Lưu Manh Lão Sư

Bọn Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, gật đầu: "Đã rõ rồi, lão đại."

Trần Thiên Minh cùng Lâm Quốc tán gẫu vài câu, liền trở về phòng của mình. Khi hắn chính thức biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác), hắn đã nghĩ, muốn tận dụng thật tốt khoảng thời gian này, để luyện võ công của bản thân thật tốt, để trở thành một người cường đại. Cho nên, hắn muốn thật nhanh quay trở về luyện võ công, hơn nữa giờ cũng chưa ăn cơm.

Trong phòng của Trí Thâm, Trí Thâm ngồi ở trên ghế chậm rãi nhấm nháp nước trà, còn Bàng Chí Dũng vẫn đứng ở bên cạnh, hình như có chút tức giận.

"Sư phu, lúc nãy để cho tên tiểu tử Trần Thiên Minh thoát được, con… con thực sự tức giận! Bàng Chí Dũng hung hăng dùng quyền đánh ra một chưởng, căn hận nói. Hiện giờ, càng lúc hắn càng thấy Trần Thiên Minh không vừa lúc, hắn vốn có quan hệ rất tốt với Ngả Tiểu Ny, từ lúc Trần Thiên Minh tới, Ngả Tiểu Ny cứ như mất hồn mất vía, có lúc bọn họ lại còn có vẻ rất thân mật.

Lần trước trong lúc ăn cơm, Ngả Tiểu Ny còn đơm cơm cho Trần Thiên Minh, sau đó bọn họ cùng nhau ăn. Nhìn thấy hình dạng thân ái của bọn họ, Bàng Chí Dũng hận đến cắn mạnh răng, thế nhưng không có cách nào. Lúc hắn ăn ở bên cạnh, nhìn thấy bọn Trần Thiên Minh hình như đang thương lượng chuyện gì, vì vậy hắn liền lén đi theo sát. Dĩ nhiên phát hiện bọn Trần Thiên Minh ăn vụng thịt ở trong phòng. Vì vậy, hắn liền chạy rất nhanh về nói cho Trí Thâm biết, Trí Thâm liền nói cho Trí Hải, bởi vậy nên ngày thứ hai Trí Hải tìm Lý Quân thẩm vấn, Lý Quân vốn có tật giật mình, bị Trí Hải tra hỏi, cái gì cũng khai ra hết.

Trí Thâm nhìn Bàng Chí Dũng tức giận ngút trời, cười, nói với hắn: "Chí Dũng, thực ra lần trước con mật báo chuyện Lý Quân ăn vụng thịt làm rất đẹp, ai có thể ngờ, một người thành thật như đại sư huynh, lại để cho người ta ăn vụng thịt trong Huyền Môn, làm cho uy tín của trong trong mắt người khác suy giảm rất lớn. Hơn nữa, cũng đã làm mất mặt của Trí Hải."

"Nhưng… nhưng, cái thằng Trần Thiên Minh cứ luôn quấn quýt Tiểu Ny, con giận lắm!" Tuy nghe Trí Thâm khen ngợi, nhưng Bàng Chí Dũng vẫn không thể vui vẻ lên nổi.

"Con xem con đi, thầy đã nói thế nào với con hả? Đừng để ánh mắt nhìn hạn hẹp như vậy, phải nhìn xa một chút. Trần Thiên Minh có thể đem Tiểu Ny của con đi sao? Con dùng đầu mà ngẫm lại cho kỹ, hiện giờ, tuy Trí Hải nói có thể đó chỉ là chuyện hiểu lầm, nhưng Trí Tĩnh với Tiểu Ny hận Trần Thiên Minh đến chết, con nói xem, Trần Thiên Minh còn có thể đoạt được trái tim của Tiểu Ny sao, có thể cướp người trong tay con sao?" Trí Thâm mỉm cười nhìn Bàng Chí Dũng, nói.

"Cái này, cái này… Chắc là không." Bàng Chí Dũng suy nghĩ một chút, yên lòng.


"Còn nữa, Trần Thiên Minh chừng nửa tháng nữa sẽ rời đi, con hà tất phải chĩa mũi nhọn vào hắn không tha? Ngược lại con cứ luôn nhằm vào hắn, lại cứ làm mọi chuyện rối loạn lên." Trí Thâm nói.

"Vậy sao sư phụ trước đây thầy trước mặt nhiều người cứ châm chích Trần Thiên Minh?" Bàng Chí Dũng nhớ tới vừa rồi Trí Thâm cứ một mực giúp Trí Tĩnh.

"Thầy không phải nhắm vào Trần Thiên Minh, thầy giúp Trí Tĩnh, là muốn Trí Tĩnh thù hận với Trần Thiên Minh nhiều hơn một chút, nghĩ Trí Hải xử lý như vậy không công bằng, như vậy, đối với chúng ta có lợi lắm. Chỉ cần chúng ta đứng ở bên cạnh Trí Tĩnh, còn lo đại sư không thành sao? Đến lúc đó, chưởng môn Huyền Môn chính là thầy." Trí Thâm âm âm cười.

"Sư phụ, lúc đó vì sao người không tranh chức chưởng môn? Với tài cán và sự thông minh của người, nhất định mạnh hơn so với Trí Hải sư bá." Bàng Chí Dũng nịnh bợ Trí Thâm.

"Lúc đó không phải là thầy không muốn, mà là sư phụ của thầy nhìn trúng Trí Hải, muốn hắn làm, vốn võ công chúng ta không cách biệt lắm, hiện giờ sau khi hắn lên làm chưởng môn, học được một vài tuyệt thế võ học của Huyền Môn, có thể không bằng hắn nữa." Trí Thâm thở dài một hơi, có phần tức giận nói.

"Sư phụ, thầy không phải đã lấy trộm một ít sách võ công ở Tàng Kinh Các sao? Lẽ nào võ công này không lợi hại sao?" Bàng Chí Dũng hỏi Trí Thâm.

"Không phải không lợi hại, mà là có một vài võ công truyền cho chưởng môn là võ công gì, thầy không biết, chỉ sợ cái Trí Hải học, còn lợi hại hơn cái thầy lấy trộm." Trí Thâm nói.

"Ồ, sư phu, khi nào rảnh rỗi thầy dạy con một ít, được không?" Bàng Chí Dũng muốn bản thân cũng học giỏi võ công, để lấy lòng của Ngả Tiểu Ny.


"Đương nhiên là được rồi, bất quá, con ngàn vạn lần không được sử dụng ra trước mặt mọi người. Sau này, thầy làm chưởng môn, vị chưởng môn tiếp theo, chính là con. Cho nên, con phải nghe lời thầy cho kỹ, chỉ cần thầy lên làm chưởng môn, thầy nhất định sẽ tác hợp con với Tiểu Ny, Đương nhiên, tốt nhất giờ con phải có quan hệ tốt với Tiểu Ny, Trí Tĩnh xem Tiểu Ny như con gái ruột của mình, đến lúc đó Trí Tĩnh nhất định sẽ đứng bên cạnh chúng ta." Thì ra Trí Thâm giúp Bàng Chí Dũng tiếp xúc nhiều với Ngả Tiểu Ny, còn có một tầng ý tứ thâm sâu.

"Con đã rõ, thưa sư phụ." Bàng Chí Dũng cung kính gật đầu.

"Hiện giờ con phải lưu ý nhiều động tĩnh của hai thầy trò Trí Hải và Lý Quân, nếu như bọn họ phát sinh đều gì không tốt, lập tức lén thảo luận với người khác, thầy sẽ từ từ thay đổi cách nhìn của người khác với bọn họ, cái này đối với việc thầy sau này làm chưởng môn rất hữu dunhj." Trí Thâm âm hiểm cười.

"Con sẽ." Bàng Chí Dũng nói.

Trí Thâm đứng dậy, đi tới bên cạnh Bàng Chí Dũng, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Chí Dũng, con đừng lo, sớm muộn gì Tiểu Ny cũng sẽ là người của con, còn tên Trần Thiên Minh, chờ sư phụ sau khi lên làm chưởng môn, con cứ từ từ mà đối phó hắn cũng không muộn. Bây giờ còn chưa được, dù sao hắn cũng là đồ đệ của Hoa hòa thượng."

"Vâng, sư phu, bao giờ thầy lại đưa con xuống núi, đến hộp đêm chơi." Bàng Chí Dũng nói khẽ.

"Sao vậy, lại muốn đàn bà sao?" Trí Thâm nhìn Bàng Chí Dũng, cười dâm đãng.


"Đúng vậy, cô nàng lần trước chơi đã lắm, tiếng kêu trên giường đặc biệt kích thích." Bàng Chí Dũng sờ sờ phía dưới của mình, dâm đãng cười với Trí Thâm.

"Ha ha, cái này không vấn đề, chỉ cần con nghe lời thầy, không chỉ một người đàn bà, mười người đàn bà cũng để cho con chơi một lượt. Chờ lần sau thầy lại mượn cớ để xuống núi, thầy lại mang con theo, theo nói mới đây ở hộp đêm lại có thêm một nhóm con gái trẻ trung nữa." Trí Thâm nói.

"Thật sao?" Bàng Chí Dũng vui vẻ nói. Từ lần đầu tiên hắn chơi phụ nữ ở hộp đêm, sau đó hắn luôn đối với đàn bà thèm thuồng không thôi, mong muốn được làm thêm một lần nữa. Nhưng đáng tiếc chính là, Ngả Tiểu Ny vẫn đối với hắn thờ ơ, căn bản chỉ là quan hệ sư huynh muội.

Nhưng sau khi hắn nghe Trần Thiên Minh lại nhìn lén lúc Ngả Tiểu Ny đang làm chuyện ấy, hắn vừa tức lại vừa ước ao, tức giận là vì Trần Thiên Minh dám nhìn lén cô gái hắn thích? Ước ao là vì sao chuyện tốt như vậy hắn lại không thể gặp được? Nghĩ tới bộ ngực cao vút của Ngả Tiểu Ny, còn có vóc người di động tuyệt diệu của nàng, phía dưới của hắn lại bắt đầu cương lên, hiện giờ hắn ước gì Trí Thâm dẫn hắn muốn tìm vài cô ở hộp đêm, để thỏa mãn phát tiết một chút.

"Nhớ kỹ, phải để bụng da buông xuống một chút, đàn ông có lúc muốn thành đại sự, sẽ không cần câu nệ chuyện tiểu tiết, đàn bà thôi mà, đâu mà chẳng có? Trên đời con gái đẹp hơn Tiểu Ny có rất nhiều, chỉ cần con xuống núi, sẽ thấy thôi." Trí Thâm nói. Thực ra Trí Thâm vẫn thèm thuồng với sắc đẹp của hai thầy trò Trí Tĩnh và Ngả Tiểu Ny, thế nhưng khổ nổi không có cơ hội hạ thủ, hơn nữa, lúc này cũng không phải thời cơ để hạ thủ, nếu như hắn lên làm chưởng môn, mọi chuyện sẽ khác. Nghĩ tới đây, Trí Thâm cười thầm trong lòng.

"Con biết rồi, sư phụ." Bàng Chí Dũng nói.

"Tốt, con ra ngoài đi. Nhân lúc Trần Thiên Minh bị giam giữ một tuần, con hãy cùng mấy tên đồng bọn của hắn thân thiết thật nhiều, tìm hiểu tình hình cụ thể của chúng." Trí Thâm phất tay với Bàng Chí Dũng, bảo hắn đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh trở lại phòng mình, đóng cửa lại, thay áo quần bẩn, khoanh chân ngồi lên giường, bắt đầu luyện Hương Ba Công. Hắn biết, luyện võ công, không thể có con đường tắt được, cho nên, hắn phải chăm chỉ luyện công, mới có thể biến mình trở nên mnh mẽ.

Luyện một hồi, Trần Thiên Minh cảm thấy hiện giờ khí tại đan điền càng lúc càng mạnh, không giữ nổi, cứ muốn bạo phát. Hắn biết, giờ công lực ngày càng mạnh, cũng không biết đạt được tình trạng gì rồi. Hắn rất vui, cứ như đứa trẻ ham chơi, đem chân khí trong cơ thể mình liều mạng vận chuyển.

Đáng tiếc, công lực của mình có sự chênh lệch rất lớn so với Trí Hải sư huynh, Trần Thiên Minh trong lòng thầm thở dài một hơi, hắn phải tiếp tục luyện công mới được, Đúng rồi, sao lại không luyện loại công phu Hương Ba Công đặc biệt chứ? Nghĩ tới dây, Trần Thiên Minh thầm mắng mình hồ đồ.


Bởi vì từ sau khi hắn khôi phục công lực, cũng rất khi loại công phụ đặc biệt Hương Ba Công này, cho rằng không cần phải luyện nhiều. Nhưng giờ hắn mới nhớ đại bá từng nói qua, loại phương pháp luyện công này, có thể giúp luyện ít mà đạt hiệu quả lớn, hắn không nên lười biếng.

Bất quá, rắc rối là hắn muốn "chuyện đó", mà ở đây lại có chút không được. Đột nhiên, Trần Thiên Minh nhớ tới mình thấy được cặp mông trắng bóng của Ngả Tiểu Ny, trong lòng liền hứng thú, phía dưới liền có phản ứng. Chỉ đáng tiếc lúc đó mình không thể sờ lên mông nàng vài cái cho đã tay.

Nhìn phía dưới đang đỉnh lên của mình, Trần Thiên Minh giật mình, lập tức luyện công, dùng nhiệt lưu phía dưới đẩy thực khí toàn thân. Trước đây công lực bị phế, phải kích thích đặc biệt thì nhiệt lưu phía dưới mới bắt đầu cuồn cuộn, mà theo công lực hiện giờ càng lúc càng mạnh của mình, nhiệt lưu cái phía dưới cũng dễ dàng nổi lên, hiện giờ chỉ cần nghĩ tới cặp mông của Ngả Tiểu Ny, phía dưới hắn liền cứng, sau đó luyện thêm Hương Ba Công, nhiệt lưu phía dưới cũng xuất hiện.

Vì vậy, Trần Thiên Minh cũng không dám chậm trễ, hắn vội vận Hương Ba Công, mang theo nhiệt lưu bên dưới. bắt đầu cùng thực khí củabản thân tụ họp, Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy thực khí của mình lại càng trở nên mạnh thêm một chút, điều này làm hắn mừng rỡ như điên, nếu cứ tiếp tục như vậy, công lực của mình có thể so sánh với Chung Oánh rồi.

Bất quá, điều làm hắn vui vẻ là hiện giờ không cần "chuyện ấy", nhiệt lưu cũng xuất hiện, điều này làm cho hắn đặc biệt cao hứng. Bởi vì, nếu có một ai đó thấy mình cầm lấy phía dưới của mình đùa giỡn, vừa luyện võ công. Nếu tình huống như vậy để cho người khác thấy, còn tưởng mình là biến thái sắc ma?

Lại luyện một cái chu thiên, Trần Thiên Minh ngừng lại. Đại bá nói quả không sai, loại Hương Ba Công luyện đặc biệt như vậy, càng đặc biệt mới càng có lợi, giờ mình cảm thấy được công lực của mình hình như lại mạnh thêm một chút. "Người anh em, chỉ khổ cho ngươi." Trần Thiên Minh nhìn phía dưới thật cứng của mình, tự nhủ.

"Anh Thiên Minh ơi, ăn cơm." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Chung Oánh. Cô bé vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, chạy rất nhanh đến bên Trần Thiên Minh, nũng nịu nói với Trần Thiên Minh.

"Được, có thể ăn rồi sao? Tốt quá." Trần Thiên Minh thấy bụng mình có hơi đói. Mãi luyện công nên không cảm thấy gì, giờ luyện công xong, nghe Chung Oánh nói như vậy, hắn thực sư thấy đói bụng.

"Đúng vậy, có thể ăn được rồi. À, anh Thiên Minh ơi, anh giấu cái gì ở phía dưới vậy?" Chung Oánh ngây thơ chỉ vào phía dưới còn chưa chịu mềm xuống của Trần Thiên Minh, không hiểu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui