Lưu Niên Tự Thủy


Trong phòng kiểm tra, bác sĩ thực hiện một loạt các loại kiểm tra sức khỏe cho Lệ Hàn Bân, gật đầu mỉm cười nói: "Mang thai được đủ ba tháng rồi, thai nhi trong bụng cơ bản đã ổn định, cậu có thể xuất viện".

Lệ Hàn Bân cởi quần áo bệnh nhân, bởi vì mang thai mà đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa ấm áp: "Cảm ơn bác sĩ".

Bác sĩ khoát tay: "Đừng khách sáo! Mặc dù thai nhi đã ổn định, nhưng cậu vẫn không thể lơ là, trong lúc mang thai nên để tâm trạng thả lỏng, không nên khiến tâm lý có biến động quá lớn.

Chú ý ăn đồ bổ dưỡng, bổ sung nhiều canxi, kẽm, mấy nguyên tố vi lượng cùng với vitamin B11, cái này sẽ tốt cho các bé.

Đừng quá mệt nhọc, giấc ngủ phải đủ.

Tránh xa phóng xạ, lúc tiếp xúc với phóng xạ cần phải mặc áo phòng chống".

"Còn nữa..." Bác sĩ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mang thai ba tháng đầu và một tháng cuối nên tránh chuyện phòng the.

Bây giờ cậu đã vượt qua ba tháng đầu, cho nên..."
"Tôi hiểu rồi".

Lệ Hàn Bân cúi đầu xoa bụng dưới, cảm giác đắng chát dâng lên, Hướng Hàng vẫn chưa biết tới sự tồn tại của các bé, nói cho anh ấy biết chuyện mấy đứa nhỏ tới có lẽ có thể hóa giải phong ba này!
Biểu lộ của bác sĩ từ mỉm cười chuyển sang nghiêm túc: "Lệ tiên sinh, tình huống thân thể cậu đặc biệt, nếu như phát hiện bất kì sự khó chịu nào nhất định phải đến bệnh viện ngay lập tức.

Cuối cùng, đừng quên kiểm tra định kì".

"Được, tôi sẽ chú ý".

Lệ Hàn Bân lịch sự bắt tay với bác sĩ, đi ra khỏi phòng kiểm tra.

Cậu khẽ vuốt bụng, dịu dàng nói: "Mấy đứa ngoan, sau khi xuất viện chúng ta có thể gặp cha rồi".

******

Xe nhỏ đỗ trước cổng nhà nghỉ, Trần Bình ngồi ở ghế phụ lái lo lắng: "Tổng giám đốc, bây giờ thân thể anh không tốt, một mình anh ở nhà trọ tôi không yên lòng".

Lệ Hàn Bân thờ ơ cười cười: "Tôi không sao.

Chẳng lẽ cậu lại muốn chuyển tới xem xét tôi, để cho Huống Du nhà cậu hạ độc thủ?"
Huống Du ngồi trên ghế lái nghe thấy vậy quay đầu, lườm Lệ Hàn Bân một chút, lo lắng nói: "Thằng nhóc này, cậu có biết sắc mặt mình có bao nhiêu khó coi không? Quầng thâm mắt đều hiện hết lên.

Còn nữa, mang thai không phải sẽ khiến cậu béo ra sao? Nhưng tôi cảm thấy cậu còn gầy hơn trước kia là thế nào? Nếu không...!tôi với Trần Bình cùng chuyển tới?"
Lệ Hàn Bân phát hỏa: "Tôi rất khỏe.

Đồng thời mấy đứa nhỏ nói cho tôi biết, chúng không muốn làm bóng đèn của hai chú.

Cứ như vậy đi, mai chúng ta gặp nhau ở công ty!"
Nói xong, Lệ Hàn Bân mở cửa sau, xách theo hành lý, dần dần khuất xa khỏi tầm mắt Huống Du và Trần Bình.

Trong xe nháy mắt liền an tĩnh...!
Trần Bình tựa đầu lên vai Huống Du: "Tổng giám đốc, anh ấy thật sự không có chuyện gì chứ?"
Huống Du nắm chặt đôi tay lạnh buốt vì bất an của Trần Bình: "Yên tâm, mặc dù Hàn Bân luôn gượng chống đỡ, nhưng anh nghĩ cậu ấy sẽ không lấy bọn nhỏ ra để đùa giỡn.

Cậu ấy nhất định sẽ quan tâm chăm sóc tốt bản thân và bọn nhỏ, em mà còn suy nghĩ lung tung nữa là anh ghen đấy!"
"Ngốc, đùa vớ vẩn cái gì thế!"
Bỗng nhiên, Huống Du như thể phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc nói: "Bình, em có phát hiện ra không? Hôm nay Hàn Bân nói đùa với chúng ta! Trước kia Lệ Hàn Bân lúc nào cũng nói năng thận trọng, nhưng bây giờ cậu ấy nhìn đâu cũng đều phát ra hào quang của người làm mẹ".

Trần Bình ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý nói: "Cũng đúng! Tổng giám đốc có thể nói đùa, thân thể anh ấy sẽ không có chuyện gì".

Huống Du đau khổ kéo mặt, đố kị mười phần: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc...!Từ sau khi cậu ấy xuống xe, trong miệng em nói tới toàn là cậu ấy".

"Được rồi! Huống đại thiếu gia, từ giờ trở đi trong miệng em đều nhắc tới anh đã được chưa nào? Ưm...!Anh..."
Lời còn chưa nói hết, Huống Du đã vội vã không nhịn nổi hôn lên môi mỏng của Trần Bình đang líu lo không ngừng, một màn xa chấn mới bắt đầu...!(Lời của tác giả: Đây không phải nhân vật chính nên H liền nhanh thần tốc như thế ~)
(Raph: "Xa chấn" là "rung lắc ở trên xe" nhá các bạn =)))

*****
Bên trong căn hộ duy trì nguyên trạng từ khi Lệ Hàn Bân rời đi.

Ảnh chụp tán loạn một chỗ, những mảnh thủy tinh nhỏ vỡ vụn, vệt máu thắm đỏ bắt mắt đã sớm khô, lấm ta lấm tấm rải đầy sàn nhà, sáng rõ chướng mắt.

Lệ Hàn Bân buồn bực ho khan vài tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm không chút huyết sắc, dần trở nên nghi ngờ đưa đôi tay gầy khô xoa tròn trên bụng: "Mấy đứa à, cha các con vẫn chưa về nhà, có phải cha còn đang giận ba không?"
Trả lời cậu ngoại trừ im lìm, chính là nước mắt câm lặng...!
Một mình lặng lẽ cất hành lý, lẳng lặng lấy chổi và hót rác hót sạch vụn thủy tinh, nén lòng đổ những mảnh vụn thủy tinh đong đầy bao hồi ức ngọt ngào chung cùng những thứ rác rưởi vô dụng.

Dọn dẹp hết những mảnh vỡ, trên mặt đất còn lưu lại vết máu bắt mắt, Lệ Hàn Bân một tay chống sau eo, một tay cầm dẻ lau nhà, bỏ ra thời gian gấp đôi bình thường mới lau sàn nhà sạch sẽ không nhuốm một hạt bụi.

Đấm nhẹ vào phía sau eo đang đau đớn không thôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt nở ra nụ cười hài lòng, tựa như một đóa hoa sen trắng thoát tục.

Nhặt những bức ảnh chụp lên, ý cười trên đầu mày khóe mắt không còn sót lại chút gì, thay vào đó là bi thương sâu đậm.

Lệ Hàn Bân nhìn ảnh chụp đến xuất thần, tự lẩm bẩm: "Hướng Hàng, nói cho anh biết tất cả, anh có thể thông cảm cho em không?"
"Cốc cốc cốc____" Tiếng đập cửa bất ngờ cắt ngang suy nghĩ hỗn loạn, không để ý tới phía sau eo còn đau nhức, Lệ Hàn Bân mừng rỡ như điên chạy nhanh đến trước cửa, mở cửa phòng: "Hướng Hàng, anh về rồi?"
"...!Tiểu Bân, là cha".

Xuất hiện trước nhà trọ của Lệ Hàn Bân không phải là Mẫn Hướng Hàng, mà là người cha cậu đã nhiều ngày không gặp – Lệ Khâm.

Sống lưng luôn ưỡn thẳng tắp trong dĩ vãng hiện tại đã còng xuống, ánh mắt của người làm ăn vốn khôn khéo và tính toán dần bị mệt nhọc thay thế, sắc môi nhợt nhạt biểu hiện tình trạng suy yếu hư nhược của cơ thể ông.

Một tay giữ gậy chống, một tay ôm lấy túi hồ sơ trước ngực.

Tâm trạng Lệ Hàn Bân có chút hoảng hốt, người trước mắt này chính là cha.

Một nhân vật sắc bén từng hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, là kẻ tuyệt tình đã từng phụ bạc một tấm thâm tình của ba, là người "cha" đã từng vứt bỏ đứa con của mình ở nơi đất khách quê người...!Lúc trước nhờ Hướng Hàng mà cậu biết tính mạng của ông sắp đi đến điểm cuối cùng, bản thân ý chí sắt đá, chưa hề động lòng; bây giờ gặp lại ông, bề ngoài Lệ Hàn Bân nhìn như không chút gợn sóng, nhưng thực chất sóng lòng đã âm ỉ trào dâng.


Vẫn tưởng khi cậu nhìn thấy Lệ Khâm yếu đuối thì sẽ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng tại sao nội tâm lại bị bất an và sợ hãi khôn cùng bủa vây? Lệ Hàn Bân muốn hỏi thăm bệnh tình của ông, thân thể có tốt lên chút nào chưa? Nhưng lời vừa đến khóe miệng, chỉ có hai chữ "Mời vào" còn lờ mờ thể hiện chút tình cảm.

Hai chữ ngắn ngủi, đối với Lệ Khâm mà nói lại là thụ sủng nhược kinh.

Ông nghĩ tới dự tính xấu nhất, nhưng không nghĩ tới con trai sẽ để cho ông vào nhà, kinh ngạc, vui vẻ tràn đầy trong tim, ngay cả trái tim luôn luôn đau đớn kịch liệt cũng tựa như an tĩnh hơn.

Ngồi trên ghế salon, Lệ Khâm mở miệng nói câu thứ hai trong ngày: "Tiểu Bân, sắc mặt con sao lại kém như thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"..." Trả lời ông là sự im lặng của con trai.

Lệ Khâm thất vọng thở dài, ánh mắt có chút mất mát: "Cha và ba của con – Lâm Mặc là bạn học thời đại học, chúng ta cùng chung chí hướng, tâm tư tương thông, cứ tự nhiên như vậy mà yêu thương nhau.

Thời gian ở bên Lâm Mặc, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cha đời này..."
Lệ Hàn Bân lặng yên thật lâu cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Đã như vậy, tại sao lại muốn bỏ lại một mình ông ấy ở nước Anh?"
Lệ Khâm hít một hơi sâu, giọng nghẹn ngào nói: "Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta cùng nhau cố gắng xây dựng tập đoàn Lệ Thị, khi đó non trẻ chúng ta chỉ nghĩ rằng cứ cố gắng phấn đầu thì sẽ có thể khiến Lệ Thị phát triển mạnh mẽ.

Nhưng chúng ta đánh giá thấp sự lừa lọc trong giới kinh doanh, lần đầu tiên đàm phán hợp tác thất bại, tập đoàn Lệ Thị nợ nần chồng chất, đứng trước nguy cơ phá sản.

Đúng lúc này, Giang Như Mộng xuất hiện, bà ấy là đàn em khóa sau của cha và Lâm Mặc thời đại học, khi còn học đại học đã rất ngưỡng mộ cha, bà ấy tìm tới Lâm Mặc, lấy việc phải để cậu ấy rời đi làm điều kiện thì mới đồng ý bỏ vốn trợ giúp Lệ Thị.

Lâm Mặc vì thành toàn cho sự nghiệp của cha, cuối cùng đã rời tới nước Anh..."
"..."
Lệ Khâm nói tiếp: "Cha và Giang Như Mộng kết hôn là một cuộc hôn nhân kinh tế.

Nhà họ Giang hống hách lộng hành, khắp nơi khống chế Lệ Thị, có ý đồ muốn đem Lệ Thị biến thành xí nghiệp phụ thuộc vào Giang Thị, Giang Như Mộng trời sinh tính tình đa nghi, vui buồn thất thường.

Áp lực giữa công ty và gia đình khiến cha không thở nổi.

Mãi đến khi Lâm Mặc liên hệ lại với cha lần nữa, trái tim đã đóng băng bấy lâu của cha mới bắt đầu đập, thế nhưng người ấy lại nói với cha một tin tức như sấm sét giữa trời quang.

Người ấy mắc bệnh nan y, dặn dò cha chăm sóc con thật tốt.

Cha mang con về nước, lại không nghĩ rằng Giang Như Mộng sẽ phản ứng bài xích mãnh liệt như vậy, cứ thế mà tạo thành thảm kịch năm đó...!Tiểu Bân, mang con trở về Anh không phải vứt bỏ con, mà là cha muốn bảo vệ con.


Cha biết thủ đoạn của Giang Như Mộng cùng với nhà họ Giang, bọn họ sẽ không bỏ qua cho con, bọn họ nhất định sẽ khiến con phải đền mạng cho Gia Kỳ.

Cha không có năng lực bảo vệ con tốt, để con chịu nhiều khổ sở như vậy, con có thể tha thứ cho cha nhu nhược không?"
Nói một hơi nhiều như thế, nhịp tim mới bình ổn của Lệ Khâm lại bắt đầu hỗn loạn.

Lấy thuốc luôn mang theo người nuốt vào, nhìn ánh mắt phức tạp của con trai, Lệ Khâm nở một nụ cười hư nhược với Lệ Hàn Bân: "Cha không có việc gì".

"..." Lệ Hàn Bân vẫn lặng yên không nói, chỉ là trong lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh nói lên chính mình có bao nhiêu sợ hãi, sợ Lệ Khâm phát bệnh, sợ ông ấy vĩnh viễn rời xa mình...!
"Đúng rồi, đây là thư Lâm Mặc để lại cho con".

Lệ Khâm đứng người lên, lấy ra một phong thư đã ố vàng từ trong áo khoác, cười nói: "Cha vụng trộm trốn viện chạy đến đây, thời gian không còn sớm, không quay lại sẽ bị bác sĩ khiển trách!"
Cánh cửa nặng nề chia cắt cha con người ngoài người trong, bóng lưng Lệ Khâm đi lại tập tễnh dần biến mất trong mắt Lệ Hàn Bân.

Lệ Hàn Bân kinh ngạc, mâu thuẫn, mất mát, mê mang, tâm tình rất phức tạp, khó mà trút bầu, chỉ có thể ra sức đá ghế salon một cái.

Mở phong thư cũ mèm, chữ viết thanh thoát phóng khoáng của ba hiện ra trước mắt:
Tiểu Bân yêu dấu!
Xin tha thứ cho sự bất đắc dĩ của ba, không thể nào cùng Tiểu Bân đi qua từng dịp sinh nhật, từng ngày Giáng sinh, từng năm lễ Tết nữa...!Có điều, bảo bối của ba trăm triệu lần đừng nên khổ sở, một ngày nào đó con sẽ tìm thấy thiên thần hộ vệ thuộc về con, thay thế ba quan tâm chăm sóc con.

Con cứ luôn hỏi cha là ai? Cha của con tên là Lệ Khâm, là người ba yêu nhất suốt cuộc đời này.

Nếu có một ngày người ấy tới tìm con, xin con đừng trách cứ người ấy, đây là lựa chọn của ba, thành toàn cho sự nghiệp của cha con, thế nhưng lại để cho Tiểu Bân một gia đình không hoàn chỉnh, xin con tha thứ cho sự ích kỷ của ba.

Cuối cùng ba có một thỉnh cầu, Lệ Thị là tâm huyết cả đời của cha con, Tiểu Bân hãy giúp cha con bảo vệ Lệ Thị có được không? Tin tưởng ba, cha thật sự rất yêu con...!
Được rồi, sứ giả trên thiên đường đang thúc giục ba rồi, vĩnh biệt bảo bối của ba! Ba ở trên thiên đường sẽ dõi theo hai người...!
Lâm Mặc
Ngày..., tháng..., năm...!
Thư đã hết, người thân đã rời xa dương thế.

Lệ Hàn Bân coi thư như trân bảo để ở trước ngực, hai mắt nhắm lại, nỉ non nói: "Ba, con đáp ứng người..."
Hoàn chương 33.

Raph: Vì bức thư này mà lại phong ba ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui