Lưu Manh Lão Sư

Trần Thiên Minh vừa ra khỏi phòng thì thấy Trương Lệ Linh đang trừng mắt nhìn hắnm vì thế hắn vội vàng cười nói với Trương Lệ Linh: "Lệ Linh, em không xem TV à?"

"TV có gì hay mà xem? Xem người khác lõa thể chạy quanh mới hay!" Trương Lệ Linh nói xong, lại hung hăng trừng mặt nhìn phía dưới của Trần Thiên Minh một cái, dường như là muốn cắt nó đi vậy.

"Em sao lại nói như thế chứ? Cái gì mà lõa thể chạy, em có hiểu hết ý tứ của từ này không? Đó là không mặc quần áo, còn anh bây giờ không phải vẫn đang mặc áo đây sao?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào áo mình, vẻ mặt đầy tức giận. Trương Lệ Linh đúng là dùng từ không đúng mà, nếu thế này mà gọi là lõa thể chạy, vậy nàng không phải cũng thế sao, nàng không phải cũng đang không mặc quần lót sao? Trong lòng Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.

Trần Thiên Minh vội vớ lấy quần, sau đó mặc nhanh vậy, như vậy vẫn tốt hơn, sẽ không có ai hồ ngôn loạn ngữ nữa. "Ô, quần lót của em đâu?" Trần Thiên Minh tìm vài lần trên ghế salon, nhưng mà cũng không tìm thấy cái quần lót tơ tằm của Trương Lệ Linh, vừa rồi rõ ràng nó còn ở trên ghế salon mà.

"Chuyện của anh sao?" Trương Lệ Linh đỏ mặt, nói.

"Sao lại không liên quan đến anh? Anh là nam nhân của em, vừa rồi quần lót của em là do anh cởi, cho nên cũng phải để anh giúp em mặc vào."

Trần Thiên Minh nói với vẻ rất chính trực, dường như không thể không tìm thấy quần lót của Trương Lệ Linh.

"Hừ," Trương Lệ Linh lại trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Đột nhiên, Trần Thiên Minh đi đến bên người Trương Lệ Linh, hắn kéo váy nàng lên, rồi nhìn vào bên trong, "Ồ, hóa ra là quần lót ở chỗ này."

Trần Thiên Minh vừa nhìn quần lót mà Trương Lệ Linh đã mặc vào vừa thất vọng nói. Làm hại mình tìm suốt, hóa ra là Trương Lệ Linh đã mặc vào rồi.

"Anh lưu manh!" Trương Lệ Linh thấy Trần Thiên Minh xốc váy nàng lên, vừa xấu hổ vừa tức, mắng hắn.

"Anh, anh không phải là đang giúp em tìm quần lót sao? Ôi, bây giờ làm người tốt thật khó, làm việc tốt cũng bị người ta mắng cho." Trần Thiên Minh cố ý ra vẻ khổ sở nói.


"Anh vừa rồi đã làm gì trong phòng bếp?" Trương Lệ Linh hỏi Trần Thiên Minh. Vừa rồi nàng ở ngoài phòng khách nghe thấy nhưng thanh âm trong phòng bếp mà thấy đỏ cả mặt.

"Không, không làm gì mà, anh chỉ vào giúp xem Yến làm thức ăn thế nào thôi?" Trần Thiên Minh cười ha ha nói, nhìn ánh mắt muốn giết người của Trương Lệ Linh, hắn cảm thấy đây không phải là lúc thẳng thắn.

"Có người không mặc quần đi vào phòng bếp sao?" Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Trần Thiên Minh, Trương Lệ Linh lại không nhịn được cười.

Trần Thiên Minh tự xoa đầu, ngượng ngùng nói: "Bây giờ không phải trời đang nóng sao? Hơn nữa đây là nhà mình, tất cả đều là người nhà, sợ cái gì chứ?"

Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Đúng vậy, hai người làm thức ăn trong bếp mà liều mạng kêu sao, loại chuyện này em còn chưa có gặp qua đó." Nhớ lại vừa rồi Trần Thiên Minh và chị Yến ở trong bếp tạo ra thanh âm kia, khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng. "Hừ, so với "phim heo" còn kêu to hơn đấy!"

"Lệ Linh, em xem "phim heo" rồi sao?" Trần Thiên Minh vừa nghe Trương Lệ Linh nói vậy, hắn dâm đãng nhìn nàng cười.

"Em, em mới không xem qua cái loại phim đó, em chỉ nghe người khác nói thôi." Trương Lệ Linh đỏ mặt, ấp úng nói.

"Không thể nào, em khẳng định là xem rồi, nếu không, sao vừa rồi em lại nói vậy?" Trần Thiên Minh lộ ra dáng vẻ không chịu buông tha.

"Không nói nữa, anh nhanh vào phòng vệ sinh rửa cái mặt đi, bẩn chết mất." Trương Lệ Linh vội vàng kêu Trần Thiên Minh đi rửa mặt, nhưng mà dường như ý của nàng không phải là vậy.

"Ồ," Trần Thiên Minh nghe thấy Trương Lệ Linh nói vậy, hắn không còn cách nào khác đành vào phòng vệ sinh. Mà hắn vừa mới từ phòng vệ sinh đi ra, Yến đã đi tới, nói với hắn: "Thiên Minh, thức ăn đã xong rồi, em giúp chị bưng lên đi." Nói xong, nàng cũng đi vào phòng vệ sinh.

Trần Thiên Minh nghe thấy Yến nói vậy, hắn liền nhanh chóng vào bếp bê thức ăn cùng cơm ra, đặt lên bàn.

"Chị, Lệ Linh, chúng ta ăn cơm thôi!" Trần Thiên Minh vội vàng nói với Trương Lệ Linh và Yến còn đang đỏ mặt, có thể là các nàng xấu hổ do nhớ lại chuyện vừa rồi.


"Chị Yến, chị ăn nhiều một chút, vừa rồi chị trong bếp đã khổ cực rồi."

Trương Lệ Linh nói với Yến một câu hai nghĩa, sau đó cười cười.

"Không khổ mà, để em ở ngoài phòng khách đợi lâu quá," Yến cũng cười quyến rũ với Trương Lệ Linh.

"Nói như vậy, có người ở trong bếp khổ cực rồi." Trương Lệ Linh vừa nói vừa liếc mắt qua Trần Thiên Minh, Yến cũng biết là Trương Lệ Linh đã hiểu việc nàng và Trần Thiên Minh XXX trong bếp.

"Anh có khổ đâu, cứ thêm dinh dưỡng cho anh là được rồi." Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh nhìn hắn như vậy, hắn vội vàng tỏ rõ lập trường, chình mình là một nam nhân vô cùng lợi hại, chỉ hai lần mà đã nói là mình mệt, như vậy không phải làm những người phụ nữ của mình thất vọng sao? Đương nhiên, để hai người họ tăng thêm chút dinh dưỡng cho mình cũng là điều cần mà.

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh liền gắp lấy một miếng thịt gà, oa, thật ngon, tay nghề của Yến đúng là số một, sau này phải kêu tiểu trữ hướng Yến học tập mới được, làm một người phụ nữ tốt, chính là phải chăm lo bếp núc, quản lý nhà cửa, như Yến vậy. Trần Thiên Minh càng nghĩ càng cao hứng, nếu như những người phụ nữ của mình đều như vậy, minh giàu to rồi.

"Chị Yến, chị nghe Thiên Minh nói chưa? Chị tăng thêm dinh dưỡng cho anh ấy là được, đừng để anh ấy mệt mỏi trong bếp." Trương Lệ Linh lại cười cười nói với Yến.

"Lệ Linh, em nói cái gì vậy?" Yến đã nghe ra ý trong lời của Trương Lệ Linh, nàng ta đang cười chuyện nàng cũng Trần Thiên Minh ở trong bếp.

"Ôi, em cũng không biết có người làm thức ăn trong bếp lại to tiếng như vậy!" Trương Lệ Linh cười hì hì, mặc dù nàng đang cười, nhưng mà không khí có vẻ rất sắc bén.

"Đúng vậy, chị cũng không biết có người xem TV cũng lớn tiếng như thế!" Yến cười đáp lễ Trương Lệ Linh, cũng sắc bén không kém.

Trần Thiên Minh thấy có mùi thuốc nổ, hắn vội vàng khuyên: "Hai người đừng ồn nữa, tất cả là người một nhà, cùng ăn cơm đi!" Hắn nghĩ, nếu như một người trong các nàng tức giận, lật bàn làm rớt thức ăn, vậy mình còn chưa kịp ăn đã đói rồi.


"Đều là do anh(em) làm hại cả!" Yến cũng Trương Lệ Linh đồng thanh nói. Các nàng nhìn thoáng qua nhau, lúc này lại cùng phì cười.

Thế nào mà lại thành mình làm hại chứ? Nếu hai người không muốn uống nước, mình có thể ấn đầu hai người bắt uống sao? Cứ như là do mình bắt buộc vậy! Trong lòng Trần Thiên Minh gào lên kêu oan.

"Lệ Linh, chị gắp cho em, ăn nhiều một chuút, khổ cực rồi." Yến vừa nói vừa gắp một miếng thịt gà cho Trương Lệ Linh, lần này, lần này là chân thành, không có chút gì là trêu chọc.

"Chị Yến, đây là em gắp cho chị, chị cũng ăn nhiều một chút." Trương Lệ Linh có qua có lại gắp cho Yến một miếng thịt gà.

"Anh nè, hai người cũng gặp giúp đi!" Trần Thiên Minh làm ra dáng vẻ đáng thương rồi giơ bát ra, nói với Yến và Trương Lệ Linh. Sao các nàng lại quên minh chứ? Tốt xấu gì thì mình cũng là nam nhân chính trong nhà này, các nàng làm vậy cũng quá tuyệt tình đi! Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Em có tay có chân, không tự mình gắp được chắc?" Yến trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.

"Đúng vậy, mới rồi còn dũng mãnh vậy mà, sao giờ lại không gắp được sao?" Trương Lệ Linh cũng mắng Trần Thiên Minh. Nhưng mà nàng nói ra lại thấy mình nói hơi "thiếu trong sáng", khuôn mặt lại đỏ bừng lên.

"Ôi, không ai muốn giúp, ta đành phải tự lực cánh sinh thôi." Trần Thiên Minh tự làm ra vẻ thương tâm, nói.

"Được rồi, em cũng đừng làm ra vẻ đáng thương nữa, Thiên Minh, chị gắp cho em một miếng nè." Yến nhìn thấy Trần Thiên Minh đáng ghét như vậy, cũng hơi buồn cười, vội gắp cho hắn một miếng.

"Em cũng gắp cho anh hai miếng thịt gà nè." Trương Lệ Linh thấy Yến đã gắp, nàng cũng không chịu yếu thế mà gắp cho Trần Thiên Minh hẳn hai miếng thịt gà.

"Trời ạ, mới rồi còn không ai gắp, giờ lại được rất nhiều." Trần Thiên Minh nhìn trong bát đã có mấy miếng thịt gà, muốn ngã luôn, không còn cách nào khác ngoài cười khổ.

Yến và Trương Lệ Linh mới rồi còn khắc khẩu, vậy mà giờ hai người đã như là bạn tốt với nhau rồi. Có nói có cười, ngược lại nam nhân như Trần Thiên Minh thì bị hai nàng vứt qua một bên. Các nàng không thèm để ý đến Trần Thiên Minh, hoàn toàn coi hắn như người vô hình.

Ăn xong cơm nước, Yến cũng Trương Lệ Linh nhanh chóng đem bát đũa vào trong bếp rửa, Trần Thiên Minh thì xem TV. Mặc dù lúc ăn cơm hai nàng không để ý đến hắn, nhưng mà Trần Thiên Minh vẫn cảm thấy tình thân gia đình tồn tại, hắn phát hiện, Trương Lệ Linh đã dung nhập vào trong cuộc sống của hắn và Yến. Xem ra, mình đã có ba nữ nhân dung nhập rồi. Ôi, không biết mình có mạng tốt như Vi Tiểu Bảo không đây, có bảy tám người phụ nữ cùng sống chung đây? Trần Thiên Minh lại bắt đầu nghĩ miên man.

"Thiên Minh, em…em nghĩ nên đi về." Trương Lệ Linh nhìn thấy nơi này của Trần Thiên Minh chỉ có một phòng có giường, ba người ở thì hình như không hợp.


"Thôi đi, giờ đã trễ vậy rồi, bên ngoài rất nhiều sắc lang." Trần Thiên Minh nghiêm mặt nói với Trương Lệ Linh, hắn cũng không muốn để Trương Lệ Linh trở về, nếu như nàng trở về, vậy kế hoặch 3P hôm nay không phải

phá sản sao.

"Đúng vậy, Lệ Linh, em không cần về, cứ ở đây ngủ cùng chị đi! Trong phòng không phải có giường sao? Đủ cho chúng ta ngủ mà." Yến nói với Trương Lệ Linh.

"Vậy…vậy anh ấy ngủ ở đâu?" Trương Lệ Linh không phải là không muốn ở đây, chỉ là nàng nghĩ nếu Trần Thiên Minh ngủ cũng hai người bọn nàng, như vậy nàng thấy không quen, hơn nữa, nàng cũng không muốn vậy.

"Hắn ngủ trong phòng khách là được, dù sao cũng không phải là hắn chưa từng ngủ trong phòng khách." Yến cười nói.

"Đúng vậy, em cứ ngủ ở đây đi, anh, anh ngủ ở ghế salon cũng được." Trần Thiên Minh vì muốn Trương Lệ Linh lưu lại, hắn không còn cách nào đánh nói vậy. Dù sao đây là phòng của mình, chờ các nàng đi ngủ, đến lúc canh ba nửa đêm, mình đi vào lén lút sờ mó, tiến hành họat động 3P. Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ.

"Được rồi." Trương Lệ Linh thấy Yến cũng Trần Thiên Minh đều nói vậy, nàng cũng gật đầu. Hơn nữa nàng cũng có ý nghĩ muốn lưu lại, đây là cơ hội tốt cùng kéo gần quan hệ với chị Yến.

Vì vậy, bọn họ đều ngồi xem TV trong phòng khách.

Rất nhanh đã đến 11 giờ, Yến nhìn đồng hồ một chút, rồi nói với Trương Lệ Linh: "Lệ Linh, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đ ngủ thôi?"

"Vâng, chúng ta đi ngủ." Trương Lệ Linh kéo tay Yến, hai người vừa nói vừa cười đi về phòng. Trần Thiên Minh thấy vậy, hắn vội nhảy dựng lên, nói với các nàng: "Hai người buổi tối ngủ không sợ sao? Có muốn có người bảo vệ "free" không?"

"Xin lỗi, chúng ta không cần." Trương Lệ Linh lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.

"Vậy có muốn nghe một chút ca khúc trước khi ngủ không, hai người ngủ, còn anh ở bên cạnh ca hát cho hai người." Hiện giờ, mục đích của Trần Thiên Minh là muốn cùng hai nàng về phòng, tìm cơ hội xuống tay.

"Chúng ta không muốn nghe hát, chỉ muốn ngủ thôi." Trương Lệ Linh vừa nói vừa đóng cửa lại.

"Bình" một tiếng, cách cửa đóng sập lại, thiếu chút nữa thì đụng vào mũi Trần Thiên Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui