Ăn xong bữa tối, vốn hắn định đi tìm Hoàng thượng, có điều bỗng cơ thể nhũn ra vô lực, càng nghĩ càng không hiểu, hôm nay hắn chỉ có nhảy lên nóc nhà để ngắm quang cảnh phía đằng xa thôi, không có hoạt động gì mấy a, chắc có lẽ lâu ngày ở trong cung, thể lực bị nghẹn ứ, thế là Đan Hoành quyết định đi ngủ.
Đan Hoành nằm trên giường cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, đến nỗi hắn muốn nhúc nhích ngón tay cũng phải cố gắng rất nhiều, cơ thể nặng nề như vậy, nhưng các giác quan của hắn lại trở nên nhạy cảm kỳ lạ, hắn thậm chí còn nghe được tiếng lụa cọ xát khi tay hắn đặt trên tấm chăn lụa.
Thế rồi hắn cảm nhận được có người đang kéo tấm chăn lụa trên người hắn xuống, có người đang cởi bỏ y phục của hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được cảm giác man mát khi gió thổi qua cơ thể, chỉ trong chốc lát, da khắp thân thể đều tiếp xúc với không khi bên ngoài, rồi hắn cảm nhận thân thể khẽ lay động, bồng bềnh như nằm trên mặt sóng.
Với cảm giác bồng bềnh, Đan Hoành mơ màng chìm vào giấc ngủ..
Đang say giấc nồng, chợt hắn lại nghe bên tai vang lên tiếng ai đó đang gọi mình dậy. Khó chịu, Đan Hoành nói:
“Đáng ghét, dám phá giấc ngủ của ta, khôn hồn không ta đập ngươi một trận ”.
Thật không ngờ việc dọa nạt của hắn không thu được kết quả, thanh âm càng to và ầm ĩ hơn trước. Tức giận, hắn bắt đầu lầm bầm chửi:
“ Con mẹ nó, dám phá giấc ngủ của ta, ngày mai ta sẽ cho ngươi khốn khổ”.
Rồi Đan Hoành cảm thấy có gió lạnh thổi qua vai, rồi tấm chăn đang đắp trên người hắn hoàn toàn bị kéo xuống, một luồng hơi nóng phà xuống cổ hắn, bên hông có thứ gì lành lạnh ma sát qua lại, thế rồi một thứ gì đó thật nặng đè lên cơ thể của hắn, nóng thật là nóng.
Cảm giác quen thuộc khiến cho Đan Hoành chợt run lên, hắn đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian năm hắn mười bốn tuổi, ngày đó hắn trộm chiến mã trong quân doanh để phi ra ngoài chơi, tới vùng thảo nguyên, ngựa hắn dính bẫy của quân địch, trên trước của con ngựa khuỵu xuống làm hắn văng ra khỏi yên ngựa, rồi con ngựa cũng bị ngã văng, đè lên người hắn.
Khi bị con ngựa ngã lên người, cảm giác giống như cả một con quái vật khổng lồ đang đè lên hắn, toàn bộ phần bụng của con ngựa ép lên ngực hắn, khiến Đan Hoành không tài nào thở nổi, mà lúc đó, do bị ngã ngựa, tay chân hắn đều thụ thương không tài nào động cựa nổi, thế là hắn đành nằm im chịu trận, bị bụng con ngựa đè lên mình tới hơn nửa ngày, bốn bề vắng lặng, không có ai, mà hắn bị ép lên ngực nên hít thở khó khăn, dưỡng khí thiếu, không lấy đâu ra khí lực để mà kêu cứu. Chịu trận hồi lâu, cuối cùng Đan Hoành cũng nghĩ ra một cách, đấy là hắn dùng hết tàn lực còn lại há miệng cắn thật mạnh vào con ngựa (=.=! dã man..), làm con ngựa vì đau mà phải bật dậy. Rốt cục thì hắn cũng bảo toàn được cái mạng nhỏ.
Chuyện này, sau khi hắn trở về doanh trại, cũng không dám kể cho ai biết vì đây là việc vô cùng mất mặt, một nam tử hán đại trượng phu như Đan Hoành hắn đây, ấy vậy mà cưỡi ngựa ra ngoài lại bị ngã ngựa, không những thế lại còn bị ngựa đè lên người, rồi vì không có sức đẩy ngựa ra mà đành phải hành động giống nữ nhi, giở võ cắn, thật sự mất mặt quá đi.
Hiện Đan Hoành mơ mơ màng màng, không biết là đang mơ hay đang tỉnh, hắn chỉ cảm thấy tình huống hiện tại thật giống lúc hắn bị ngựa ngã đè lên người, bởi vậy hắn quyết định sẽ hành động giống trước kia, cái miệng há ra thật to, trực chỉ cái thứ đang đè lên người mình kia cắn mạnh một phát!
Có điều, hiện tại dù Đan Hoành có vận hết sức cũng không thể khiến cái thử ở trên suy suyển, âu, hình như răng hắn cũng yếu đi.
Đan Hoành hung hăng mắng:
“ Cắn ngươi! Dám đè ta? Cắn chết ngươi!”
“A!”
Hoàng đế kêu lên đau đớn, y thoáng cúi xuống ngực mình, phát hiện phía trên tiểu khỏa hằn rõ vết răng.
Hoàng đế bật cười:
“ Này…bé con thật là nhiệt tình nha, ngươi mau tỉnh dậy đi, trẫm đâu phải cái bánh bao mà ngươi ra sức gặm? Trẫm thương ngươi, đừng trách trẫm nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi, sau trẫm nhất định bồi thường cho ngươi.”
Hoàng đế lại cúi xuống, hôn lên mi mắt của Đan Hoành, lên mũi rồi lên miệng hắn.
Đan Hoành đang thấy khó chịu vì trên người bị đè, lại thấy có thứ gì đó ẩm ướt lướt qua mi mắt, lên mũi rồi lên miệng hắn.
Ưm…cảm giác hình như là mùi vị của Hoàng đế, mọi người thắc mắc vì sao Đan Hoành lại biết ư? Đó là vì từ nhỏ đến giờ, người môi kề môi với Đan Hoành chỉ có mình Hoàng đế mà thôi.
Hoàng đế vừa ôn nhu nhưng cũng thật bá đạo, Đan Hoành thật rất thích cảm giác này, bởi vậy Đan Hoành cũng vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lấy môi của Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng đã vươn đầu lưỡi ra, cũng hắn giao hòa một chỗ.
Hạ thân Hoàng đế đã cương cứng, y liền lấy cao dược do Tiểu Tuyền Tử đã chuẩn bị sẵn, cất ở dưới gối ra, rồi đỡ Đan Hoành ngồi dậy.
Hoàng đế một tay đỡ Đan Hoành, một tay lấy cao xoa quanh hậu đình Đan Hoành.
Đan Hoành chợt cảm thấy hậu đình có thứ gì đó mát lạnh, hơn nữa lại có vật gì đang nỗ lực đi vào.
Phía trước gió lạnh thoảng qua, phía sau cũng lạnh, Đan Hoành liền nương theo giác quan hướng ra phía sau, nơi có hơi ấm dựa vào, hơn nữa chân mình lại có cảm giác thứ gì nóng hổi, mềm mại như nhung đang cọ sát.
“Lạnh”. Đan Hoành khẽ rên.
Hoàng đế kéo chăn đắp lên thân thể của cả hai người, cùng lúc đó, Đan Hoành cảm nhận một trận đau nhức.
“Ngô…ân…”
Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra? Đau chỗ nào không đau lại đau ở chỗ này a, thật giống như đang bị táo bón vậy (anh….mất hết cả lãng mạn L).
Đan Hoành nằm úp sấp trên giường, cảm thấy lại có thứ gì đè lên người hắn, không những vậy hậu đình nổi lên trận đau nhức mãi không thôi, thế rồi, cơn bỏng rát cũng qua đi, để lại cho hắn cảm giác tê tê.
Thế rồi…Đan Hoành cảm thấy như toàn thân nhói lên trận đau đớn, đại não dường như đình chỉ.
Xem ra trong cung hẳn chứa thứ gì không sạch sẽ, hại hắn ban đêm gặp quỷ áp sàng (quỷ đè giường a~ kiểu như bóng đè), tại sao Đan Hoành hắn đây lại suy luận vậy a? Vậy chứ nếu không có ma quỷ trêu chọc sao tự dưng tay chân hắn trở nên vô lực, ngay đến khí lực để mở mắt ra cũng không có, phải biết rằng hắn là kẻ có sức khỏe trăm năm mới có một người a.
Hoàng đế cùng Đan Hoành kịch liệt sủng ái, âu yếm qua đi, Hoàng đế nâng Đan Hoành trở mình lại, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Hoành, thế rồi kéo Đan Hoành vào trong lòng, hai ngươi cứ thế bên nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tuyền Tử đứng bên Long sàng nói lời chúc mừng:
“ Hoàng thượng và Quý phi nương nương cát tường, trời đã hửng sáng, Hoàng thượng, đã tới giờ người thượng triều”.
Hoàng đế kì thực đã dậy từ sớm, có điều y nằm ngắm Hoành nhi của y, y cảm thấy qua tối ngày hôm qua, mọi thứ đã không còn giống như trước nữa, hiện giờ y chỉ cần ngắm nhìn Hoành nhi là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, đã thấy hạnh phúc tràn trề, dù không quan hệ sắc dục, chỉ cần giãi bày tâm tình y cũng thỏa lòng.
Hoàng đế nghe tiếng của Tiểu Tuyền Tử liền ngồi dậy.
Hoàng đế đặt Đan Hoành nằm lại trên gối sao cho thật thoải mái, kéo chăn đắp lại cho hắn, sau đó y mặc lại áo lót rồi bước xuống giường.
Tiểu Tuyền Tử vội vàng giúp Hoàng đế rửa mặt chải đầu.
Sau khi sơ rửa xong, Hoàng đế lại ngồi bên giường, đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc Đan Hoành.
“Tiểu Tuyền Tử, ngươi nói đi, ngươi cho Hoành khanh ăn thứ gì?”
Tiểu Tuyền Tử nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế sắc diện không biểu cảm gì, cảm thấy vô cùng lo lắng, chẳng lẽ Hoàng đế trách y?
Tiểu Tuyền Tử liền vội vã quỳ xuống mặt đất:
“ Nô tài đáng chết. Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài thấy Hoàng thượng vì chuyện lần trước mà buồn phiền, sợ người cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới long thể, bởi vậy mới nói ngự y đưa cho một chút dược khiến thân thể vô lực, không cử động được, sau đó để Hoành chủ tử dùng một ít, thỉnh Hoàng thượng trách phạt”.
“Dược khiến thân thể vô lực? Tiểu Tuyền Tử, trẫm có từng muốn ngươi tìm Ngự y lấy loại dược này? Chẳng lẽ trẫm đê tiện tới mức dụng dược để chiếm đoạt thân thể nữ nhi?” (ăn em thì anh cũng đã ăn rồi, còn làm ra vẻ cái gì =.=?)
“Nô tài đáng chết!”
“Bỏ đi, chẳng qua ngươi cũng là vì trẫm, thế nhưng ngươi liệu có nghĩ tới việc, khi Hoành nhi tỉnh rồi, kết cục của ngươi sẽ ra sao không?”
“Nô tài sẽ chết vô cùng thê thảm”.
“Ngươi biết là tốt rồi, trẫm giờ sẽ thượng triều, để tránh khi tỉnh dậy Hoành khanh tìm ngươi tính sổ, ngươi hãy rời đây trước đi”.
“Hoàng thượng, nô tài tình nguyện chết trong cung, quyết không rời người, từ nhỏ nô tài đã hầu hạ Hoàng thượng a..”
Tiểu Tuyền Tử nghĩ rằng Hoàng thượng đuổi y ra khỏi cung nên vội bỏ tới bên Hoàng thượng van xin.
Hoàng đế kéo y đứng lên:
“ Tiểu Tuyền Tử, trẫm đâu nói là đuổi ngươi đi, chỉ là muốn ngươi về quê thăm nhà thôi, chờ Hoành chủ tử của ngươi quên chuyện tối hôm qua, ta sẽ gọi ngươi trở về, ngươi cần phải rõ, trẫm cũng có nỗi khổ tâm, trẫm cũng đâu muốn ngươi đi, ngươi là một hảo nô tài, có điều….”
Hoàng đế quay về phía giường nhìn Đan Hoành, ý tứ dù y không nói Tiểu Tuyền Tử hẳn cũng hiểu.
Tiểu Tuyền Tử nhìn về phía long sàng, nuốt nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng bái biệt Hoàng thượng, vội vã thu thập một ít hành lí tư trạng rồi lập tức lên đường về quê tị nạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...