Lâm Đại Minh ngồi ôm Cố Thương trong lòng, trông không khác gì hắn là cha và cô là con gái. Còn cô lại quá đỗi thảng thơi, vô tư ở trong lòng hắn uống hết hơn nửa ly trà sữa. Môi xinh chúm chím nhai trân châu dẻo mềm, ánh mắt sáng rỡ tia mãn nguyện. Mọi thứ trước đó căn bản đều loại bỏ khỏi tâm trí.
Phát hiện ra Lâm Đại Minh cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Thương rời môi khỏi ống hút tò mò hỏi: “Muốn uống không?”
Hắn lắc đầu cười cười: “Tôi không thích đồ ngọt!”
Cô gật gù như đã hiểu, tiếp tục chuyên chú uống trà sữa tiếp.
Đúng là Lâm Đại Minh không thích đồ ngọt, nhưng ôm một cỗ ngọt ngào trong lòng thế này tâm tình không tránh khỏi rung rinh. Ở cạnh cô, hắn rất vui vẻ. Không phải nghĩ xem làm sao đối phó những toan tính, làm gì để bảo toàn bản thân trước mưu kế của những kẻ xung quanh.
Chỉ có cô. Ngoài mặt tỏ ra ranh mãnh xảo quyệt, nhưng tâm tính giản đơn sạch sẽ. Lại nhớ vài phút trước, vì tưởng hắn chết mà òa khóc thành tiếng.
Hắn từng có ý định hủy hoại cô như bao con đàn bà khác hắn từng nhắm tới. Nhưng giờ hắn lại muốn sự đơn thuần này của cô còn mãi.
“Còn đói không?” Lâm Đại Minh cúi nhìn Cố Thương khẽ hỏi, hắn phì cười trước cái gật đầu không mấy khách sáo của cô. Thả cô xuống đất, dắt cô rời buồng đi ra bên ngoài nhà.
Cố Thương nhận thấy đồ cô mặc lúc này có chút không thích hợp, cô giật vạt áo Lâm Đại Minh khẽ hỏi: “Bạn cho tớ mượn áo khoác!”
Hắn mở tủ gần đó lấy trêи móc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình trùm lên vai Cố Thương, giúp cô cầm ly trà sữa gần hết để cô xỏ vào từng tay áo. Cô không cài khuy áo, lấy lại trà sữa chủ động ngồi xuống ghế, lạ lẫm dò xét xung quanh. Nơi này hình như có gì đó mới mẻ.
Tay vuốt ve lòng ghế, Cố Thương nhận thấy đây là bộ sofa hoàn toàn mới. Tông màu trắng tinh tế, chiếc bàn làm từ gỗ bạch đàn dài hình chữ nhật, mặt kính dày sáng bóng, bên trêи mặt bàn lại trống chơn chẳng có gì cả. Còn nữa, khu vực nghỉ ngơi của Hắc Cẩu, Bạch Cẩu từ khi nào đã được chắn lại bởi một tấm rèm dày dài màu đen. Cửa nhà thay vì gỗ mục như trước, nay thay bằng cánh cửa gỗ đỏ mới tinh, có chốt khóa đàng hoàng.
Kệ bếp sạch bóng, chạn bát, bếp ga mọi thứ đều thay mới. Tường nhà được quét sơn màu trắng, sạch sẽ tinh khiết.
Lâm Đại Minh nào biết nấu cơm, hắn trở lại buồng gọi điện cho đám Hắc Cẩu mua đồ về rồi nấu ăn. Dù gì hắn cũng đang đói. Khi hắn trở ra thấy Cố Thương đang ngơ ngác nhìn quanh quan sát, hắn trầm giọng hỏi: “Thấy thích không?”
Nơi này, từ ngoài vào trong hắn đều cho người tu sửa lại để giống một căn nhà thật sự. Sân giếng lợp mái tôn, rêu xanh lâu ngày đều được cọ sạch. Mái nhà lợp mới đỏ chói, tường ngoài từ lớp vôi ve nham nhở thành lớp sơn trắng sáng. Hắn sống đâu không quan trọng, quan trọng nơi người hắn thương đặt chân tới đều phải trang hoàng sạch sẽ.
Người hắn thương ư?!
Cô phũ phàng đáp: “Liên quan gì tôi?”
Hắn không nói gì, đi về phía bàn sofa ngồi xuống. Cố Thương vội vàng trượt ʍôиɠ sang tít đầu bên kia ghế, ngồi im một chút cũng không để tâm tới hắn. Như nhớ ra gì đó, cô nói: “Tôi muốn về!”
“Đây là nhà em.”
Cô thở dài thườn thượt, dùng ống hút rạch lắp hộp tìm lốt những viên trân châu còn sót bỏ miệng nhai nhai. Một lúc sau, cô hỏi: “Khi nào anh cho tôi về?”
“Xưng em.” Lâm Đại Minh xoay người nằm ghếch đầu lên lòng Cố Thương, vươn tay miết đi vệt trà sữa bên khóe môi cô. ɭϊếʍ nhẹ ngón tra. Thứ này thật ngọt, đọng trêи môi cô lại càng ngọt!
Hắn hơi nhăn mày, hắn không thích những thứ này.
Cố Thương không đuổi cũng chẳng đẩy hắn ra. Bởi cô biết, có muốn cũng chẳng được. Vứt vỏ ly trà sữa vào thùng rác mệt mỏi ngả lưng dựa xuống ghế, mắt ngước nhìn trần nhà. Nặng nề thở dài.
Thấy cô chần chừ Lâm Đại Minh cũng chẳng vội, yên lặng giương mắt quan sát thắc thái trêи mặt cô. Cô gái này không ồn ào, không nháo loạn, chỉ có một mặt điềm đạm tĩnh lặng. Hắn vừa thương vừa ghét, cô có thể như những đứa con gái khác ồn ào lên một chút cũng được mà?
Không gian lặng đi, cho tới khi bên ngoài có tiếng ga xe máy lớn dần rồi tắt hẳn. Theo sau là tiếng bước chân chà nền gạch. Bạch Cẩu tay xách bọc lớn bọc nhỏ đứng trước cửa nhà. Thấy tình cảnh một nam một nữ, người dựa lưng mệt mỏi, người gối đầu lên đùi người kia lười biếng uể oải. Cả hai đều có điểm chung là khép mắt tịnh dưỡng, những thứ xung quanh họ đều không muốn bận tâm.
Hai người này nhìn vậy mà cũng tâm đầu ý hợp ra phết.
Lâm Đại Minh vẫn giữ nguyên tư thế, hờ hững mở lời: “Mua gì thế?”
“Em mua thịt nướng, vịt quay với ít dưa chuột.” Bạch Cẩu xách đồ đi vào cười cười đáp, theo sau là Hắc Cẩu tay cũng cầm bọc gì đó màu đen. Trông thấy dấu răng trêи má Cố Thương, hắn tò mò hỏi: “Mặt bé bị gì à?”
Cố Thương nghe vậy mở mắt, ngồi hẳn dậy. Hững hờ đáp: “Chó cắn!”
Lâm Đại Minh chụp tay bóp đôi má Cố Thương khiến môi cô hơi chu lên, cười cười: “Chó nào cắn?”
Cô chỉ chỉ ngón tay xuống mặt hắn ra hiệu. Sắc mặt Bạch Cẩu nhất thời có chút khó coi, nuốt khan ngụm nước miếng. Đại ca ghét nhất bị chỉ mặt, không biết có phá ngoại lệ với cô bé này hay không?
Lâm Đại Minh bắt lấy tay Cố Thương, cho vào miệng cắn mạnh làm cô đau điếng, buột miệng kêu lên: “Đồ chó điên!! Đau!!”
Lâm Đại Minh vẫn ra sức nghiến ngón tay đáng thương của cô, cô đau tới ứa nước mắt chộp tay vào vùng ngực Lâm Đại Minh ngắt mạnh đầu ti. Bạch Cẩu suýt nữa cười hẳn thành tiếng, vội che miệng lại.
“Đứt ngón tay bây giờ, đau!!” Cố Thương kêu toáng lên. Lâm Đại Minh bấy giờ mới buông tha, hắn bật cười trước khuôn mặt nhăn nhó phẩy phẩy bàn tay của cô.
Cô lườm hắn tóe lửa. Mả cha thằng thần kinh!
Lâm Đại Minh giương mắt nhìn lại cô chằm chằm, chẳng ai nhường ai. Một buổi tối xảy ra liên tiếp vài trận đấu mắt cứ thế diễn ra.
Bạch Cẩu thấy tình hình có chút không ổn, nuốt ngụm nước miếng lên tiếng gây sự chú ý: “Ngoài ra có mua một ít đồ ăn vặt cho bé con.”
Cố Thương ngẩng mặt nhìn Bạch Cẩu, loáng cái chuyển sang trạng thái vui vẻ và đầy chờ mong. Ngay tức khắc, cô nâng đầu Lâm Đại Minh dậy đuổi: “Tránh ra đi!”
Lâm Đại Minh thuận thế ngồi lên, giật túi đồ chưa kịp trao cho Cố Thương khiến Hắc Cẩu nhất thời lúng túng. Hắn quay sang bảo Hắc Cẩu: “Dọn mâm!” Trước cái nhìn bất mãn của Cố Thương, hắn đặt tay lên đỉnh đầu cô nghiêm giọng: “Ăn cơm!”
Hắc Cẩu, Cố Thương không nói thêm một lời dăm dắp nghe theo. Bốn người dải chiếu xuống sàn, ngồi quây lại với nhau. Vẫn như hôm đầu tiên tới đây, Cố Thương một chút cũng không kén chọn gì cũng ăn được. Tuy nhiên, vì vừa rồi đã uống trà sữa nên không ăn được nhiều lắm, toan hạ bát xuống thì Lâm Đại Minh đã gắp thêm đồ ăn vào bát cô.
Cô gắp trả lại vào bát hắn, vô tội nói: “Tôi no rồi!”
“Ăn thêm.”
“Tôi no rồi, thật đấy!” Để chứng minh lời cô nói không hề giả dối, cô chạm tay vào cái bụng hơi căng lên xoa xoa phụ họa.
Lâm Đại Minh nghi ngờ lườm cô, vươn tay áp lên bụng cô kiểm chứng. Quả thật, so với mọi khi có chút bất thường. Lại nhớ ly trà sữa nửa tiếng trước, biết vậy hắn sẽ không để cô dùng nó trước bữa cơm. Mà thủ phạm của việc này không ai khác là…
Bạch Cẩu giật thót, ngửa cổ uống rượu lảnh tránh. Trong lòng thầm trách than, đại ca, là em cứu đại ca đó!
Cố Thương vui vẻ cầm khăn giấy lau miệng, đi nhanh ra ghế sofa lục trong túi bóng gói bim bim lớn. Cứ thế trước mặt ba gã nào đó ngồi xuống bóc ra ăn ngon lành.
Sắc mặt Lâm Đại Minh đen thui. ‘Cạch’ đôi đũa trêи tay bất ngờ bị hắn siết tới gãy đôi, hai đầu rơi xuống mâm sắt keng hai tiếng lạnh lẽo. Hắc Cẩu, Bạch Cẩu không rét mà run. Cố Thương mím môi không dám nhai thêm, kinh hãi nhìn Lâm Đại Minh rồi vội vàng ôm gói bim bim trong tay chạy nhanh vào buồng khóa cửa lại.
Trời ơi! Cô nói cô no cơm chứ có nói no cái khác đâu!!!
Bạch Cẩu dè dặt mở lời: “Đám con gái hay ăn…”
“Tao kêu mày mua mấy cái đó à?” Lâm Đại Minh trừng mắt, gằn giọng dọa hai gã đàn em không dám nói gì cũng chẳng dám động đũa thêm. Vài giây sau tâm tình hắn dịu đi: “Lần sau mua nhiều lên một chút.”
Hắc Cẩu, Bạch Cẩu: “???”
***
Giờ cũng đã tới lúc đi ngủ, nhưng hai người nào đó không cần nói cũng biết là ai lại đang xảy ra mâu thuẫn. Buồng Lâm Đại Minh đã được lắp cửa kính dày, nhưng thanh âm bên trong văng vẳng ra bên ngoài. Tuy đã nhỏ đi nhưng vẫn đủ để đám Hắc Cẩu nằm chơi game bên ngoài nghe thấy.
“Bạn ơi!! Tớ dù gì cũng là con gái sao có thể tùy tiện chung phòng với đàn ông được?” Cố Thương bất lực kêu lên, cô ngồi thu chân ôm lấy đôi đùi gối ngồi sát về bức tường phía sau.
Lâm Đại Minh ngả người dựa lên thành giường, mặt lạnh như tiền mặc cô muốn nói gì thì nói, thản nhiên bấm điện thoại.
Cô ấm ức lườm hắn. Thằng điên này kêu cô phải ngủ chung giường với hắn! Đáng ghét!!
Cô hậm hực xoay người toan lết ʍôиɠ xuống cuối giường thì người kia lãnh đạm mở lời nói như ra lệnh: “Quay lại.”
Cô nuốt cục tức xuống bụng, quay người tiết sát tới gần hắn hơn bực dọc ra mặt nói: “Bạn… ” Cô vội sửa lại, cười xuề xòa: “Em dù gì cũng là gái nhà lành, ngủ cùng giường với anh còn ra thể thống gì?”
Hắn nhếch môi cười nhạt, nâng mắt nhìn cô: “Cũng không phải lần đầu.”
Cô gãi gãi đầu, mơ hồ nhớ về quãng thời gian trước đó: “Ha ha,” Là đứa nào dọa dẫm bắt bà nằm xuống giường? “Hay thế này được không?”
“Anh nắm tay lại, như này này.” Cố Thương vừa nói vừa chìa tay mình ra vo lại thành một nắm nhỏ. Làn da trắng nõn mịn màng, những ngón tay xinh xinh cụp xuống.
Lâm Đại Minh nghi hoặc nâng mắt nhìn cô, chậm rãi chìa tay mình ra làm theo.
Hai nắm đấm, một to một nhỏ đối chụm nhau, trông có gì đó đáng yêu.
Bất ngờ Cố Thương xòe rộng bàn tay mình, chụp lên nắm đấm Lâm Đại Minh. Cô giơ bàn tay đang xòe rộng lên, vênh váo với hắn, cười đắc ý: “Em ra bao, anh ra búa. Anh thua rồi!”
Lâm Đại Minh: “…?”
Con ranh này không những lươn lẹo lại còn có cả tính chơi gian. Hắn còn chưa kịp mở miệng, người kia đã chen vào:
“Anh thua là phải nghe theo ý của em ạ!” Cố Thương mỉm cười thân thiện, nhưng sự chán ghét trêи mắt cô lại hiện lên rất rõ ràng rất đậm nét.
Lâm Đại Minh gằn giọng: “Em dám tính kế tôi?”
“Đâu có!” Cố Thương giấu một tay ra sau lưng, gân cổ cãi: “Không thì làm lại!”
Hắn không phản đối theo nhịp đếm của Cố Thương sau đó xòe rộng bàn tay mình vung ra giữa không trung. Trước nắm đấm nhỏ của cô, hắn nhếch môi chưa cười được vài giây đã khựng lại. Bởi nắm tay kia lộ liễu mọc ra hai cái tai thỏ, chẳng những thế cô còn giả làm cái kéo cắt cắt lấy tay hắn.
“Bạn lại thua rồi, hì hì!” Cố Thương không thích chơi gian, nhưng với loại này không gian không được. Hơn nữa, cô chơi oản xì này rất không may mắn hầu như lúc nào cũng thua. Bất chấp tất cả, cô phải thắng! Phải thắng!!
“Trẻ nhỏ không trung thực là hư!” Lâm Đại Minh bắt lấy cây kéo của Cố Thương kéo cô ngã đổ vào lòng mình, siết chặt tay. Tay kia nâng cằm cô lên, mắt lạnh hạ xuống nhìn cô.
Cố Thương cũng chẳng hề né tránh, hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Đấu mắt x5.
“Bạn đừng hở tí là đụng tay đụng chân không?” Cô cười khinh bỉ: “Bạn thua thì bạn nhận thua, ai cười bạn đâu.”
Lâm Đại Minh phũ phàng dẩy cô ra, lạnh giọng: “Tùy!” Nếu không phải cô đang cao hứng hắn nhất định không để cô toại nguyện.
Cố Thương vội nhảy cái phịch xuống giường, còn chưa kịp nhấc chân rời đi thì bị Lâm Đại Minh trùm nguyên cái chăn lên đầu. Cô thoáng ngạc nhiên quay lại thăm dò, hắn nâng mắt đen như ngọc lạnh lùng quan sát cô không nói một lời.
Cô chẳng bận tâm, túm chặt chăn che lấy thân mình trước khi đi còn quay lại vẫy vẫy tay chào thân thiện: “Bạn ngủ ngon!”
Cố Thương vừa quay lưng, đèn phòng đã bị Lâm Đại Minh tắt đi. Chỉ còn chiếc bóng ngủ tự động treo trêи đầu giường còn phát sáng màu xanh sẫm.
Cô cuộn mình trong chăn ngả người nằm dài xuống sofa, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại tay thoăn thoắt bấm bấm trả lời tin nhắn của Phạm Anh Kiệt vừa gửi tới.
[- Bé yêu ngủ chưa?]
[Em chuẩn bị. -]
[Anh đang làm gì vậy? -]
[- Anh nay làm ca đêm.]
[Tiền để đâu cho hết *icon cười khóc* -]
[- Sáng mai anh qua đón em về nhà anh chơi nhé?]
Cố Thương thở dài rep lại: [Em muốn ngủ. -]
[Không đi đâu -]
Một phần vì cô đang bị ‘bắt cóc’, cho dù không có cô cũng sẽ giành cả ngày Chủ Nhật để lăn quay ra ngủ cho đã con mắt. Cô không hứng thú cho việc đi chơi cuối tuần lắm.
[- Vậy tối anh đón em?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...