Lưu Manh Phố Đêm

Đêm về, mọi thứ càng thêm mờ ám.

Đôi bàn tay thon gọn đan chéo vào nhau, nửa bất lực nửa tự nguyện chịu sự khống chế của một bàn tay to lớn khác gói chặt. Tiếng rêи rỉ yêu kiều hòa quện hơi thở nam tính mạnh mẽ, tiếng giao hợp nhớp nháp nóng bỏng vang khắp gian buồng nhỏ hẹp.

Đèn đã tắt, chỉ còn chiếc đèn ngủ tự động màu vàng còn le lói, hắt lên bờ lưng rộng rãi vững trãi hơi uốn cong xuống và thân mình mảnh mai đang hứng chịu từng đợt sóng kϊƈɦ thích tới ửng đỏ. Thắt lưng cường tráng được bọc lại bởi đôi chân thon thả, trắng nõn. 

“Minh… ưm…” Trần Tuyết Thương nỉ non gọi tên, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài bết vào nhau. Vài sợi lòa xòa bám lên gò má càng làm bộ dạng kϊƈɦ tình của cô thêm xinh đẹp hấp dẫn.

Nhưng ánh mắt Lâm Đại Minh dành cho cô vẫn luôn lạnh lẽo, dù tiếng rêи rỉ mê hoặc vang vẳng bên tai. Dù thân thể Trần Tuyết Thương mềm mại như rắn, phối hợp với nhịp điệu hắn rất ăn ý nhưng hắn đối với cô không chút cảm xúc. Chỉ đơn giản như kiếm một con đàn bà để giải tỏa sinh lý. Như những lần khác.

Chợt hình ảnh cô ngồi sau xe gã đàn ông nọ, cười cười nói nói hiện lên tâm trí hắn. Đôi mắt đen như ngọc huyền ảo dưới ánh đèn ngủ đanh lại, sắc bén. Nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng và đầy ɖâʍ đãng của Trần Tuyết Thương. Nếu như người nằm ở đây, bày ra dáng vẻ này là cô thì thật tuyệt. Hắn sẽ không ngần ngại mà xé xác cô ra làm trăm mảnh!

Lực thân dưới mạnh hơn, càng thêm cuồng bạo tựa con thú hoang nổi cơn điên. Tay to bấu mạnh bầu ngực căng tròn đẩy đà, làm nó uất ức đỏ ửng. 

Trần Tuyết Thương đau đớn kêu lên, nước mắt không tự chủ trào ra. Chảy dọc thái dương, thấm xuống gối. Cô ngước mắt đẫm nước khó hiểu nhìn Lâm Đại Minh, đôi tay bị hắn chói chặt cố vùng vẫy thoát ra. Cô bất lực nức nở: “Minh!”

“Câm mồm!” Hắn quát, bộ dạng vô cùng tức giận.

Trần Tuyết Thương khó hiểu vô cùng. Cô đã làm gì? Cô đã chọc giận hắn rồi sao? Cô chỉ biết đau đớn khóc nấc thành tiếng, luôn miệng xin tha thứ. Thân mình uốn éo muốn phản kháng, điều này càng làm Lâm Đại Minh thêm khó chịu. Hắn buông tay cô ra, bắt lấy eo thon giữ chặt. Thân dưới ra vào như vũ bão, vừa nhanh vừa mạnh. Mỗi một lần là tới tận cùng nơi sâu thẳm, đem bao phẫn uất trút lên người Trần Tuyết Thương.

Trần Tuyết Thương bám lấy đôi bắp tay săn chắc, dùng sức đẩy hắn ra. Cô òa khóc nức nở van xin: “Em xin anh! Em chịu không nổi nữa!” Cô càng khóc, tiếng càng lớn. Thương tâm vô cùng.

Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai, thô bạo bắt cô nằm sấp xuống. Đích thân túm eo nâng ʍôиɠ cô lên cao, cứ như vậy từ phía sau đi vào. Hắn không hề biết mệt, càng làm càng hăng. Trong mắt bập bùng tia lửa hận, tâm trí như cuốn phim chạy chậm lặp đi lặp lại cảnh tượng ban chiều.

Khốn kiếp! Vừa hôm nào còn nằm trong tay hắn hôm nay đã vui vẻ với một gã khác. Lăng… không… cô không đáng bị hắn vũ nhục! Mà cô đáng bị hắn thao cho tới chết trêи chiếc giường hắn và cô từng nằm chung!

Với bản lĩnh của hắn, việc túm gọn cô là việc rất đơn giản. Nhưng có gì hắn lại do dự tới vậy? Hắn sợ cái gì?

Ồ không! Hắn không hề biết sợ cái gì cả! Hắn chẳng qua nuôi dê thả đồng, cô càng chạy nhảy thịt càng ngon. Phải không?!

Tầm nhìn rơi xuống tấm lưng trần bóng nhẫy mồ hôi đang gục dưới thân, Lâm Đại Minh vô thức mở lời: “Tôi thích bộ dạng khuất phục của cô!”

Trần Tuyết Thương mụ mị cả đầu óc, nghe câu được câu không, căn bản chẳng hiểu gì cả. Từ lúc bắt đầu tới hiện tại, cô chẳng hiểu gì hết. Lâm Đại Minh thích thì hắn tới, dây dưa chán lại biệt tăm. Không gọi điện, không nhắn tin, chẳng thăm hỏi. Hắn không gọi cho cô, cô cũng chẳng gọi được cho hắn.

Hắn không cho cô số điện thoại…

Tiếng rêи rỉ dần trở nên khản đặc, lưng eo mỏi mệt, thân dưới đau nhức. Trần Tuyết Thương rũ rượi nằm bẹt trêи giường mặc Lâm Đại Minh vần vò đủ loại tư thế, cùng hắn triền miên suốt một đêm đến mức cô thϊế͙p͙ đi lúc nào cũng chẳng hay.

Khi cô thức giấc cũng đã quá chiều. Lâm Đại Minh đi rồi, như thể hắn chưa từng tới. Thứ duy nhất khiến cô tin rằng hắn đã từng đến là những vệt hoan ái đỏ hồng bắt mắt trêи thân thể.

Eo cô tím bầm, bầu ngực bị vần tới nhức nhối. Thân dưới như bị xé toạc, mỗi bước đi đều khó khăn. Trần Tuyết Thương rơi nước mắt, run lẩy bẩy lết thân xác vào trong phòng tắm.


Những lời chị gái khuyên nhủ lúc xưa hiện về trong đầu. Cô có nên tiếp tục nữa hay không?!

***

Lâm Đại Minh khoác lên mình vỏ bọc một quản đốc bộ phận. Áo quần chỉnh tề, mắt kính đĩnh đạc, mũ đội ngay ngắn. Những chuyện điên rồ đêm qua hắn hoàn toàn gạt bỏ, không đoái hoài cũng chẳng bận tâm. Giống như hắn chưa từng làm vậy, ung dung tự tại.

Ăn cơm xong, như thường lệ hắn chờ đợi các công nhân ngủ hết. Toan lén tới bên cạnh Cố Thương để tỏa nỗi nhớ trong lòng thì hắn phải dừng lại, quay người rồi một mạch bỏ đi. Để lại ánh mắt ngập tràn ý cười nhìn theo sau.

“Nhìn gì thế?” Cố Thương huých tay vào người Nhã Liên tò mò hỏi.

Nhã Liên lắc đầu, chuyển chủ đề: “Tao mới quen chị chủ tiệm Spa mới mở. Hôm nào đi làm móng không?”

Cố Thương không bận tâm việc Nhã Liên không trả lời đúng trọng điểm, theo phản xạ cô xòe đôi bàn tay nâng lên trước mặt quan sát. Gật gù: “Cũng được.” Cô mệt mỏi che miệng ngáp, bực bội nhìn người bên cạnh: “Tự dưng không cho tao ngủ!”

Nhã Liên ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng lại là một bộ chán ghét. Gần một tuần chứng kiến cái cảnh con này được anh quản đốc đẹp trai kia săn sóc âm thầm lúc ngủ, sự ghen ghét đố kị trong cô càng tăng lên khi mà gã bạn trai tệ bạc đó vẫn không hề thay đổi. Càng so sánh càng thấy rõ sự khác biệt lớn, Nhã Liên đã tống cổ gã ra khỏi cuộc đời. Cô cho rằng, so với con bé nhà quê không gì nổi bật như Cố Thương cô tốt đẹp hơn nhiều và cô xứng đáng được thừa hưởng những điều tốt đẹp.

Cô không muốn phải nằm một góc, trơ mắt nhìn nó được anh quản đốc chăm lo. Cô cũng muốn được hôn trộm, cũng muốn được trộm thoa dầu lên tay. Vì thế cô đã quyết định, cô không để Cố Thương được đón nhận điều tốt đẹp thêm một chút nào nữa. Nên cô đã ép Cố Thương thức, không để nó ngủ trưa như mọi lần nữa.

Dù gì con này ngơ ngơ đần đần, chắc chắn sẽ chẳng nhận ra đâu!

Hừ! Một cái con luôn bày ra vẻ mặt thánh thiện như nó, thứ giả tạo!

Trực giác Cố Thương mách bảo có chuyện chẳng lành, cô nghi hoặc nhìn Nhã Liên. Cô ta như bị bắt quả tang, giật thót, xua xua đôi tay lúng búng nói: “Tao không ngủ được mày cũng không được ngủ.”

“Con điên!” Cô trừng mắt mắng. “Kệ mẹ mày, tao ngủ.”

Nhã Liên vội sáp vào ôm lấy người Cố Thương, nỉ non: “Mày tính làm móng màu gì?”

Cô ngẫm nghĩ một hồi, hồn nhiên đáp: “Màu đen, cho giống Bạch Cốt Tinh.”

“Điên mẹ rồi!”

“Kệ tao.”

“Mà tao có điều này muốn hỏi mày lâu rồi…” 

Thấy Nhã Liên ngập ngừng, Cố Thương tò mò quay sang hỏi: “Hả?”

“Mày gốc Trung Quốc à?” Nhã Liên vội nói thêm: “Tại thấy mày họ Cố, còn không có tên đệm.”


“Không. Ông nội, bố tao đều gốc Việt.” Cố Thương đáp. “Tao tưởng Việt Bắc cũng có họ Cố.”

“Điêu. Làm gì có ai họ Cố, tao thấy mỗi mày!” Nhã Liên sửng sốt kêu lên.

“Chứng minh, khai sinh tao đều ghi quốc tịch Việt Bắc mà? Trung Quốc cái mồm mày!” Cố Thương lườm Nhã Liên, khinh bỉ mắng khẽ.

“Rồi rồi! Nhưng cái tên nửa Tàu nửa Ta như mày tao thấy lạ!”

“Lạ kệ tao!”

“Cãi cùn!”

“Cùn kệ tao!”

“Chẳng kệ mày!”

“Ờ, thế thì im.”

“Ờ!”

Cố Thương chẳng thèm để ý, làm mặt xấu với Nhã Liên rồi từ từ khép mi lại. Chưa được vài giây đã nghe tiếng chuông báo vào làm, cô bực bội nhìn Nhã Liên tức giận gằn giọng: “Tại mày ý, đồ thần kinh!”

Nhã Liên cười hì hì, nhưng trong lòng đem cả họ Cố Thương ra chửi. Mẹ cái con bán Tàu!

***

Một tuần sau.

“Của em hết bao nhiêu ạ?” Một nữ sinh cấp ba vừa làm xong bộ móng vừa ngắm nghía tay xinh, vừa hỏi Trần Tuyết Thương giá cả.

“Của em hết trăm dưỡi!”

“Em gửi!”

Trần Tuyết Thương kinh ngạc kêu lên khi bé đó đưa cho tờ 500 mới cứng: “Tiền to thế!”

Cô bé đó cười ngượng ngùng. 

Cô quay sang các khách hàng khác hỏi: “Ai có tiền lẻ không đổi cho mình với!”


Một vị khách hào phóng nói: “Để em xem đã…” Sau khi kiểm kê lại trong ví tiền, cô rút sấp tiền bên trong ra ái ngại nhìn Trần Tuyết Thương cười cười: “Ôi, em có mỗi 400 thôi.”

Trần Tuyết Thương chán nản nén tiếng thở dài, quay qua cô bé kia nói: “Chờ chị một chút!”

“Vâng.”

Cô xoay người đi vào buồng trong, nơi đang truyền ra âm thanh tắm gội. Nhìn thấy chiếc ví da nằm trêи tủ đầu giường, cô đi tới phòng tắm gõ cửa vài cái nói với vào: “Anh có tiền lẻ không? Để em trả cho khách!”

Tiếng động bên trong hơi ngừng lại, một giọng nói nam trầm lạnh hững hờ đáp: “Xem trong ví!” Nói rồi lại tiếp tục công việc tắm rửa còn dở dang.

Trần Tuyết Thương sau gần một tháng ‘sống chung’ nên có chút quen với tính cách của Lâm Đại Minh, không quá để bụng, cô đi tới cầm ví trêи tủ lên mở ra. Cô ngạc nhiên khi thấy bên ngăn ngoài dắt một chứng minh nhân dân, thông qua khung vách trong suốt cô đọc được một số thông tin trêи đó.

Họ và tên: Cố Thương.

Ngày sinh: 11/08/1999

Mã số: xxxxxxxxxxxx

Quê quán: xxx – xxx – Hiên Ưng.

Cố Thương? Cái tên thật lạ! Nhưng Cố Thương là ai? Đối với Minh có quan hệ gì? Tại sao chứng minh thư nhân dân của cô ta nằm trong ví Minh?!

Rất nhiều câu hỏi nổi lên trong đầu Trần Tuyết Thương. Ảnh thẻ bên cạnh chỉ là một con bé xấu xí ngố tàu, so với thời gian bây giờ chắc hẳn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng, nó và Minh có quen biết nhau? Nó và Minh là gì của nhau?! 

“Chị ơi!”

Trần Tuyết Thương buộc lòng gác sự tò mò sang một bên khi tiếng khách bên ngoài gọi vọng vào, lấy nhanh hai tờ 200 và hai tờ 50 trong số tiền lẻ ỏi của ví Lâm Đại Minh ra.

Nhanh chóng để ví lại chỗ cũ và rời đi.

“Xe ai mà đẹp thế em?” Một chị khách đang được Trần Tuyết Thương chăm sóc móng tò mò hỏi. Sau câu hỏi của chị, những khách hàng khác đồng thời ngó ra ngoài cửa nơi có con moto đen bạc BMW S1000RR đơn độc dựng dưới gốc cây sấu xanh tốt. So với những con xe khác của khách, rõ ràng nổi trội hơn hẳn.

“Xe này đắt lắm đó! Nghe bảo hơn tỷ một con!”

“Ước gì mình cũng có, chất thật sự!”

“…”

Nghe những lời tán dương của khách, nụ cười trêи môi Trần Tuyết Thương càng thêm tươi tắn. Cô cười cười đáp: “Của người yêu em.”

“Người yêu chị đâu?” Một bé khách hào hứng hỏi.

“Anh ấy đang tắm trong kia!” 

“Em muốn thấy anh ấy quá! Chắc đẹp trai lắm, xe đẹp thế kia cơ mà!” Bé khách tỏ vẻ tiếc nuối nói.


Trần Tuyết Thương không biết làm gì hơn ngoài cười thương mại.

Ba mươi phút sau, Lâm Đại Minh từ trong buồng ngủ đi ra. Trêи người mặc áo phông đen ngắn tay kết hợp với quần jean xanh sẫm và đôi giày Nike đen. Dáng dấp cao ráo nên hắn mặc gì cũng đều trở nên thời thượng và đầy phong cách. Mái tóc đen thuần vuốt keo hất ngược, hai bên thái dương cạo ngắn càng thêm phần nổi loạn. Dung mạo vẫn khôi ngô như thường ngày, lại thêm vừa mới tắm gội càng làm vẻ đẹp hắn thêm cuốn hút.

Sự xuất hiện của hắn khiến các khách hàng chú ý. Ai ai cũng trầm trồ không ngớt. Hắn liếc cũng chẳng liếc, mặc Trần Tuyết Thương còn ngồi đó cũng mặc cả việc thể diện của cô thế nào, hắn lạnh lùng đi ra khỏi tiệm Spa cưỡi con moto BMW S1000RR vụt đi.

Lâm Đại Minh vừa đi cũng là lúc Cố Thương ngồi trêи con xe điện mượn được của ai đó, trở theo Nhã Liên đang ngồi phía sau vòng vào, đỗ trước cửa tiệm. Dừng xe bước xuống, hai cô kéo nhau đi vào trong.

“Em chào chị!” Hai cô lễ phép chào.

Trần Tuyết Thương niềm nở: “Tới làm móng à?” Hai vị khách mới gật đầu xác nhận, cô khách sáo nói: “Hai em chờ chị một tí. Còn vài khách nữa mới xong.”

Cố Thương và Nhã Liên ngồi xuống ghế chờ. Nhân lúc rảnh rỗi liền lấy điện thoại ra nghịch.

Cố Thương: “Wifi nhà mình là gì ạ?”

Trần Tuyết Thương: “Một ba, một một, một chín chín lăm!”

“Được rồi chị!”

“Nãy hai người có thấy người yêu chủ quán không?” Một vị khách trạc tuổi Cố Thương quay sang cô hào hứng hỏi.

Cố Thương, Nhã Liên ngơ ngác lắc đầu.

“Tiếc thế!” Cô ấy kêu lên: “Ngoài đời em chưa thấy ai đẹp trai như thế!”

“Dáng còn cao nữa, ít phải mét tám!”

“Còn có thịt có cơ, eo anh ý thon phát hờn!”

“Mỗi tội lạnh lùng kinh khủng, nhưng mà vừa đẹp vừa lạnh lùng em mới mê!”

Các khách hàng mỗi người một câu hùa vào xôm xao bàn luận. Nghe những miêu tả trêи, trong đầu Nhã Liên không tự chủ nghĩ tới quản đốc nọ. Cô nghi hoặc nghĩ, còn có người đẹp hơn quản đốc sao?

Cố Thương vốn không thích tiếp xúc với đám đông, lại còn chẳng quen biết gì nên chỉ biết cắm mặt vào chơi điện thoại hoàn toàn không chú ý gì xung quanh. Căn bản, tai này lọt qua tai kia. 

“Mày im thế, bình thường nói nhiều lắm mà?” Nhã Liên quay sang Cố Thương khẽ hỏi.

“Không thích.” Cô hững hờ đáp.

Vậy là trong tiệm spa này, ngoài Cố Thương im thin thít ra còn lại toàn là tiếng cười đùa của Trần Tuyết Thương, Nhã Liên và các khách hàng khác. Mãi vì sau mới tới lượt hai người, lúc hoàn thành cũng là lúc đã gần trưa.

Cố Thương ngắm nghía đôi bàn tay trắng xinh, nổi bật những móng tay chuyển màu đen tuyền được cắt tỉa gọn gàng một hồi. Cô lấy tiền đưa cho Trần Tuyết Thương, hào phóng bao cả Nhã Liên.

Người cung Sư Tử đối với bạn bè rất hào phóng, căn bản vung tiền không chớp mắt. Âu cũng vì cái sĩ diện trời sinh.

Cố Thương ngồi trước, đợi Nhã Liên leo lên sau mới vít ga phóng xe điện rời đi. Lúc bóng hai người bé đi cũng là lúc Lâm Đại Minh phóng xe trở về…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui