Nhanh chóng thoát khỏi sự dây dưa cầu hoan của nhị nữ, mặc xong y phục, điểm vào thụy huyệt các nàng, rời khỏi thục ốc, Diệp Phong mệnh lệnh toàn thể thành viên Tư Lược Đoàn tìm kiếm cả mọi nơi sơn cốc, mà cũng không có phát hiện tung tích của U Nguyệt Nhi. Đặc biệt bạch lang kỵ sĩ trực đêm hoàn toàn dứt khoát tỏ vẻ không thấy được U Nguyệt Nhi từ cốc khẩu đi ra ngoài, làm hắn cảm giác thập phần bối rối, không giải thích được nàng U Nguyệt Nhi bằng cách nào rời khỏi sơn cốc!
Đến khi Kiệt Nã Tư phát hiện trong sơn động của Quang Minh bạch vũ điêu thiếu mất một con, Diệp Phong mới rõ ràng U Nguyệt Nhi nhất định đã cưỡi bạch vũ điêu bay ra khỏi sơn cốc. Nhưng hắn chẳng biết nàng bay đi nơi nào, căn bản không thể đuổi theo, trong lòng tức giận nghiếng răng. Hắc cũng không trách ai, chỉ có thể tự trách mình xem thường U Nguyệt Nhi.
Đa số thành viên Tư Lược Đoàn không rõ ràng lắm quan hệ của U Nguyệt Nhi và Diệp Phong, chỉ có bọn Khải Đặc biết U Nguyệt Nhi từ nô lệ trở thành thị nữ của Diệp Phong. Bọn họ thấy U Nguyệt Nhi luôn luôn quyến rũ lấy lòng Diệp Phong, nên tưởng rằng nàng đã bị chinh phục. Bây giờ đối với việc nàng đột nhiên trộm đi bạch vũ điêu để chạy trốn, cũng đều rất bối rối, không hiểu rõ quan hệ của Diệp Phong và nàng ta là như thế nào. Bất quá lại thấy Diệp Phong sắc mặt cực độ khó coi, không ai dám hỏi!
U Nguyệt Nhi đào tẩu, chắc chắn sẽ về thông tri cho Hắc Ám giáo đường, tin tức ma tộc chí bảo Hắc Ám ma kiếm đang ở trong tay mình. Diệp Phong nghĩ vậy có cảm giác không tốt, hơn nữa vì vấn đề của Tĩnh Hương, mà tâm tình cực độ phiền muộn. Hắn trở lại thụ ốc, giải khai huyệt đạo của Lộ Lộ, không đành lòng để nàng chịu đựng dục hỏa hành hạ, giúp nàng phát tiết dục hỏa, chậm rãi khôi phục lý trí.
Sau khi Lộ Lộ hoàn toàn tỉnh lại, cảm giác thân thể đột nhiên có điểm khác thường, kể lại cho thiếu gia việc U Nguyệt Nhi đánh ngất nàng và Tĩnh Hương. Biết được thiếu gia ngộ nhận Tĩnh Hương thành U Nguyệt Nhi, đã lấy trinh tiết của nàng ta, nàng lập tức lo lắng nước mắt chảy ra, hối hận: "Thiếu gia, xin lỗi, thiếp không có khả năng canh chừng U Nguyệt Nhi, lại hại chàng bây giờ không có cách nào để nói công đạo cùng phó đoàn trưởng Tĩnh Hương. Là thiếp không tốt …"
"Mọi việc đã qua, không thể trách nàng chuyện này. U Nguyệt Nhi tiểu nương bì này rất giảo hoạt, tâm tư nàng căn bản không phải đối thủ của nàng ta." Diệp Phong ngồi ở trên giường liền ôm Lộ Lộ vào lồng ngực nhẹ giọng an ủi, ý bảo nàng mặc y phục vào cho khỏi bị cảm.
Lộ Lộ thấy thiếu gia không có một chút ý tứ khiển trách mình, tâm tình càng áy náy hơn. Nàng vừa mặc y phục vừa nhìn Tĩnh Hương bị điểm thụy huyệt đang nằm trên giường, hướng Diệp Phong dò hỏi: "Thiếu gia, sau khi phó đoàn trưởng Tĩnh Hương tỉnh lại sẽ tính làm sao?"
"Không biết nữa, phỏng chừng sau khi nàng ta tỉnh lại sẽ muốn liều mạng với ta!" Diệp Phong hít một hơi từ cây Thanh sảng tiêu hồn, nhìn Tĩnh Hương nằm trong chăn mềm, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lộ Lộ nghe vậy trong tim lo lắng, đề nghị: "Thiếu gia, trước tiên hãy đợi cho thiếp giải thích cho phó đoàn trưởng Tĩnh Hương. Nàng ta cũng biết là U Nguyệt Nhi đánh mê chúng thiếp. Thiếp nói cho nàng ta rằng chàng tưởng nàng ta là U Nguyệt Nhi. Nàng ta hẳn là có thể tha thứ cho chàng!"
Ai, loại vấn đề này nàng tưởng dễ dàng như vậy sao. Diệp Phong trong lòng bất đắc dĩ thầm than Lộ Lộ rất đơn thuần. Bất quá cũng không biết phải làm thế nào để đối mặt sau khi Tĩnh Hương tỉnh lại, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý để cho Lộ Lộ giải thích trước!
Trái nguợc với phỏng đoán của Diệp Phong.
Sau khi Tĩnh Hương tỉnh lại, phát hiện toàn thân lỏa lồ của mình ở trên giường đoàn truởng, hạ thể có chút cảm giác đau đớn. Mặc dù nàng lập tức kinh ngạc phát ra tiếng êm ái, nhưng Lộ Lộ tại bên giường kiên nhẫn giải thích. Biết rõ sự việc đã trải qua, nhớ lại quả thật chính là nàng đã bị U Nguyệt Nhi đánh ngấy. Tuy tức giận Diệp Phong hoang dâm vô độ, không thấy rõ nàng là ai mà loạn lai. Nhưng cũng không có đi tìm hắn liều mạng, chỉ là ôm mền ở trên giường mà khóc. Không cách nào tiếp nhận sự thật đêm qua bị Diệp Phong vô lý hồ đồ cướp đi trinh tiết!
Lộ Lộ nhìn thấy Tĩnh Hương thút thít, không ngừng khuyên bảo, nhưng không có bất cứ hiệu quả. Diệp Phong đang ở ngoài thụ ốc, nghe được tiếng khóc của Tĩnh Hương, cảm giác vô cùng đau đầu, chẳng biết sau này hắn làm sao đối mặt với Tĩnh Hương. Nếu Tĩnh Hương đi tìm Liên Na công chúa và Lao Nhĩ bệ hạ cáo trạng, nhất định hắn không có kết quả tốt!
Trong sơn cốc thành viên Tư Lược đoàn nghe được tiếng khóc của Tĩnh Hương tại trong phòng Diệp Phong, đa số đúng không rõ chuyện gì xảy ra cho nàng. Chỉ có Khải Đặc, Ai Đức, Ba Nhĩ ba tên bại hoại, đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy tặc tiếu, có ý hiểu ngầm, âm thầm dị thường hâm mộ.
Tĩnh Hương nhớ lại tâm tình phức tạp, khóc suốt nguyên một ngày. Tới đêm dưới sự khuyên bảo của Lộ Lộ, nàng mặc vào y phục rời khỏi thụ ốc, về tới chỗ ở của chính mình, thu thập đồ đạt chuẩn bị ngày mai rời khỏi Hồ Lô sơn cốc, trở về nước thỉnh bệ hạ thay đổi phó đoàn trưởng Tư Lược Đoàn, không muốn đối mặt với Diệp Phong!
Tĩnh Hương không phải nguời nữ nhân không biết chuyện. Sự tình lần này quy kết lại thì U Nguyệt Nhi mới là nguời gây tội lỗi, không thể đổ lỗi Diệp Phong. Nhưng nàng và Diệp Phong không có nam nữ cảm tình, bây giờ bị Diệp Phong vô lý hồ đồ chiếm hữu. Nếu nói trong lòng không trách Diệp Phong, nàng căn bản không có khả năng, cho nên nàng không muốn lưu lại đối diện với Diệp Phong, thậm chí còn muốn không nhìn thấy hắn!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phong nghĩ nác óc một đêm không có nghĩ ra bất cứ biện pháp giải quyết nào, đang cùng Lộ Lộ ăn bữa sáng.
Kiểm tra lần nữa trang bị thu về của Tư Lược đoàn đêm qua chiếm đoạt, ghi vào trương mục, Tĩnh Hương mang theo hành trang đi vào thụ ốc, nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Diệp Phong, " Lôi Ân đoàn trường, ta phải trở về nước gặp bệ hạ từ chức vụ phó đoàn trưởng, thỉnh ngài cho ta một con bạch vũ điêu. Mọi việc khi ta đảm nhân phó đoàn trưởng, sau khi về nước ta sẽ gặp bệ hạ bẩm báo!"
Tĩnh Hương âm thanh rất khàn khàn, hai mắt rất đỏ, rõ ràng nàng ngày hôm qua đã khóc rất nhiều. Diệp Phong nghe nàng nói xong, xấu hổ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng, trong lòng tràn ngập hối hận, vốn định mở miệng giữ lại, thật sự tìm không được bất cứ cớ nào.
Trước mắt Diệp Phong có thể xử dụng lại cái này để giữ lại Tĩnh Hương, đó là mình sẽ chịu trách nhiệm với Tĩnh Hương. Nhưng từ ngày sống chung (chung nhà không chung giường) với nhau, mặt khác nàng chưa từng nói thích hắn. Vì thế hắn muốn chịu trách nhiệm cho việc này, thuần túy chỉ là trốn tránh. Điều này sẽ khiến quan hệ của bọn họ xấu thêm!
Bởi vậy, Diệp Phong đối diện với Tĩnh Hương chỉ có cách hối hận cười khổ. Lời xin lỗi bình thường hiện tại không có tác dụng, rồi cùng Lộ Lộ đi với Tĩnh Hương đến sơn động nuôi dưỡng bạch vũ điêu.
Tĩnh Hương lựa một con bạch vũ điêu rồi thực hiện thiêm ước chủ phó, nhìn Diệp Phong một cái, nhưng không nói một lời nào, leo lên bạch vũ điêu rồi bay lên trời bay hướng về phía Mạt La đế quốc. Tuy nhiên, trong khi bay khỏi sơn cốc, chính bản thân nàng cũng chẳng biết vì sao, hai mắt đột nhiên không nhịn nước mắt được chảy ra!
Trong sơn cốc mọi người đều thấy được phó đoàn trưởng Tĩnh Hương cưỡi điêu bay về hướng tây nam, tuy không giải thích được, vì sao có việc khó hiểu này. Bất quá ngày hôm qua nghe được tiếng khóc của phó đoàn trưởng Tĩnh Hương từ trong thụ ốc của đoàn trường đại nhân, kẻ ngu cũng biết nhất định sự tình không hay đã xảy ra. Cho dù là sự tình gì, nhìn vào sắc mặt khó coi của đoàn trường đại nhân, ai dám đi hỏi?!
"Ai, thế sự thật vô thường a …"
Diệp Phong nhìn thấy trên bầu trời thấy Tĩnh Hương dần dần đi xa, tâm tình thập phần xuống thấp, lắc đầu thở dài một tiếng, ra vẻ như không có chuyệ gì rồi nhìn về phía Lộ Lộ bên cạnh, cười nói: "Cái bụng đói rồi, chúng ta trở về tiếp tục ăn cơm!"
Lộ Lộ nhìn thấy thiếu gia đột nhiên từ thái độ mất mác trở thành một bộ hình dáng không có việc gì, trong lòng biết thiếu gia đang ngụy trang. Nàng tự trách mình không để ý kỹ lương U Nguyệt Nhi, mới có thể hại thiếu gia như vậy, không nhịn được rất là áy náy. Nàng mỉm cười với thiếu gia, rồi cùng nhau trở lại nhà gổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...