"Con mẹ ngươi, ngươi có còn lương tâm không!" Đại bá nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, tức giận mắng lớn.
"Thiên Minh, cậu không biết rồi, tuy là sư phụ 1 tháng sau có thể khôi phục công lực, nhưng mà công lực của người vẫn sẽ kém hơn trước, nếu sư phụ còn truyền chân khí cho cậu, vậy thì công lực lại càng kém hơn nữa." Chung Hướng Lượng nói thẳng trọng tâm với Trần Thiên Minh.
"Ồ, thì ra là vậy." Trần Thiên Minh ngại ngùng nói với đại bá: "Đại bá, ngại quá."
"Hừ, ngươi tốt nhất là luyện công chăm chỉ cho ta, nếu ta thấy ngươi lười biếng, ta sẽ tính sổ với ngươi." Đại bá quay mặt đi, không thèm nhìn Trần Thiên Minh.
"Đại bá, yên tâm, con sẽ cố gắng luyện công, sẽ không để người thất vọng đâu." Trần Thiên Minh kiên định nói.
"Tốt lắm, ta đi xuống trước. Tiểu Lượng, ngươi nói cho hắn một chút về việc vận khí, còn cả phương pháp sử dụng võ công nữa, tiểu tử, ngày mai ta sẽ lại kiểm tra ngươi một chút." Đại bá nói xong, liền đi thẳng ra ngoài.
Vì thế, Chung Hướng Lượng đến chỉ dẫn cho Trần Thiên Minh một chút về cách sử dụng võ công, cùng với một số pháp môn vận khí. Trần Thiên Minh cũng đem một số vấn đề mà trước chưa hiểu hỏi Chung Hướng Lượng, được Chung Hướng Lượng cho biết rất nhiều kỹ xảo võ công, nên dù Chung Hướng Lượng chỉ nói ở bên cạnh, nhưng Trần Thiên Minh cũng thu được không ít.
"Được rồi, Thiên Minh, vì vần đề thời gian, anh chỉ nói với cậu đến đây thôi, sau này luyện công có vấn đề gì thì cứ hỏi anh. Anh có chút việc nên về thành phố trước, có sư phụ ở đây, chắc là không có ai dám làm gì đâu. Nói lại thì, tên Thái Đông Phong kia cũng bị thương, tối nay hắn cũng không dám tới đâu." Chung Hướng Lượng nói, sau đó chào Trần Thiên Minh rồi đi ra.
Trần Thiên Minh thấy Chung Hướng Lượng đi ra, chỉ còn mình hắn ngồi trên giường, tiếp tục luyện Hương Ba Công.
Thái Đông Phong thở hổn hển, chạy về thành phố.
"Sư phụ, sư phụ," Hắn đi vào đại sảnh nơi Ma Vương đang ở, sau đó liền lớn tiếng kêu.
"Tiểu Thái, làm sao vậy? Lại có chuyện gì sao?" Ma Vương đang ngồi trong đại sảnh thấy Thái Đông Phong luống cuống chạy vào, vì thế hỏi.
"Con bị người khác dùng súng bắn trúng." Thái Đông Phong chỉ vào vết thương bên hông, mặc dù trên đường về hắn đã điểm huyệt rồi, máu thì đã cầm nhưng viên đạn thì vẫn chưa lấy ra, vậy cũng không ổn.
"Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, để người ta đánh cho." Ma Vương tức giận mắng, thân là một kẻ võ công cao cường, làm sao lại để viên đạn bắn trúng chứ?
"Con là muốn giết chết tên đã phá hủy giao dịch thuốc phiện của chúng ta lần trước, nhưng mà bị một tên thủ hạ của hắn đánh lén, bắn trộm một phát." Thái Đông Phong cố giải thích.
"Vậy ngươi có giết chết tên kia không?" Ma Vương hỏi.
"Chưa được, có thủ hạ của hắn ngăn cản, mẹ nó, thế nên hắn tránh được." Thái Đông Phong hung ác mắng.
"Vô dụng, giết 1 người cũng không xong." Ma Vương chỉ thẳng vào mặt Thái Đông Phong mà mắng.
"Sư phụ, con hỏi một chút, có phải là Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán ăn phải sẽ không thể giải đúng không?" Thái Đông Phong hỏi Ma Vương.
"Ta không phải lúc trước đã nói cho ngươi sao? Sao giờ còn không nhớ sao?" Ma Vương bực mình nói.
"Con nhớ là trước đây người nó là ăn phải Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán thì không thể giải được, nhưng sao có người ăn phải mà không có chuyện gì?" Thái Đông Phong khó hiểu nói.
"Làm sao có thể chứ? Ta năm đó đối phó với kẻ thù đã dùng loại độc dược này, tác dụng rất tốt, đến cả pháp y cũng không điều tra được. Ngươi cho ai uống? Làm sao mà hắn lại không có việc gì? Hay là ngươi dùng lộn thuốc?" Vẻ mặt Ma Vương không tin hỏi.
"Con không dùng sai thuốc, người này chính là kẻ phá giao dịch của chúng ta, tên gọi là Trần Thiên Minh. Con phục thuốc cho hắn, nhưng ngày hôm sau lại không có việc gì, chỉ đi vào bệnh viện một chút, mà vẫn nói được, cử động được." Thái Đông Phong lắc đầu nói.
"Không thể, làm gì có chuyện đó? Trần Thiên Minh này rút cục là ai? Những người trong sư môn chúng ta đã dùng Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, chưa ai nói là không có tác dụng cả." Ma Vương cũng kinh ngạc nói.
"Vậy rút cục là sao đây? Trần Thiên Minh này, con đã hỏi hắn, nhưng chính hắn cũng không biết tên môn phái mình, chỉ biết là hắn học Hương Ba Công. Thật buồn cười, võ công như vậy con chưa bao giờ nghe qua, chẳng qua là con đã phế võ công của hắn rồi." Thái Đông Phong nói xong, lại cười ha hả.
"Hương Ba Công?" Ma Vương chậm chậm suy nghĩ. Đột nhiên, hắn vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Ta nghĩ ra rồi, ta từng nghe sư phụ nói qua, Huyền Môn có một loại võ công gọi là Hương Ba Công, chẳng qua võ công này cũng không lợi hại lắm, những người của Huyền Môn học nó không lâu, tất cả đều buông tha để luyện võ công khác, sau này, cũng không có ai học loại võ công này nữa." Ma Vương rút cục cũng nhớ ra là hắn đã từng nghe qua sư phụ minh nói chuyện linh tinh.
Chẳng qua, Ma Vương tuy là nghe sư phụ hắn nói qua, nhưng mà những người biết đến Hương Ba Công trong Huyền Môn cũng rất ít, bọn họ biết là Hương Ba Công không thích hợp cho bọn họ luyện, cũng không quá lợi hại. Cho nên, Ma Môn tuy biết có võ công này, nhưng cũng không chú ý lắm.
"Cái gì? Hương Ba Công là võ công của Huyền Môn, nói như vậy, Trần Thiên Minh là đệ tử của Huyền Môn vốn là đối đầu sinh tử với chúng ta sao?" Thái Đông Phong sắc mặt rất kinh hãi, hắn nếu biết Trần Thiên Minh là người của Huyền Môn, thì sợ là hắn cũng không gây ra phiền toái này. Trần Thiên Minh nhất định sẽ cầu trợ người của Huyền Môn, như vậy, bọn họ nghe thấy Nhuyễn Cốt Đoạt Hồn Tán, chắc chắn sẽ biết mình là người của Ma Môn, còn có cả vụ giao dịch thuốc phiện nữa, thảm rồi, lần này quá ngu rồi.
"Đúng vậy, tuyệt đối không thể sai được, sư phụ đã nói qua với ta, chỉ có điều là hiện giờ cũng không ai trong Huyền Môn luyện môn võ công này, ngươi nếu không nhắc đến, vậy ta cũng không nhớ được." Ma Vương gật đầu, khẳng định.
"Sư phụ, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Thái Đông Phong rất sợ hãi, Trần Thiên Minh không phải là vấn đề, vì hắn đã bị phế võ công. Hắn chỉ sợ là Huyền Môn sẽ báo thù, nghe sư phụ nói, thì Huyền Môn võ công mạnh hơn so với Ma Môn, cho nên sư phụ mới luyện Âm Dương Công ghê tởm kia, muốn dùng nó để áp chế Huyền Môn.
"Ngươi hiện giờ không cần lộ mặt nhiều, tránh để bọn họ phát hiện. Nếu như Âm Dương Công của ta luyện thành, lúc đó sẽ không còn sợ bọn họ nữa. Hắc hắc! nếu ta mà luyện thành, lúc đó chúng ta sẽ đánh thẳng đến Huyền Môn." Ma Vương âm hiểm nói.
"Vâng, sư phụ khẳng định là sẽ luyện thành, đến lúc đó sẽ dạy cho đồ đệ." Thái Đông Phong vội vỗ mông Ma Vương.
"Ha ha, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, tất nhiên ta sẽ ưu đãi ngươi không ít. Tiểu Thái, ngươi đi hỏi thăm xem thuốc phiện hiện giờ ở đâu?" Ma Vương hỏi Thái Đông Phong.
"Có, thuốc phiện hiện đang bị giữ tại chỗ đội bảo vệ biên phòng." Thái Đông Phong nói.
"Vậy thì ngươi nhanh nghĩ biện pháp, không để cho họ đốt đi đám thuốc phiện đó." Ma Vương vội thúc giục.
"Vâng, con biết, sư phụ." Thái Đông Phong vội vàng gật đầu với Ma Vương.
"Tiểu Thái, ngươi đi tìm cho ta 4 đồng tử về đây."
"Lần trước không phải đã tìm bốn đứa về rồi sao?" Thái Đông Phong ngạc nhiên hỏi. Bốn đồng tử theo như lời Ma Vương nói, chính là hai nam hài cùng hai nữ hài tử, Ma Vương chuyên dùng để luyện Âm Dương Công. Lần trước hắn bắt đến, làm rất trôi chảy, nhưng mà cũng phải tốt một chút tâm tư mới được.
"Lần trước lúc luyện Âm Dương Công đến lúc mấu chốt thì không nắm chắc, vì thế bốn đứa kia đã chết rồi."
Ma Vương lắc đầu, dáng vẻ đáng tiếc.
"Được, vậy để con đi nghĩ biện pháp." Thái Đông Phong nói.
Ma Vương đi đến trước mặt Thái Đông Phong, sau đó giơ tay lên, vận khí đến bên hông Thái Đông Phong.
"A!" Thái Đông Phong hét thảm một tiếng, chỉ thấy lúc này trong tay Ma Vương đã có một viên đạn, thì ra là am vương dùng công lực để hút viên đạn ra khỏi cơ thể Thái Đông Phong.
"Được rồi, ngươi đã không còn đáng ngại nữa, quay về nghỉ ngơi cho tốt, trong khoảng thời gian này ngươi không cần lộ diện nhiều, cũng không cần đi báo thù tên Trần Thiên Minh kia nữa, tiểu nhân báo thù, 10 năm chưa muộn, ngươi hiện giờ đi lấy giúp ta đống thuốc phiện đó về, tướng quân sau này sẽ đến lấy." Ma Vương nói.
"Con biết rồi." Thái Đông Phong gật gật đầu, nói.
"Được rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, nhớ kỹ, nhanh bắt giúp ta bốn đồng tử về, Âm Dương Công của ta đã đến thời điểm quan trọng rồi." Ma Vương lại dặn dò Thái Đông Phong. Sau đó hắn vẫy tay với Thái Đông Phong, rồi ngồi lên ghế.
"Con hiểu, sư phụ, con đi đây." Thái Đông Phong gật đầu, rồi đi ra ngoài.
----------------------
"Đông đông đông," Bên ngoài truyền đến một trận âm thanh gõ cửa, khiến Trần Thiên Minh đang luyện công tỉnh lại.
Hắn đứng dậy, nhìn lại thời gian, đã đến 11 giờ rồi. Hắn đi ra cửa, nhẹ nhàng mở, hóa ra là Trương Lệ Linh.
"Tôi, tôi đánh thức anh sao?" Trương Lệ Linh ngượng ngùng nói với Trần Thiên Minh. Nàng hiện giờ, có vẻ như vừa mới tắm xong, một cỗ mùi hương thơm mát truyền vào mũi hắn.
"Không phải, làm sao vậy? Tôi đanh suy nghĩ một chút, thì cô lại gõ cửa. Ha ha." Trần Thiên Minh cao hứng nói. Canh ba nửa đêm có mỹ nữ đến gõ cửa, chuyện tốt như vậy, cho dù mình có buồn ngủ đến mấy, cũng phải cố lấy cây tăm chống vào mĩ mắt, vẻ mặt tươi cười, nghênh đón từ xa nữa là khác.
"Tôi, tôi có thể đi vào chứ? Tôi có chút việc muốn nói với anh." Trương Lệ Linh vẻ mắt như có chuyện gì đó buồn, cũng không biết là vì sao.
"Có thể chứ, đến đây, ngồi đi." Trần Thiên Minh nghe thấy Trương Lệ Linh tìm hắn có việc, vội vàng để Trương Lệ Linh đi vào.
"Vừa rồi Chung sư huynh kia của anh nói chuyện với tôi, hắn nói bồi thường thì vẫn phải bồi thường, chẳng qua là hắn có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề quan tòa." Trương Lệ Linh vuốt tóc ở trán, nói.
"Đúng vậy, bồi thường thì bồi thường, nợ thì chung quy cũng vẫn cần trả." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Tôi vừa ở trong phòng tính toàn một chút, nếu như chúng ta hoàn toàn bồi thường, vậy thì tài khoản kia tiền không đủ." Trương Lệ Linh ấp úng nói.
"Vậy thì đem khách sạn cũng phòng địa ốc bán đi, liệu đủ không?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Lệ Linh.
Trương Lệ Linh suy nghĩ, nói: "Chắc là đủ, nhưng mà, anh đêm khách sạn cũng công ty bán đi, vậy thì anh mất hết sao?" Nói xong, nàng sốt ruột đứng dậy.
"Mất hết thì thôi mà, nói lại thì, tôi cũng sắp phải lên thành phố M, sư huynh nói sẽ giúp tôi an bài, hơn nữa tôi cũng không muốn ở mãi đây." Trần Thiên Minh nói.
"Được rồi, tôi ngày mai đi tìm người mua." Trương Lệ Linh nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, đành buồn bã xoay người, muốn đi ra ngoài.
"Cô có kế hoạch gì chưa?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Lệ Linh.
"Hiện tại thì chưa, có gì để mai tính, vất vả thời gian dài rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Trương Lệ Linh cười khổ. Khách sạn Không Thiên này nàng vốn nhìn thấy từng bước phát triển của nó, nói ra thì nàng cũng có chút tiếc nuối.
"Cô nghỉ ngơi chút cũng tốt, chỉ là vất vả cho cô rồi, cùng làm với tôi cũng đã mệt mỏi nhiều rồi." Trần Thiên Minh ngại ngùng nói. Đối với Trương Lệ Linh, hắn luôn cảm thấy nợ nàng rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...