Trong trường học có mấy nhà hàng do công ty tư nhân nhận thầu, đối tượng phục vụ đều là sinh viên trong trường.
Trương Quang Bảo nghĩ thầm rằng bây giờ mình chẳng có bao nhiêu tiền, cũng không muốn đi phung phí tiền của nên muốn ăn một ít trong trường.
Nhưng Dương Ngân Hạ lại nói sao cũng không chịu, muốn kéo Trương Quang Bảo tới "Quán lẩu Trăm Năm".
Trăm Năm là một quán ăn lâu đời tất cả sinh viên đều biết, hương vị chính tông, Trương Quang Bảo cũng không nhiều lời nữa mà theo Dương Ngân Hạ đến thẳng quán lẩu Trăm Năm luôn.
Hai người ngồi trong xe taxi, đại khái là vì hôm nay trời nóng nên cổ áo của cô ấy không cài, cô ấy còn lấy tay quạt quạt, Lúc vừa mới lên xe, Trương Quang Bảo còn không phát hiện ra, sau đó Dương Ngân Hạ hỏi anh có chuyện gì, anh quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cảnh xuân vô hạn bên kia.
Theo lý thuyết thì một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhìn thấy tình cảnh như vậy sẽ phải trợn mắt đến rớt luôn.
Nhưng Trương Quang Bảo lại là hoảng sợ, vội vàng quay phắt đầu đi.
Buổi sáng trên đập nước ở thị trấn, cô gái Triệu Cảnh cũng gặp phải cảnh tượng tương tự, sau vài cái liếc mắt đưa tình, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ anh đã bị tóm gọn vào đồn cảnh sát, thật là xui xẻo.
"Hì, tôi hỏi cậu đó, sao không nói gì?" Dương Ngân Hạ hỏi mấy lần mà Trương Quang Bảo không có phản ứng gì nên cô ấy bèn đề cao âm lượng lên.
Trương Quang Bảo sửng sốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười khổ một tiếng rồi tựa vào lưng ghế: "Chị à, lần này thằng em này đúng thật là quá xui xẻo luôn."
"Sao lại thế? Tôi cũng rất khó hiểu đấy, chẳng phải mới có vài ngày sao, sao cậu về gấp thế?" Dương Ngân Hạ vừa nghe đã biết chắc chắn là thằng nhóc này có chuyện gì rồi.
Trương Quang Bảo thật sự không có hứng thú với đề tài này nên lắc đầu nguầy nguậy không nói lời nào.
Dương Ngân Hạ cũng không ép hỏi.
Tính của thằng nhóc này, nếu anh đã không muốn nói thì có ép buộc cũng vô dụng.
Tới quán lẩu, Trương Quang Bảo vẫn không muốn đi vào.
Vì sao ư? Ngày hôm qua anh gặp ôn thần Triệu Cảnh kia ở quán lẩu nên mới có chuyện sau này.
Bây giờ sao lại trùng hợp chị Dương cũng muốn tới quán lẩu thế? Chẳng lẽ quán lẩu là khắc tinh của anh à? Cuối cùng anh vẫn bị Dương Ngân hạ kéo vào.
Trương Quang Bảo bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến tiền.
Mặc dù chị Dương nói cô ấy mời nhưng là đàn ông sao có thể để một cô gái bỏ tiền được? Kia có khác gì mấy tên mặt trắng ăn cơm mềm? Thế nên anh nhất định muốn xuống lầu ăn cơm, nhưng Dương Ngân Hạ không chịu, một hai muốn lên tầng hai ngồi phòng riêng.
Trương Quang Bảo đã bắt đầu nghi ngờ trong lòng rằng có phải chị Dương đã nhìn ra rằng trên người anh không có tiền rồi nên mới cố ý làm khó anh không? Không đến mười giây đồng hồ sau anh đã tự tát cho mình một cái trong lòng.
Sao anh lại có thể nghĩ về chị Dương như vậy được chứ?
Từ khi các anh em vào trường đến nay, bọn họ đã gây thêm bao nhiêu phiền toái cho chị Dương rồi? Có mấy lần Hội sinh viên kiểm tra phòng ngủ, cả đám anh em trốn vào quán cà phê Internet suốt đêm, sáng hôm sau về thì đụng phải Dương Ngân Hạ trước cổng trường.
Cô ấy chỉ trừng mắt liếc một cái rồi thôi.
Trương Quang Bảo bị chắn ở cửa dạy dỗ nửa ngày.
Đương nhiên là anh biết Dương Ngân Hạ đã ngăn cản chuyện này rồi nên cũng để mặc cho chị ấy quát nạt.
Sau đó Dương Ngân Hạ có nói một câu mà đến bây giờ Trương Quang Bảo vẫn không hiểu.
"Có lẽ là đời trước tôi thiếu nợ các cậu."
Về sau mấy anh em tính toán lại, cũng đúng, nói xem toàn trường có nhiều tân sinh viên như vậy, tại sao Phó chủ nhiệm Dương của chúng ta lại chăm sóc bọn họ như thế chứ? Sau đó Lưu Quyết nói một câu, không phải là chị Dương thích Lý Đức đấy chứ? Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Trời sinh thằng nhóc này có bộ dáng của một tên mặt trắng, vừa vào trường không bao lâu đã có không ít nhóm chị gái năm hai năm ba gọi điện thoại đến phòng ngủ rồi, hot lên cực nhanh.
Mấy người vừa nghe xong cũng thầm chấp nhận, nhưng Lý Đức lại tỏ vẻ rằng anh ta không có thói quen yêu đương chị em.
Lời này nói tới nói lui, sau đó vẫn không thấy động tĩnh gì nên mọi người cũng quên đi.
"Này, nghĩ cái gì đó, đi thôi." Dương Ngân Hạ thấy ánh mắt Trương Quang Bảo dại ra, rơi vào khoảng không nào đó thì dựa sát vào.
Trương Quang Bảo à một tiếng rồi theo cô ấy lên lầu.
Bàn tròn lớn dành cho tám người, hai người ngồi xuống cũng cảm thấy không có việc gì.
Hơn nữa vách tường tuyết trắng trong phòng khiến Trương Quang Bảo cảm thấy không thoải mái lắm, trên đó treo một chiếc điều hòa hỏng, tiếng kêu cót két có thể so sánh với tiếng ở thị trấn ngày hôm qua, Trương Quang Bảo lắc đầu, nghĩ thầm hy vọng rằng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Dương Ngân Hạ vội vàng thu xếp, Trương Quang Bảo không có việc gì làm nên khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Bây giờ tới trường rồi thì nhiệm vụ tiếp theo là phải kiếm tiền.
Nhưng cũng phải đi học nữa, nếu không chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ đuổi học anh, lòng dạ người đàn bà kia là độc ác nhất.
Khó khăn này hơi lớn rồi, ban ngày đi học hầu như không thể kiếm tiền, chỉ có thể làm vào ban đêm, nhưng loại công việc gì cần phải đi làm vào ban đêm? Thật là đau đầu.
Dương Ngân Hạ vội vội vàng vàng cho đồ ăn vào nồi, quay đầu lại thấy Trương Quang Bảo ngồi bên cạnh lại thả hồn theo mây.
Rốt cuộc thằng nhóc này bị làm sao vậy? Nhìn sao cũng thấy không được yên lòng, có tâm sự gì sao? Không được, phải hỏi cho ra vấn đề mới được.
"Quang Bảo, có thể ăn rồi." Dương Ngân Hạ gọi một tiếng, sau đó bưng bát Trương Quang Bảo lên gắp thêm đồ ăn cho anh.
Trương Quang Bảo nhận bát nhưng không ăn liền mà lấy một chai bia qua dùng răng nanh mở nắp rồi rót ra hai chén.
"Đến, chị Dương đón gió cho cậu, nâng ly." Dương Ngân Hạ giơ chén lên cười nói.
Trương Quang Bảo cũng lạnh nhạt cười, chạm ly một cái rồi một ngụm uống cạn.
Dương Ngân Hạ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn thấy Trương Quang Bảo, trong lòng tính toán nên mở miệng thế nào mới hỏi được ra chuyện.
"Đàn em à, mâu thuẫn với người trong nhà à?" Dương Ngân Hạ gắp một miếng dưa chuột lên cắn một miếng rồi làm bộ như thản nhiên hỏi.
Trương Quang Bảo vô thức gật đầu, sau đó lập tức cảnh giác, thất thanh nói: "Chị Dương, sao chị biết được?"
Dương Ngân Hạ cười thần bí, chun chun mũi với Trương Quang Bảo: "Thằng nhóc cậu có gì có thể qua được mắt chị chứ? Hồn vía lên mấy đi vào trường học, không phải thất tình thì chính là rời nhà trốn đi, còn có thể là gì được nữa chứ." Trương Quang Bảo nghe xong bèn hô một tiếng thần thánh trong lòng.
Sao cô ấy có thể đoán trúng phóc cả hai sự kiện luôn thế.
Chẳng lẽ không có chuyện gì anh có thể giấu diếm được cô gái này.
Anh nhanh chóng dò xét về phía trước rồi cười nói: "Vậy chị nói xem tôi thất tình hay là trốn nhà bỏ đi?"
Trong lòng Dương Ngân Hạ biết anh đang thử mình, từ lời anh nói cũng đã có thể nghe ra rằng ít nhất có một trong hai điều là đúng.
Bây giờ cần chọn một trong hai điều thì không còn dễ dàng như thế nữa.
Vậy nên cô ấy chọn theo đường ngang, đoán cả hai luôn.
"Tôi đoán cả hai đều có."
"..." Trương Quang Bảo hết chỗ nói luôn, như vậy mà cũng bị cô ấy đoán trúng được.
Anh cười khổ lắc đầu, bưng rượu lên nhấp một ngụm.
Dương Ngân Hạ thò tay ngăn lại: "Tôi nói cậu uống chậm chút được không? Thật sự là thất tình sau đó giận dỗi với người nhà hả?"
Trương Quang Bảo thở ra một hơi thật dài nhìn Dương Ngân Hạ.
Chị gái khóa trên xinh đẹp trước mặt anh luôn rất quan tâm chăm sóc anh như một người chị gái thật sự.
Mình có chuyện tìm cô ấy, từ trước đến nay cô ấy chưa từng từ chối lần nào.
Giờ phút này thấy cô ấy ngạc nhiên nhìn chằm chằm như thế, trong mắt đong đầy lo lắng, trong lòng anh cảm động một trận, thế nên bèn nói toàn bộ sự việc ra.
Nghe xong lời của Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ cũng không biết mình có tâm trạng gì.
Lo lắng đồng cảm sao? Hình như không phải.
Với tính cách của Trương Quang Bảo thì chuyện gì có thể đánh bại được anh chứ.
Vui sướng khi người gặp họa mặc dù chưa nói đến nhưng vẫn cảm thấy được hình như không phải khổ sở như thế, trái lại còn có cảm giác như trút được gánh nặng, chuyện này không khỏi rất kỳ quái.
Thấy tay chị khóa trên cầm cái chén nhưng cứ để bên miệng mãi không uống, như đang nghĩ chuyện gì đó đến mất hồn.
Trương Quang Bảo kêu một tiếng rồi trêu ghẹo: "Chị à, để làm gì cơ chứ, mùa xuân cũng qua rồi mà chị còn tương tư hả?" Đây vốn là một câu nói đùa bình thường, ai ngờ lại đổi lấy vẻ mặt lạnh lùng khiển trách của Dương Ngân Hạ.
"Nói bậy bạ gì đó! Ngậm cái miệng chim của cậu lại đi!" Cô ấy hơi bối rối buông chén rượu ra rồi cầm đôi đũa trở lung tung trong nồi.
Trương Quang Bảo không ngờ mình lại giẫm trúng đinh.
Anh bĩu môi rồi cúi đầu uống rượu, không thèm nhắc lại nữa.
Trong phòng trừ âm thanh kẽo cà kẽo kẹt của điều hòa trên tường ra thì chỉ còn âm thanh nồi lẩu sôi trào.
Hai người không ai nói gì, đều tự nghĩ chuyện trong lòng mình.
Trương Quang Bảo muốn uống rượu nên cứ uống hết ly này đến ly khác.
Còn Dương Ngân Hạ thì trong lòng có tâm sự nên cũng không ngăn cản anh.
Đến lúc dưới bàn bày bảy tám vỏ chai, giọng điệu Trương Quang Bảo đã trở nên trúc trắc rồi.
"Chị à..." Trương Quang Bảo vừa gọi vừa khoác tay lên vai Dương Ngân Hạ.
Anh và Dương Ngân Hạ cực kỳ thân cận nên tất nhiên cũng không cần ngại ngùng này nọ.
Đó chỉ là một cử chỉ nhỏ thông thường giữa những người bạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...