Lưu Manh Tiểu Tử

Lâm Tử Mặc nhanh chóng chạy vào nhà, cũng đã hơn một tháng rồi cậu chưa được về, mặc dù đã van nài tên Lăng Tiêu Hàn kia rất nhiều, vậy mà hắn chỉ mặt lạnh không chịu đáp ứng. Đến cuối cùng vì quá bực bội với tình cảnh bị nhốt suốt ngày trong vương phủ, lại không biết tình trạng song thân ở nhà như thế nào. Lâm Tử Mặc đành giở ra một chiêu cuối cùng. Đó chính là tuyệt thực.

Vào bữa sáng mặc cho Lăng vương gia dụ dỗ như thế nào, Lâm Tử Mặc vẫn không chịu ăn lấy một hạt cơm, đến buổi trưa cậu lại tiếp tục nhịn, Lăng Tiêu Hàn nhìn cậu như vậy thì đau lòng muốn chết. Tuy không muốn thả người đi, nhưng vì sự kiên quyết của Tử Mặc mà đành chấp nhận, tuy vậy Lăng Tiêu Hàn chỉ quy định cho cậu về một ngày, bên cạnh đó còn cho ám vệ theo sát phía sau không để cho cậu biết.

Vào cửa, nhìn thấy phụ thân cùng nương của mình, cậu nhanh chóng nhào vào lòng họ. Nước mắt không kiềm chế mà cũng chảy ra. Một nhà ba người ôm nhau khóc đến thương tâm.

“Hài tử ngốc này, tại sao lại không biết điều mà chạy đi gây chuyện với tam vương gia như vậy chứ hả? làm cho phụ thân con cùng nương sợ muốn chết, gần một tháng nay con làm sao rồi? vương gia tuy có cho người đến nói con vẫn bình an, nhưng chúng ta rất lo cho con a.”

“Hài nhi không sao, hài nhi cũng rất nhớ hai người a.”

Lâm phụ thân gạt nước mắt, nói với hai mẫu tử còn ôm nhau khóc: “Thôi, được rồi, đừng khóc nữa, mau mau vào nhà thôi nào?”.

Vậy là 3 người nhà Lâm gia lại kéo nhau vào nhà, vừa vào nhà, Lâm Phụ thân đã hô lớn: “Người đâu, mau nấu vài món ngon cho công tử, nhanh lên.”

Lâm Tử Mặc nhìn ngôi nhà quen thuộc đã lâu chưa về. Trong lòng cũng có chút cảm khái.

Người hầu nhanh chóng mang những món ngon lên, song thân thì vẫn ngồi vây lại mà hỏi chuyện Lâm Tử Mặc về tình trạng của cậu trong những ngày sống ở vương phủ.

“Con sống ở đó rất tốt a, Hàn…à Vương gia đối xử với con rất tốt, không ai dám khi dễ con hết cả.” Nói đến đây, Lâm Tử Mặc lại nhớ đến những ngày được Lăng Tiêu Hàn sủng ái, cưng chiều, bất giác khóe môi cậu lại cong lên. Dần dần lại nhớ đến con người ngang ngược kia, mặt cậu bất giác có chút nóng lên.


Hai phụ mẫu nhìn nhi tử của mình không hiểu sao mặt đỏ lên lại còn mĩm cười e lệ, cái này…cái này…chuyện thật lạ a, từ trước đến nay có bao giờ thấy được biểu cảm này của tên hài nhi luôn ngỗ nghịch này đâu.

Không hiểu sao mình nghĩ vẩn vơ thế nào lại nghĩ đến tên Lăng vương gia đáng ghét kia. Lâm Tử Mặc trong lòng tự phỉ nhổ chính bản thân mình: “Lâm Tử Mặc a, Lâm Tử Mặc a, ngươi quả là không có tiền đồ a, chỉ mới vài canh giờ mà ngươi lại nhớ đến người ta a.”

Nhìn nhi tử của mình, song thân cảm thấy thật khó hiểu a…

Nữ hầu trong nhà nhanh chóng bưng đồ ăn lên. Một nữ tỳ vì đi quá vội vàng không để ý, dậm phải tà váy của mình mà té nhào về phía trước, dĩa thức ăn trên tay rớt xuống đất, Lâm Tử Mặc nhanh tay đỡ lấy nữ hầu kia.

Nếu như là lúc trước ôm nữ nhân mềm mại trong lòng có lẽ Tử Mặc đã lợi dụng ăn chút đậu hủ của con người ta, nhưng lần này lại khác cậu nhanh chóng đẩy nữ tỳ này ra, không hiểu sao khi nghe đến mùi son phấn trên người của nữ nhân trong lòng lại dấy lên cảm giác chán ghét khác thường, mùi hương này không thơm bằng mùi đàn hương nhẹ nhàng thanh thoát trên người Lăng Tiêu Hàn.

Lâm Tử Mặc trong giây phút hóa đá tại chỗ: “Mình, mình, mình vừa nghĩ gì vậy? Tại sao mình lại chán ghét nữ nhân, tại sao mình lại nghĩ mùi trên người tên kia lại thơm hơn, mình điên rồi sao, mình bị tên này khiến cho điên rồi sao, không, không đúng a, mình mình vẫn thích nữ nhân hơn a….”

Đôi song thân lo lắng đứng nhìn đứa con còn đang tự kỷ kia, không biết sống trong vương phủ có chuyện gì xảy ra mà đứa con này bây giờ lại trở nên như vậy …

“A….”. Sau một tiếng thét dài thê lương, Lâm Tử Mặc nhào ra khỏi nhà, không biết là đi đâu. Đôi song thân còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đang định đuổi theo, lại bị một thân ảnh chặn lại.

Lâm Tử Mặc chạy đi đâu? Đương nhiên là đi thử xem mình có còn là một người đàn ông bình thường hay không a.

Chạy thẳng đến Nhi Xuân viện, còn chưa kịp bước vào bên trong đã bị tú bà ở đây ngăn lại: “Ai dô….ai đây, đây không phải là Lâm công tử sao?”


“Tú bà nhanh cho ta một cô nương đẹp nhất ở đây.” Tử Mặc nói xong đang định tiến vào lại bị tú bà ngăn lại.

“Ấy…ấy Lâm công tử bình tĩnh nào, tam vương gia đã ra lệnh cho toàn bộ các kỹ viện trong thành là không được phép cho Lâm công tử vào, nếu không sẽ bị đóng cửa tiệm a, Lâm công tử, mong người thông cảm a…”

“Cái gì, ai cho phép hắn ta làm như vậy, thật là…aaaaaa…..Lăng Tiêu Hàn ngươi chết với ta a…”. Hét lên một tiếng, Lâm Tử Mặc đành phải lững thững quay về, không hiểu sao khi nghĩ đến Lăng Tiêu Hàn vì ghen mà làm ra cái loại chuyện mất mặt này…tuy có chút tức giận nhưng trong lòng lại ngọt ngào hẳn ra.

Lại nghĩ đến những việc Lăng Tiêu Hàn làm cho cậu, vì cậu mà giải tán hết đám thê thiếp cùng nam sủng trong vương phủ, lúc trước lại nghe được chuyện nữ hầu trong vương phủ nói trong thời gian cậu hôn mê, hắn đã luôn bên cạnh chăm sóc cho cậu thật cẩn thận, ngay cả chuyện tắm rửa, thay y phục cho cậu đều do tự tay hắn đích thân làm.

Nếu nói Tử Mặc khi nghe điều đó mà không cảm động là giả. Cậu lúc đó thật sự đã nghĩ, Lăng Tiêu Hàn thực sự thích cậu bằng tất cả trái tim, còn cậu. Cậu không biết a, chỉ biết rằng bản thân rất bực bội và khó chịu khi biết trong vương phủ người thân cận với Lăng Tiêu Hàn không phải chỉ có mình cậu, cậu vui vì được Lăng Tiêu Hàn chăm sóc, cậu muốn ỷ lại vào hắn, muốn phó thác tất cả cho hắn, cảm thấy ngọt ngào khi hắn vì cậu mà ghen.

Cảm giác này thì gọi là gì? Một người chưa từng trải qua cảm giác yêu như cậu thì làm sao biết được yêu là như thế nào, không biết từ lúc nào, cậu đã không còn chán ghét Lăng Tiêu Hàn, cũng không chán ghét việc hắn đụng vào người mình, cũng không hề chán ghét việc hắn ở bên cạnh mình, cứ như vậy để hắn dần dần xâm nhập vào trong trái tim mình, chính vì vậy cậu mới lựa chọn một cách thoải mái nhất chính là ở lại bên cạnh Lăng Tiêu Hàn, để hắn chăm sóc,yêu thương, nếu như vậy cả đời, cảm giác đó cũng không hề tệ tý nào cả…

Suy nghĩ vẫn vơ, lại không biết đến nhà từ lúc nào. Vừa bước vào cửa đã thấy trong nhà có vẻ khác lạ.

Vừa bước vào đại sảnh, Lâm Tử Mặc đã thấy ngay một thân ảnh quen thuộc, vẫn là một thân y phục lụa trắng thuần, khí chất tao nhả, thanh thoát tựa như tiên tử. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn luôn chiếm cứ lấy đầu óc, khiến cho cậu vẫn luôn phải suy nghĩ miên man về nó.

Vừa thấy Lâm Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn bất chấp hình tượng mà nhào tới ôm lấy cậu vào lòng, trước mắt bao người, nhỏ giọng oán than: “Ngươi được lắm, dám lợi dụng ra ngoài mà đi đến kỹ viện phiêu kỹ, xem hôm nay về ta xử phạt ngươi như thế nào!!”.


Không nói đến thì thôi, nói đến càng làm Tử Mặc tức giận, đẩy cái con bạch tuộc đang dán lên người mình kia cậu quát lên: “Lăng Tiêu Hàn ngươi được lắm, dám đi thông cáo cho các kỹ viện không được tiếp ta, ngươi được lắm, mặt mũi của ta a, đã bị ngươi phá hết rồi, lần sau ta sao dám đến nơi đó nữa a…”.

Nghe Lâm Tử Mặc nói như vậy, mặt Lăng Tiêu Hàn đen lại, hắn nghiến răng nói: “Ngươi còn dám nói lần sau đến kỹ viện nữa sao, hừ! ngươi tin hay không ta thông cáo cho toàn thiên hạ, ngươi là nương tử của ta, ai dám để cho ngươi phiêu kỹ, ngoạn nữ nhân ta chém đầu a.”

“Ngươi vô sĩ, lợi dụng chức quyền.” Lâm Tử Mặc không kiêng nể mà nói.

Cha mẹ Lâm Tử Mặc cùng quân lính đứng một bên mà toát mồ hôi lạnh giùm cậu, dám nói với vương gia như vậy, thật không muốn sống a. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho cằm mọi người đều thiếu điều muốn rớt ra.

Lăng Tiêu Hàn bắt người ôm lại vào lòng nói: “Ngươi nói ta như vậy sao? Hừ! ngươi còn không biết ta chỉ như vậy đối với một mình ngươi a, ta khó chịu khi để người khác tới gần ngươi, nếu ngươi không muốn có người vì ngươi mà chết oan thì tốt nhất nên an phận thủ thường ở bên cạnh ta đi.”

Nghe Lăng Tiêu Hàn nói như vậy, cơn tức giận của Lâm tử Mặc không biết biến đâu mất, chỉ còn lại ngọt ngào, cậu đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Nhìn biểu tình của Tử Mặc, Lăng Tiêu Hàn nhịn không được cuối xuống hôn một cái trên môi cậu.

Lại nghe thấy tiếng hút khí lạnh của mọi người trong phòng, lúc này Tử Mặc cùng Lăng Tiêu Hàn mới ý thức được, từ nãy tới giờ trong này còn có người a…

Lâm Tử Mặc xấu hổ, mặt đỏ đến muốn xuất huyết, xoay người đem mặt giấu vào lòng Lăng Tiêu Hàn: “Tất cả là tại ngươi a, xấu hổ quá đi mất…”. Giọng điệu như làm nũng này làm lòng Lăng Tiêu Hàn ngứa ngáy đến khó chịu.

Lại nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, Lăng Tiêu Hàn khẽ ho nhẹ môt cái, cứu vớt lại mấy phần hồn của họ: “Khụ…khụ..ta nói…Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu cũng đã thấy, ta lúc nãy cũng đã nói rõ rồi, các ngươi phải gả tiểu Mặc cho ta a.”

Nghe Lăng Tiêu Hàn nói, Lâm Tử Mặc từ trong ngực người kia ngẩng mặt lên nói: “Ngươi nói bậy gì vậy a, ai muốn gả cho ngươi, có gả thì…ta…thì…phải là một cô nương xinh đẹp gả cho ta a.”

“Hừ! không phải lần trước trong đêm động phòng ngươi nói muốn bái đường cùng ta đó sao?”. Lăng Tiêu Hàn gian xảo nói.

“Oanh..”. Mặt Lâm Tử Mặc đỏ đến lợi hại, nhớ đến đêm tiêu hồn đó, cậu lắp bắp nói: “Ta…ta…ta…nói…là…”.


“Ta…ta..ta cái gì, ngươi đã động phòng còn muốn bỏ rơi ta.” Lăng Tiêu Hàn trưng ra khuôn mặt ủy khuất đáng thương.

Nhìn khuôn mặt đáng thương kia, không hiểu cái cảm giác tội lỗi chết tiệt kia ở đâu lại trỗi dậy, rõ ràng là hắn cưỡng ép cậu a, người cảm thấy có lỗi phải là hắn a…

Song thân Lâm gia hút một khí lạnh, cái gì mà động phòng, lại nhìn khuôn mặt đáng thương của Lăng vương gia, “ không lẽ, không lẽ… Tử Mặc không những đánh vương gia trọng thương, còn…còn thượng vương gia, bây giờ tam vương gia đến đây là để đòi lại công bằng…”

Nhìn khuôn mặt hai người kia là biết họ đã hiểu lầm, nhưng Lăng vương gia cũng không muốn bào chữa a, miễn mang được Tử Mặc về là được rồi.

Với ý nghĩ đó Lâm gia đồng ý bán Tử Mặc cho Lăng Tiêu Hàn. Lâm phụ thân bước lên nói: “Hài nhi, đã là đàn ông là phải biết chịu trách nhiệm, dù sao con cũng đã hứa với Lăng vương gia, thì con cũng nên thực hiện, Lăng vương gia hôm nay đã hạ mình đến đây, con cũng nên nhận trách nhiệm mà đồng ý thành thân với người ta a, không thể để Lăng vương gia mang tiếng không tốt được a.”

“Con…không…ưm..ưm…”. Còn chưa nói hết câu đã bị Lăng Tiêu Hàn dùng tay đem đầu cậu ghì sâu vào trong ngực mình.

“Con không có a, là hắn ta cưỡng bức con a…phụ thân người phải tin con a.” Đó chính là suy nghĩ không thể nói ra của Lâm Tử Mặc, nhưng có vẻ như nó sẽ không bao giờ được nói ra.

Vậy là vào ngày hôm đó, trong Lâm gia có treo chữ hỷ đỏ rực, nhưng không phải lấy vợ cho nhi tử của mình mà là gả con trai đi.

Tuy cảnh tượng lúc bái đường có đôi chỗ hơi kỳ lạ, một người cười đến hoa xuân phơi phới, một người bị người kéo ép quỳ xuống dập đầu, mà cuối cùng vẫn hoàn thành một cách suôn sẻ.

Lâm Tử Mặc tâm không cam lòng không nguyện bị Lăng Tiêu Hàn quăng thẳng lên giường được trang trí đỏ rực mà chỉ dành cho ngày thành thân.

Lăng Tiêu Hàn tiến đến nằm đè lên cậu, nói: “Tiểu Mặc a, ngươi nói xem, ngươi đã hoàn toàn trở thành người của ta a, còn bây giờ thì có lẽ ta nên xử phạt ngươi một chút, dám đi phiêu kỹ sau lưng ta sao? Thật không biết sợ mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui