổ nỗi gọi lại thì máy bị quăng xuống biển rồi còn đâu L)
Hoàn chương 51.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui