Lưu Manh Phố Đêm

“Có tôi hôn chưa đủ hay sao mà còn bóc môi?” Lâm Đại Minh khom lưng cúi sát mặt Cố Thương, đồng thời giữ chặt má cô khi cô muốn quay đi. Cố Thương ấm ức nhắm chặt mắt, cắn môi. Chợt Lâm Đại Minh bật cười thành tiếng, véo nhẹ mũi cô: “Cô đang trông mong tôi hôn cô?”

Cố Thương ngay tức khắc đặt tay giữa mặt Lâm Đại Minh dùng lực đẩy ra, cô ngồi dậy chán ghét nhìn hắn hét thẳng vào mặt hắn: “Đồ điên, tôi ghét anh! A!!!”

Tiếng hét oanh vàng mang bao tức tối phát ra từ căn nhà hoang, Cố Thương dùng hết sức hét toáng lên. Cô tức tới độ hai tay vò tung mái tóc của mình, a!!! Cô sắp điên chết rồi!!!

Lâm Đại Minh không chịu nổi nữa, vòng tay ra sau eo Cố Thương kéo cô đổ vào người mình, tay kia bịt kín miệng cô, lạnh lùng gằn giọng: “Im!”

Cố Thương vẫn ra sức hét lên, tiếng hét bị bàn tay thô to của Lâm Đại Minh cản lại. Cô vùng vẫy giẫy loạn, lần đầu kể từ khi ‘gặp’ hắn cuối cùng cô cũng đã phản kháng. 

Lâm Đại Minh ghì chặt cô hơn, bực mình vỗ nhẹ một cái vào ʍôиɠ cô nói: “Hét lên một lần nữa, tôi hϊế͙p͙ cô!”

Cố Thương giật tay Lâm Đại Minh ra khỏi miệng mình, như con mèo vồ lấy cổ hắn nghiến răng nghiến lợi bóp. Không chút sợ hãi lên giọng thách thức: “Hϊế͙p͙ đi! Hϊế͙p͙ luôn đi! Tưởng bà đây sợ à!” 

Sắc mặt Lâm Đại Minh đi xuống, đáy mắt tràn ngập sự tức giận. Con ranh con này càng ngày càng láo toét, giờ còn to gan thánh thức hắn. Bị Cố Thương dùng lực bóp cổ, hắn có chút khó chịu, hai tay to nắm đấy cổ tay nhỏ hơi dùng lực giật ra dễ dàng. Hắn ôm lấy lưng cô, ép cô áp sát người vào thân hắn, để đôi tay cô quăng ra sau lưng mình. Lâm Đại Minh đem toàn bộ sự tức giận luồn tay xuống dưới vạt áo sơ mi đỏ, như quá đỗi thân thuộc bắt lấy thỏ con dưới lớp áօ ɭót, thô lỗ bóp mạnh.

“Đau!” Cố Thương kêu lên. Cơn nóng giận qua đi, con mèo hung hăng nháy mắt tỏ ra sợ sệt khom người phòng bị. 

“Vừa rồi còn cổ vũ tôi mà!” Lâm Đại Minh nhếch môi cười gian, hôn lên cổ Cố Thương. Cô chống tay lên bả vai hắn dùng lực đẩy ra, lại bị vòng tay sau eo của hắn gắt gao ép lại. Tầm nhìn Cố Thương vô tình rơi xuống những dấu răng trêи bả vai hắn, cô nhất thời ngây người.

Lâm Đại Minh tay vẫn ôm lấy thỏ con, lực đạo xoa nắn âu yếm thấy Cố Thương có phản ứng như vậy. Cười nhạt: “Chó cắn!”

Cố Thương nghi hoặc nhìn hắn, chó nào cắn thành ra như này? Rõ ràng đây là răng người mà!

Cô khinh bỉ lên tiếng: “Nghiệp quá nên bị con nào cắn chứ gì?”

Lâm Đại Minh phì cười, áp lên môi Cố Thương nụ hôn nhẹ. Hắn vô sỉ đáp: “Con này cắn!”


Đầu Cố Thương chảy dài ba đường hắc tuyến nói: “Tôi cắn khi nào?”

“Sáng nay!”

Cố Thương hạ người ngồi xuống đùi Lâm Đại Minh gãi gãi đầu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Cô có làm vậy với hắn sao? Khi nào nhỉ? 

Lâm Đại Minh chán nản trước bộ mặt đần thối của cô, tay chủ động rời khỏi thỏ con không quên chỉnh lại áօ ɭót cho cô. Vòng đôi tay ôm lấy sau eo cô, thâm tình nhìn ngắm.

Cô thật sự rất ngoan, nhưng không phải ngoan ngoãn mà là ngoan cường. Nhìn qua thì trông giống một đôi tình nhân đang thân mật, nhưng thật ra là Cố Thương bất lực bởi không thoát được tay hắn. Biết giãy giụa không có tác dụng, liền giữ sức ngồi im.

Tầm nhìn Cố Thương vô tình hạ xuống con bọ cạp trêи cổ Lâm Đại Minh. Thấy nó đẹp đẹp cô tùy tiện cầm lên miết nhẹ ngón cái lên những ‘viên đá’ gắn trêи thân con bọ cạp.

Chợt Lâm Đại Minh buông tay khỏi người Cố Thương, vòng ra sau gáy tháo dây chuyền xuống không nói một lời đeo lên cổ cô. Tất nhiên, làm gì có chuyện cô dễ dàng đón nhận nếu như hắn không dùng mắt đe dọa.

Cúi nhìn con bọ cạp sáng lấp lánh trêи tay, Cố Thương thở dài than: “Đeo cho tôi thứ này làm gì?”

“Cấm tháo!” Thay vì trả lời đúng trọng tâm, Lâm Đại Minh lạnh giọng cảnh cáo. Liếc nhìn cổ tay Cố Thương thấy đeo một sợi dây buộc tóc màu đen, không cần biết cô thế nào tự tiện tháo ra. Hắn nói: “Tôi lấy cái này!”

“Lấy dây buộc tóc làm gì?” Cố Thương nhanh chóng vươn tay giằng lại, Lâm Đại Minh hơi ưỡn người giơ lên cao. Cố Thương hơi nghến đùi thì bị hắn ấn xuống. Cô nổi quạu đấm thùm thụp vào ngực hắn, càng đấm càng mạnh.

Đấm nhiều thì tay cô đau, cô vẫn chưa hả dạ há to mồn ngoạm lấy bả vai hắn ra sức cắn mạnh. Cắn chết mi! Gã điên!

“Con chó con này!” Lâm Đại Minh đeo nhanh dây buộc tóc vào cổ tay, hắn hai tay đặt dưới lách cô ra sức cù. Cố Thương lại có máu buồn không kiềm được nhả răng, bật cười khanh khách. Lâm Đại Minh được đà cứ thế ra tăng lực đạo cù cho Cố Thương cười tới sặc nước miếng.

“Dừng… ha ha… dừng lại đi…” Cố Thương co người lại vừa cười vừa van xin. Trời ơi, cô sắp chết vì cười rồi!!! 

“Biết xin rồi à!” Lâm Đại Minh nhếch khóe môi, tay vẫn cù con mèo nhỏ trong lòng. 


“Ha ha… tôi thua rồi… ha ha…” Cố Thương thật sự rất mất mặt, quyết định nghiến răng chịu được nhưng nhanh chóng phải phì ra mà cười tiếp. Mặt cô đỏ bừng, cô loạng choạng ôm lấy đôi tay săn chắc của Lâm Đại Minh dùng sức kéo. “Dừng… tôi không chịu nổi nữa… ha ha!”

“Xin anh!” 

“Xin anh!” Cố Thương cười tới ngu luôn, mấp máy nói theo. Chợt cô cười lớn hơn, thì ra là Lâm Đại Minh dùng thêm lực đạo. Cô giãy nảy gào lên: “Xin rồi còn gì nữa!!! Dừng lại đi!!!”

“Nói dễ nghe một chút!” Lâm Đại Minh không chút động lòng, ép cho bằng được.

“Em xin anh!! Trời ơi!!! Sắp ngạt thở chết rồi!!” Cố Thương túm chặt lấy cổ Lâm Đại Minh, bị hắn cù cho cười ra nước mắt. Cô vừa giãy vừa hét toáng lên: “Em xin anh!!!”

“Gọi tên anh!” 

“Tên anh… tên anh là gì tôi không nhớ… á…” Cố Thương đang nói thì bị tên kia cù mạnh, cô giật nảy mình kêu lên. Trời ơi, cô làm gì đâu!

“Khi nào nhớ thì anh dừng!” Lâm Đại Minh không vui gằn giọng. Lại dám quên tên hắn, đáng chết!

“Không nhớ sao gọi… ha ha! Anh gì ơi tha cho em!!! Em sắp ngạt chết rồi!”

“Gọi anh Minh!” 

“Anh Minh! Anh Minh! Anh Minh!” Cố Thương không nghĩ nhiều gọi luôn, Lâm Đại Minh hài lòng dừng lại. Cô gục lên vai hắn thở hồng hộc, mọi sức lực cô đều đem ra cười với hét hết rồi còn đâu!!!

“Nhớ kỹ, anh tên Minh!” Lâm Đại Minh vuốt vuốt lưng cô, đáy mắt bắn ra tia cười, nhẹ giọng nói.

Cố Thương gật gật.


“Gọi một tiếng!”

Cố Thương khản đặc giọng, máy móc gọi: “Anh Minh!”

“Ừ!” Khóe môi hắn cong lên, đáp một tiếng.

“Không được chặn số anh!” Lâm Đại Minh cầm điện thoại mình lên bấm bấm gì đó.

Cố Thương ngây ngốc gật đầu.

“Thề đi!”

“Lần sau không thế nữa, nếu tái phạm làm chó!” Cố Thương có chút tỉnh táo, tiếp tục dùng thái độ ăn nói trống không.

“Thề lại!” Lâm Đại Minh vỗ ʍôиɠ Cố Thương một cái: “Nếu tái phạm, ngoan ngoãn rêи dưới thân anh!”

Cố Thương ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Lâm Đại Minh suýt nữa vung tay tát cho hắn một phát nếu như hắn không kịp thời phản ứng. Lâm Đại Minh bình tĩnh để tay dưới lách Cố Thương như một lời cảnh cáo.

Cố Thương sợ sệt nuốt nước miếng gắt lên: “Thề thì thề!”

Lâm Đại Minh vui vẻ ra mặt, trông mong nhìn Cố Thương. Âm thầm mở nút ghi âm.

“Nếu tôi chặn anh lần nữa… tùy anh xử lý!” Cố Thương miễn cưỡng nói.

“Kể cả hôn em?”

Cố Thương gật đầu.

“Xé đồ em?”


Cố Thương chần chừ rồi gật gật.

“Thịt em?”

Cố Thương căn cắn môi nhìn đi hướng khác, mất hồi lâu mới gật gật.

“Ngoan!” Lâm Đại Minh tắt điện thoại, kéo Cố Thương ngã vào lòng mình nâng cằm cô lên: “Hôn anh một cái, rồi anh đưa về!”

“Anh biết nơi tôi ở không? Tôi ở quận Hai Moàng!” Cố Thương nghi hoặc nhìn hắn, trước cái gật đầu tự tin đó cô như không tin nổi. Sao hắn biết được nơi cô ở chứ?

“Anh còn biết xóm trọ em ở.”

“…” Cố Thương gục đầu dựa lên ngực hắn, chán nản thở dài. Hèn chi, gần đây cô hay bắt gặp hắn. Mẹ kiếp! Cô khe khẽ nói: “Đưa tôi về đến đầu phố được không?”

“Tùy thuộc vào thái độ của em!” Lâm Đại Minh chạm tay lên môi Cố Thương, gian manh vuốt nhẹ.

Cố Thương đen mặt, hít sâu một ngụm khó khăn mở lời: “Anh thả em ở đầu phố nhé?”

“Ừ!”

Cố Thương vui vẻ ngẩng đầu dậy, nhanh chóng đôi mắt cô tối sầm khi Lâm Đại Minh gõ gõ ngón tay vào môi hắn. Cô đang ở trong tay hắn! Cô đang ở trong tay hắn! 

Cố Thương từ từ tiến tới gần, trước khi chạm môi cô nhanh trí chạm môi mềm bên cạnh mép hắn. Mịa! Hai mươi năm chưa có người yêu lại đi hôn một tên ất ơ! 

Lâm Đại Minh làm gì có chuyện tha cho cô dễ thế, bưng mặt cô ép cô hôn lên môi mình. Còn bản thân, cắn nuốt vui đùa môi cô. Áp sát người cô vào thân mình, đảo người đằn cô nằm xuống ghế. Hắn thì thào: “Ôm cổ anh!”

Cố Thương cảnh giác nhìn hắn, hắn vuốt ve mái tóc cô khàn giọng: “Anh sẽ kiềm chế, ngoan, rồi anh đưa về!”

Cố Thương bán tín bán nghi, chầm chậm miễn cưỡng bám hờ cổ Lâm Đại Minh. Hắn cười dịu dàng, bưng cằm cô lên áp môi mình xuống một nụ hôn cuồng nhiệt.

Ngoài trời, mưa đã tạnh, ánh nắng chiều dần nhạt phai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui