Ngày thứ tư sau khi Ốc Đặc bị giết ở Hỗn Loạn hoang nguyên, tại hoàng cung của Mạt La đế quốc, trong thư phòng của quốc vương, Lao Nhĩ bệ hạ vừa vì nghe xong tường trình của Lạc Khắc. Ông ta vẫn ngồi trên ghế thầm than tên Lôi Ân này lại gây chuyện, thật sự đem phiền toái đến cho ông ta!
Nhận được tín điểu của mật thám truyền báo, Lao Nhĩ đã sớm biết Lôi Ân đóng tại Hồ Lô sơn cốc, sát tử ba mươi danh kiếm sĩ của Đại hoàng tử Thiên Vũ đế quốc, và cả cuộc tấn công Địch Lạp nô đãi đoàn. Nhưng mà ông ta lại không ngờ tới việc Ốc Đặc vì tên cữu tử của hắn mà tìm Lôi Ân trả thù. Hơn nữa không nghĩ là Lôi Ân lại đột nhiên có quân tiếp viện, đem toàn bộ bọn người Ốc Đặc mà sát tử!
"Hình như đã lâu không thấy một người không xem oan uổng ra gì, Tể tướng Lạc Khắc, lại có thể khóc thét vì oan uổng? Thật là thú vị! Lão nhân này nói có vẻ thành thật, có lẽ không biết bệ hạ đã được mật thám từ sớm báo cáo việc này!" Tả La tiêu sái đứng bên cạnh Lao Nhĩ, cười nhẹ: "Nhưng mà tên Lôi Ân lại có thể thu phục được hai trăm linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ. Điều đó thật là ngoài sức tưởng tượng của mỗi người!"
"Tiểu tử này quả thật có khả năng làm những điều mà người khác không nghĩ đến. Trẫm đoán rằng hắn đã dạy cho một trăm tên Liệt Diễm kỵ sĩ những võ công tác chiến mới, nếu không thì Liệt Diễm kỵ sĩ không có khả năng lợi hại như vậy!" Lao Nhĩ thờ dài than:" Nhưng mà hắn lại gây ra sự tình ngoài ý muốn như vậy, tổng lại thì cũng có chút phiền toái!"
Tả La nghe vậy liền cười, rồi hỏi:" Bệ hạ định xử lý cái chết của Ốc Đặc lần này như thế nào? Thần nghĩ người thân của hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu!"
Lao Nhĩ trầm từ một lát rồi nói:" Lôi Ân tấn công Nô đãi đoàn của Mễ Khắc – Địch Lạp thì không có phạm vào pháp chế. Ốc Đặc với ta không có ảnh hưởng gì, bị giết chết cũng không quá đáng tiếc. Để tránh cho người thân của y cùng thủ hạ tìm Lôi Ân báo thù, ngươi đi phái người thông tri với Uy Nhĩ nguyên soái, lấy cái tội coi thường hoàng quyền mà thu biên lãnh đị của Ốc Đặc và hai vạn hộ vệ, xóa bỏ tước vị bá tước của Khố Lỗ gia
"Vâng!" Tả La ứng thanh tuân mệnh, rồi phái người thông tri cho Uy Nhĩ
Khi Uy Nhĩ nguyên soái biết việc Ốc Đặc bá tước bị tên cầm thú nam tước giết chết, còn quốc vương thì lại dùng tội danh coi thường hoàng quyền mà tịch thu hộ vệ, xóa bỏ tước vị bá tước, liền không nhịn được phát tác ngọn lửa nổi giận cao hơn ba trượng. Lão hận cầm thú nam tước cũng bằng với lão Lạc Khắc!
Phỉ Long gần đây điên cuồng tập luyện. Y từ miệng của gia gia biết được sự việc này, trong lòng càng thêm quyết tâm tăng cường thực lực bản thân, để tìm kiếm cơ hộ đánh bại tên Lôi Ân này nhằm lấy lại thể diện, và cũng đưa hắn đi gặp Minh thần luôn!
Cùng lúc đó, tại Thiết Huyết học viện, Đại hoàng tử Thiên Vũ đế quốc Bảo La- Cách Nhĩ Cáp Đặc đang ở trong phòng của hắn, nghe thủ hạ Bỉ Đặc – Lạp Kì bẩm báo về việc tìm kiếm nơi Tư Lược đoàn của Lôi Ân đóng trú!
"Ân? Nói vậy thám tử đã tìm ra nơi đóng trú của Lôi Ân rồi à?" Bảo La nghe báo cáo lại xong, nhìn Bỉ Đặc hỏi nhỏ.
Hồng phát trung niên cao lớn anh tuấn Bỉ Đặc cung kính đáp:" Hoàng tử điện hạ, thám tử của chúng ta quả thật đã tìm ra nơi mà Tư Lược đoàn của Lôi Ân đóng trú. Nhưng mà trong Tư Lược đoàn lại đột nhiên xuất hiện thêm tinh linh xạ thủ, linh ngưu chiến sĩ, bạch lang chiến sĩ, ba nhóm cường lực này đều tạo thành một trung đội. Cho nên để chắc chắc tiêu diệt bọn chúng, thỉnh hoàng tử điện hạ quyết định!"
"Hừ, chỉ có thêm ba trung đội mà thôi. Ngươi đi thông tri đến Lâm tướng quân đang đóng tại phía đông biên giới, lệnh cho hắn dẫn người tiêu diệt Tư Lược đoàn cho ta, bắt Lôi Ân và cái con tiện nhân Tĩnh Hương về đế quốc. Chờ ta hoàn tất việc học ở học việc, thì sẽ tự mình trở về giáo huấn họ!" Bảo La trong lòng đầy hận thù ra lệnh.
"Vâng!" Bỉ Đặc ứng thanh lĩnh mệnh rồi rời khỏi phòng, chiến theo mệnh lệnh của Hoàng tử điện hạ mà thực hiện!
Cái ngày tại học viện bị vũ nhục, đối với Bảo La mà nói thì đó là lần đầu tiên trong đời. Nếu không phải Thiết Huyết học việc không cho phép đệ tử đang học tập được rời đi, Bảo La nhất định đã tự mình dẫn người đến tiêu diệt cái Tư Lược đoàn rồi. Đem Lôi Ân mà trí tử, bắt Tĩnh Hương biết cái lỗi của nàng gây ra.
Ngày thứ năm sau khi Ốc Đặc bị giết tại Hỗn Loạn hoang nguyên, hoàng hôn đã buông xuống, phía sau Hồ Lô sơn cốc, đoàn trưởng Diệp Phong đang tán dương linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiên sĩ, trên người là khải giáp bằng cương thiết, nhằm tăng cường khả năng phòng thủ trên thân người.
Ngày hôm qua hắn đã nhận được tín điểu truyền thư của Lạc Khắc. Biết được việc quốc vương bệ hạ đã thu biên hộ vệ của Ốc Đặc, xóa bỏ tước vị bá tước của Khố Lỗ gia, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Sau nửa tháng tập trung làm việc, rốt cuộc một trăm hai mươi mốt bộ tam tiệt côn và Đại khảm đao được chế tạo xong, và cũng chỉnh sửa xong khinh khải giáp thích hợp cho linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Tiếc là thời gian qua ngắn, thể chất của thú nhân quá tồi, bọn bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc tiếp xúc với võ công, luyện tập "Ngự Phong Quyết" và " Vô Tình Tứ tuyệt côn" không có tiến triển gì cả. Những tên linh ngưu chiến sĩ mới thì luyện tập "hiên viên chí tôn công" và "kinh hồn tam thức" cũng đồng dạnh không khá hơn.
Trong lúc đó bọn ải nhân Lạc Tư nhìn Kiệt Khắc và đám bạch lang chiến sĩ đang cầm trong tay rường thương côn màu bạc dài ba thước, và trong tay Ai Đức là Đại khảm đao dài bốn xích, trên mặt đều hiện nụ cười cao hứng. Mấy loại vũ khí mới này cũng có thể cho là bọn họ sáng chế ra, thật sự là một vinh dự a!
Nếu cái thứ đồ chơi này dùng để chém người, so với cái thanh đao trước kia thì nặng hơn. Trong tay Ai Đức là thanh Đại Khảm đao mà lão đại lệnh cho ải nhân đặc biệt làm cho gã, trong lòng đang tà ác liên tưởng đến cảnh chém giết!
"Lão đại, bây giờ La Phi và Kiệt Khắc bọn họ đều có khải giáp và vũ khí cả rồi, chúng ta cũng nên đi tìm con mồi được rồi đó?" Khải Đặc đứng bên Diệp Phong hỏi như chờ đợi điều gì.
Đệ ngũ, đệ lúc, đệ thất, đệ bát của Băng hỏa cửu thức, cả bốn thức đều là thương pháp rất thích họp cho Liệt Diễm kỵ sĩ tập luyện. Trong một thời gian cố gắng tập luyện, bọn họ đã hoàn thành đệ ngũ thức, cho nên Khải Đặc tâm tình muốn đi đánh giết để thử nghiệm uy lực chính thức của nó!
"Đúng vậy lão đại, giờ chúng ta có thêm bọn người Kiệt Khắc gia nhập làm tăng thêm thực lực của chúng ta, phải tìm kiếm con mồi thôi, ít nhất là Nô đãi đoàn có mĩ nữ!" Ai Đức cũng hùa theo.
Tĩnh Hương nghe vậy rồi nghĩ tới cảnh tượng Ai Đức hoan hảo một đám nữ nhấn đến nỗi hai chân đều run lên, có cảm giác tức cười. Nàng lại nghe tên tử bàn tử này còn muốn cướp mỹ nữ, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng: "Tử tính bất cải, cẩn thận không thì hai chân phát run đến tàn tật đó!"
" Ha ha…. Ai Đức, hai chân run đến tàn tật ư!" Có nhiều tên trong Tư Lược đoàn vẫn chưa biết việc hai chân run của tên Ai Đức này, trước sau nhịn không nổi liền bật cười. Trong đám người tham gia có Khải Đặc và Ba Nhĩ, hai người bọn họ với Ai Đức quen lâu nhất, cười lên hung hăng không kiêng kị ai
Diệp Phong với thần sắc đê mê nhìn Tĩnh Hương vừa chọc một đám người cười đùa, hai mắt nhìn vào cái áo trắng trước ngực của nàng, trong lòng tiếc nuối cái bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, quả thực so với U Nguyệt Nhi đều to.
Dáng người thục nữ thật là tuyệt, bộ ngực sữa này dùng tay có thể nắm hết chăng? Nếu được sờ mó không biết sảng khoái bao nhiêu? Tên cầm thú nhìn chằm chằm bộ ngực Tĩnh Hương, sắc mê mê đích ý dâm.
Tên sắc lang đáng chết. Tĩnh Hương phát hiện hai mắt Diệp Phong nhìn chằm chằm vào hai đầu v* của nàng, nhất thời cảm thấy không tốt, trừng mắt nhìn hắn mà nói:" Đoàn trưởng! Ngài mau nói mục tiêu đánh cướp tiếp theo của chúng ta!"
"A, A, đúng, nói mục tiêu!" Diệp Phong thấy Tĩnh Hương đang tức giận với hắn, thần sắc có chút không đúng, vội vàng hít một hơi mạnh, rồi nói:" Mục tiêu lần này của chúng ta là Bĩ Nhĩ thương đoàn, ở phía bắc, cách chúng ta năm mươi lí. Tổng bộ của bọn họ là một trấn nhỏ còn có một lượng lớn mễ lương ( gạo). Tuyệt đối không thể bỏ qua!"
Quang Minh nữ thần tại thường, tên gia hỏa này chẳng lẻ không biết cái gì gọi là chọn mục tiêu nhỏ sao? Tĩnh Hương nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng buồn bực hết thảy, mở miệng hỏi:" Đoàn trưởng, người không thể trước tiên đi tiêu diệt những thế lực nhỏ và yếu sao? Bĩ Nhĩ thương đoàn mặc dù vậy cũng có trong tay một đại đội nhị giai kiếm sĩ, năm trung đội nhị giai kỵ sĩ, năm trung đội nhị giai xạ thủ. Tuy bọn chúng được trang bị bình thường, nhưng chúng ta chỉ có thể đem bốn trung đội đi, cái này không phải là thực lực quá chênh lệch sao!"
"Tĩnh Hương phó đoàn trưởng, người nên là cho cái lá gan ngưới lớn một chút. Bĩ Nhĩ thương đoàn có thể coi là một thế lực lớn tại Hỗn Loạn hoang nguyên được sao? Lão tử muốn đánh cướp, chỉ một lần là hốt sạch, chứ cướp mấy cái nhóm nhỏ tôm tép khác thật chẳng ra làm sao?" Diệp Phong có chút bất sảng khi thấy Tĩnh Hương luôn phản đối ý kiến của hắn, rồi sau đó thần tình trấn tĩnh lại, quát to:" Liệt Diễm kỵ sĩ, tinh linh xạ thủ, linh ngưu chiến sĩ cùng bạch lang chiến sĩ nghe lệnh. Lập tức cùng ta đến Bĩ Nhĩ thương đoàn mà đánh cướp!"
"Vâng!" Chủ lực của bốn trung đội đều đồng thanh một tiếng nhận lệnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...