Lý hiệu trưởng nghe nói chồng của Phạm Văn Đình điều tra nàng, hắn cũng rất sợ hãi, nếu hắn cùng Phạm Văn Đình đang ở cùng một chỗ bị chồng nàng bắt được đưa tới Cục Giáo Dục, không ai có thể bảo lãnh cho hắn được. Bây giờ chuyện như vậy xảy ra, danh tiếng hiệu trưởng của hắn bị tổn hại.
" Được, lần tới chúng ta sẽ đi." Lý hiệu trưởng gật đầu nói với Phạm Văn Đình.
" Lý hiệu trưởng, đêm nay ông có muốn đi hát karaoke không? Tôi rảnh rỗi." Trần Thiên Minh vừa cười nói vừa đi tới bên cạnh hiệu trưởng Lý.
" Cậu?" Lý hiệu trưởng liếc nhìn Trần Thiên Minh rồi lắc đầu nói:" Thật xin lỗi, tôi nghĩ tối nay tôi bận việc không đi được" Nói xong hắn không thèm quan tâm đến Trần Thiên Minh, hắn quay sang vẫy tay với Phạm Văn Đình rồi bước đi.
" Thiên Minh, cậu quay lại trường dạy học rồi sao?" Pham Văn Đình khẽ thở nhẹ nhìn theo bóng hiệu trưởng Lý, nàng đưa tay vuốt tóc trán và hỏi Trần Thiên Minh.
"Đúng, em trở về mấy ngày rồi".
Sức khỏe thế nào? Ổn cả chứ?" Phạm Văn Đình vừa nói vừa giống vô tình nhìn xuống phía dưới của Trần Thiên Minh không biết là nàng muốn nói về chuyện ngày đó Trần Thiên Minh muốn cùng nàng vào trong WC hay là hỏi xem cái địa phương phía dưới của hắn có chuyện gì không.
"Không việc gì, một chút cũng không sao, cơ thể, các cơ quan rất tốt" Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn xéo ra chỗ khác. Đàn ông sợ nhất là bị người khác nói mình không bình thường cho nên vô luận thế nào hắn cũng phải cho Phạm Văn Đình thấy các cơ quan trong cơ thể hắn đặc biệt tốt.
"Ừ, em trở về mà cũng không đến thăm chị Đình. Em đúng là người không có lương tâm, làm hại chị quan tâm lo lắng cho em, em xem trái tim chị bây giờ bây giờ còn đang đập thình thịch đây này" Phạm Văn Đình vừa nói vừa ấn tay vào hai ngọn núi nhỏ trên ngực nàng, hai ngọn núi hình như cũng di chuyển. Trần Thiên Minh ngẩn người, hắn muốn chính mình được tiến lên sờ vào, vuốt, ấn vào hai chỗ đó một lúc, cảm giác được trống ngực của Phạm Văn Đình.
Trần Thiên Minh lại nuốt nước miếng.Từ lâu hắn đã thèm muốn hai ngọn núi nhỏ của Phạm Văn Đình và vẫn chưa có cơ hội hưởng thụ cảm giác đó. Hơn nữa chính hắn lần trước rình coi bị nàng bắt quả tang nên hắn càng không dám làm gì, sợ nàng kể ra chuyện xấu trước kia của hắn mà như thế thì thật thê thảm.
"Em, em không tới thăn chị là sao? Trần Thiên Minh lập tức nói lấy lòng Phạm Văn Đình, tục ngữ có nói: Không thể đắc tội với phụ nữ, lại càng không thể không đắc tội khi nhược điểm của mình đã bị phụ nữ nắm được.
"Tốt lắm, em lại đây giúp chị chút việc" Phạm Văn Đình vừa nói vừa đi vào trong thư viện.
"Giúp chị một việc? Trần Thiên Minh nghi hoặc đi theo Phạm Văn Đình vào trong thư viện, hắn bây giờ chỉ biết nghe theo Phạm Văn Đình chứ không dám có nửa câu phản đối.
Phạm Văn Đình đi tới bàn làm việc của mìng và ngồi xuống, nàng xoay người đưa lưng về phía Trần Thiên Minh nói:"Bình Minh, sau lưng chị Đình bị ngứa, chị không thể gãi được, em giúp chị gãi ngứa đi" nói xong, khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng.
"Giúp chị gãi ngứa sau lưng?" Trần Thiên Minh đần mặt ra, cái này không phải là dụ dỗ hắn sao?
Phạm Văn Đình nàng dứt khoát gọi hắn đến gãi ngứa cho mình, giúp nàng thoải mái một chút. Trần Thiên Minh muốn giúp nàng gãi ngứa để có cơ hội chạm vào hai ngọ núi của nàng nhưng hắn nghĩ tới lúc trước Phạm Văn Đình nói chồng của nàng đã nghi ngờ nàng nên cũng hơi ngần ngại.
Nếu như chính hắn đang giúp Phạm Văn Đình gãi ngứa, cầm lấy chỗ đó của nàng mà chồng nàng đi vào bắt được hắn cùng Phạm Văn Đình trong thư viện, sự việc lan truyền ra ngoài thì sau này hắn làm người sao được. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh nhìn Phạm Văn Đình lắc đầu nói: "Chị Đình, để em tìm một cô giáo cho chị nhé".
"Bây giờ đang giờ học thì em tìm ai? Em chắc chắn không muốn gãi ngứa cho chị. Nhanh lên giúp chị đi, dừng quanh có nữa" Phạm Văn Đình trừng mắt liếc Trần Thiên Minh rồi nàng xoay người đi chỗ khác.
Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ tức giận của Phạm Văn Đình, hắn chỉ còn cách khẽ thở dài, tay hắn chạm vào lưng Phạm Văn Đình gãi ngứa cho nàng. Hắn không thể đắc tội với Phạm Văn Đình được, hơn nữa cửa thư viện vẫn mở, hắn và Phạm Văn Đình vẫn mặc quần áo như thường nên có bị người khác bắt gặp thì hắn vẫn là người trong sạch. Nghĩ vậy, hắn đi tới bên Phạm Văn Đình, gãi ngứa cho nàng.
Hắn chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát tỏa ra xộc vào mũi hắn. mùi thơm này hắn chưa từng ngửi thấy trên người của những người phụ nữ khác, hình như rất đặc biệt lại rất dễ chịu, mặc dù Trần Thiên Minh đứng sau lưng Phạm Văn Đình, hắn không nhìn thấy hết được nhưng chỉ nhìn cái cổ trắng ngần của nàng hắn đã có cảm giác rất lạ.
"Không phải chỗ đó, lui lên trên" Phạm Văn Đình khẽ lắc cổ, nũng nịu nói.
Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn đình nói như thế, hắn chỉ còn biết thò tay lên trên tới chỗ dây lưng áo lót của nàng, một cảm giác từ tay hắn truyền ra làm cho hắn giật mình, chỗ bên dưới của hắn hình như cũng di chuyển.
"Đừng" Phạm Văn Đình hừ nhẹ một tiếng giọng như gió thoảng.
Trần Thiên Minh bắt đầu gãi ngứa xung quanh dây áo lót của Phạm Văn Đình nhưng thực ra hắn như đang chơi đùa với dây áo ngực của nàng. Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh chơi đùa cùng với dây áo ngực của phụ nữ.
"Thiên Minh, em cố ý gãi chỗ này à? Giọng nói của Phạm Văn Đình giống như người hết hơi nhẹ như gió thoảng.
"Em, em giúp chị gãi ngứa" Trần Thiên Minh giả dạng ngây thơ cụ nói với Phạm Văn Đình.
"Chị bị ngứa lưng, không phải là cái dây lưng ngứa, emcầm cái dây lưng đó làm gì?" Phạm Văn Đình nói.
"Ồ, em cũng không biết chị ngứa chỗ nào, chỉ biết đưa tay lên phải chỗ nào gãi chỗ đó" Trần Thiên Minh nói đúng sự thật, Phạm Văn Đình nói lưng ngứa nhưng không nói cụ thể chỗ nào ngứa cho hắn thì hắn làm sao biết cụ thể mà gãi ngứa cho cho nàng được.
"Ở bên trên dây lưng một chút, lên trên một chút" Phạm Văn Đình thẹn thùng nói.
"Ừ" Trần Thiên Minh gật đầu, không muốn rời tay khỏi cái dây lưng của nàng vội, sau đó hắn mới từ từ di chuyển bàn tay lên trên, chậm rãi gãi:"Chỗ này phải không?" Trần Thiên Minh hỏi Phạm Văn Đình.
"Ừ" Phạm Văn Đình gật đầu nói.
Trần Thiên Minh thấy mình đã tìm đúng vị trí, hắn bắt đầu gãi ngứa cho nàng.
Lát sau, Phạm Văn Đình nói với Trần Thiên Minh:"Được rồi! Cám ơn em, Thiên Minh".
Trần Thiên Minh nghe nàng nói thế hắn vội rút tay ra, đứng cách xa Phạm Văn Đình ba mét, hắn nhìn ra cửa không thấy ai đi đến lúc đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại thế? Chị Đình làm em chán ghét thế sao? Thiên Minh" Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh như vậy, nàng nhíu mày hỏi, giọng nói có chút tức giận.
"Không, không phải như thế" Trần Thiên Minh thấy Phạm Văn Đình tức giận như thế hắn vội lắc đầu nói.
"Vậy sao em đứng cách xa chị đến thế, đến ngồi bên cạnh chị Đình đi" Phạm Văn Đình chỉ vào cái ghế nói với Trần Thiên Minh.
"Không, không cần em đứng đây một lát rồi lên lớp" Trần Thiên Minh không dám nhìn Phạm Văn Đình, bây giờ dáng vẻ nàng u oán nhưng lại như đang dụ dỗ người khác, hắn sợ hắn sẽ không khống chế được sau đó gây ra chuyện để cho chồng nàng phát hiện gây ra phiền toái.
"Ôi, chị Đình già rồi, không xinh đẹp nữa, ngay cả em cũng chán ghét chị Đình" Phạm Văn Đình làm ra vẻ hờn rỗi, nàng liếc nhìn Trần Thiên Minh sau đó cúi đầu ra vẻ thương tâm.
"Không phải chị rất xinh đẹp, em thấy ở Huyền thành cũng không có mấy người phụ nữa xinh đẹp hấp dẫn như chị Đình" Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ thương tâm của Phạm Văn Đình hắn vội an ủi nàng, nhưng hắn cũng nói sự thật, Phạm Văn Đình là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ mà hắn không mấy gặp ở Huyền thành, phụ nữ như nàng mà phải trông coi thư viện thật là lãng phí, Trần Thiên Minh thở dài nuối tiếc.
"Thật vậy sao? Bình Minh, em không phải thấy chị Đình đáng thương, an ủi chị đấy chứ?" Phạm Văn Đình nghe Trần Thiên Minh nói như thế, nàng vội ngẩng đầu vui vẻ hỏi hắn.
"Thật, em không lừa chị" Trần Thiên Minh thấy vẻ thương tâm của Phạm Văn Đình mới rồi giờ đã chuyển sang vui vẻ hắn càng ngẩn ngơ, lúc này Phạm Văn Đình trông không như một phụ nữ đã có gia đình, nàng như một thiếu nữ ngây thơ. Gương mặt hấp dẫn động lòng người, ánh mắt kiều diễm của mỹ nữ làm cho Trần Thiên Minh nhìn muốn lộn hai con ngươi ra ngoài.
"Bình Minh, tối nay em có rảnh rỗi không?" Phạm Văn Đình đột nhiên hỏi Trần Thiên Minh.
"Có, có" Trần Thiên Minh không nghe rõ Phạm Văn Đình nói gì hắn chỉ trả lời theo câu hỏi của nàng.
"Vậy tối nay em cùng chị vào thành phố hát Karaoke" Phạm Văn Đình cười nói với Trần Thiên Minh.
"Cái gì? Đêm nay cùng chị đi hát Karaoke?" Trần Thiên Minh thộn mặt ra, hắn giờ đây nghe rõ ý tứ của Phạm Văn Đình.
Mới rồi không phải Lý hiệu trưởng muốn mời Phạm Văn Đình đi hát karaoke sao? Nàng lại nói chồng nàng gần đây theo rõi nàng rất sát sao không thể đi được, nhưng bây giờ Phạm Văn Đình lại bảo hắn đi hát Karaoke cùng nàng, không phải nàng đang lôi hắn vào lò lửa hay sao? Nàng rõ ràng không có lương tâm.
Trần Thiên Minh nghĩ tới đó hắn vội lắc đầu trả lời:"Chị Đình, tối nay em có việc đột xuất, không thể đi được" Trần Thiên Minh nói xong mà toát hết mồ hôi.
"Em có việc sao? Em lừa chị đúng không? Em không phải vừa nói tối nay em không có việc gì hết" Phạm Văn Đình nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Em, em lúc trước quên mất, giờ mới nhớ ra" Trần Thiên Minh vội vàng giải thích, người nào vừa rồi đã làm cho hắn mê mẩn, không nghe rõ Phạm Văn Đình hỏi cái gì, lỡ buột mồm giờ thì có chuyện rồi. Trần Thiên Minh khẽ thở dài trong lòng.Chính hắn lúc trước gãi ngứa cho nàng còn lo sợ đề phòng chồng nàng chạy từ Huyền thành tới mà bây giờ còn muốn đêm nay đi Huyền thành hát karaoke, không phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh thấy tốt hơn hết là làm cho chồng nàng trực tiếp bắt được.
"Trần Thiên Minh, có phải em muốn chọc giận chị? Chị nói cho em biết, khi chị tức giận đầu óc không được tỉnh táo, nếu như lỡ nói ra chuyện em nhìn lén thì em đừng có trách chị!" Phạm Văn Đình nói xong, mỉm cười liếc nhìn Trần Thiên Minh như ngầm đe dọa.
"Em, tối nay em rỗi" Trần Thiên Minh vừa nghe Phạm Văn Đình nói thế vội vàng trả lời nếu bây giờ Phạm Văn Đình nói ra chuyện trước kia vậy hắn sẽ chết chắc.
Nhưng đêm nay đi hát Karaoke, có chết thì hắn cũng không thể chối từ được vì vậy Trần Thiên Minh quyết định tối nay hắn sẽ đi hát Karaoke.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...