Lưu Manh Dụ Dỗ Vợ

Hạ Trân Dao từ ngày đi học thường bị bạn bè trêu chọc là cô bé ngốc nghếch. Vì sinh non nên sức khoẻ của cô yếu hơn hẳn so với nhiều bạn học khác. Nhưng cô không có ngốc như lời bọn họ nói, chẳng qua là cô hơi hậu đậu, làm đâu đổ đó, sức khoẻ lại không cho phép nên thường bị bạn bè chê cười.

Đến khi thi đại học, Hạ Trân Dao trúng tuyển vào một trường đại học ở Mỹ, cô theo học ngành Khoa học sinh học – Biological Science. Bạn bè biết tin lại chế nhạo: học ngành này về cũng chỉ mở tiệm thú y quanh đi quẩn lại cũng không khấm khá hơn được.

Cô không thèm để ý đến điều đó, quyết tâm học hành và mang được tấm bằng xuất sắc về nước, thành công mở một tiệm chăm sóc động vật. Nhưng quả đúng như lời bọn họ nói, cửa tiệm mở ra ế ẩm không một bóng người. Hằng ngày cô chỉ có thể làm bạn với không gian vắng lặng.

Hạ Trân Dao buồn phiền khi thấy mẫu hậu đại nhân gọi điện đến.

“Hạ Trân Dao, cái tiệm chăm sóc động vật ế ẩm đó mở ra có ích gì? Thôi đóng cửa, trở về, mẹ vẫn còn dư sức nuôi được con. Cậu Lý ngày xưa ở cạnh nhà ta giờ lớn lên tướng mạo rất đẹp trai lại thành đạt. Hôm qua mẹ có dặn cậu ấy ghé nhà mình ăn cơm, con nhớ trở về sớm đấy!”

“Mẹ à, mẹ đừng sắp xếp cho con mấy cuộc xem mắt vớ vẩn này nữa! Con không có hứng thú đâu!”

Mẫu hậu đại nhân không mấy vừa ý với câu trả lời của cô: “Con bé này, nếu không trở về thì đừng trách mẹ lấy tiền mặt bằng của cửa tiệm con! Người ta bằng tuổi con đã dựng vợ gả chồng hết rồi, còn đằng này, ngay cả người yêu còn chẳng có!”

“Con biết rồi! Nếu hôm nay không có khách, con sẽ trở về!”

Cửa tiệm cô đã vắng vẻ hơn cả tháng nay thì làm sao mà có khách được chứ? Hạ Trân Dao đang nghĩ đến việc sẽ đóng cửa tiệm vĩnh viễn, từ bỏ công việc chăm sóc thú cưng. Khi chuẩn bị ra về, ngoài cửa lớn vang lên tiếng chuông, hóa ra là mới có người vào.


“Xin chào quý khách!”

Một người đàn ông đẹp trai, cao lớn nhưng lại mang vẻ mặt lạnh lùng bước vào, hắn không mấy để ý đến cô, càng không để ý đến cô đang chào hỏi hắn.

“Gọi chủ cửa tiệm cô ra đây!”

“Chủ cửa tiệm là tôi ạ! Quý khách có vấn đề gì sao?”

Hắn im lặng đến đáng sợ. Một lúc sau, có thêm một người đàn ông nữa bước vào. Anh ta trông có vẻ tàn tạ và xách theo một chiếc lồng chim được che lại bằng vải.

“Tiểu tổ tông nằm im một chút đi!’’ - Anh ta bất lực nói với chiếc lồng.

“Là chim sao? Nó bị sao …?” Cô chưa kịp hỏi hết câu đã bị người đàn ông đẹp trai, cao ngạo trước mặt ngắt lời: “Không phải tôi bảo anh tìm một bác sĩ có tiếng hả? Sao lại đến một nơi tồi tàn như vậy? Ngay cả nhân viên chăm sóc còn không có?”

Sắc mặt Hạ Trân Dao đen lại, hắn vậy mà lại chê cười cô không có chuyên môn, lại còn khinh thường cửa tiệm của cô. Cô rất muốn nhào lên cãi tay đôi với hắn, nhưng mà hắn là khách hàng, là thượng đế của cửa tiệm cô, cũng là vị khách đầu tiên bước vào kể từ lúc khai trương!

“Tổng giám đốc, cô ấy tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc đó ạ, còn ra trường sớm hơn thời hạn.”

Cô không phản bác lại lời anh ta, bởi những lời anh ta vừa nói đều hoàn toàn đúng. Dù Hạ Trân Dao không phải thiên tài, nhưng cô có bằng cấp, không chỉ lý thuyết, ngay cả thực hành cô cũng nắm vững, sẽ không đến nỗi bị người đàn ông kia khinh thường.

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh: “Tôi lệnh cho cô, trong vòng một ngày hãy khiến con chim của tôi mở miệng hót!”

Hạ Trân Dao gắng lắm mới duy trì được nụ cười trên môi, hỏi lại hắn: “Vậy anh có thể cho tôi biết thông tin của bé không?”

“Tôi không biết! Tôi thấy nó hót hay nhưng bây giờ thì nó không chịu hót cho tôi nghe nữa. Bằng mọi giá, hãy khiến nó hót cho tôi nghe!”

Giọng điệu bá đạo này của hắn thật khiến cô bất lực.


“Xin lỗi cô, đây là con chim hoàng yến, nó là giống chim quý mà đối tác tặng cho ông chủ chúng tôi. Tôi lại không có chuyên môn nên không thể chăm sóc tốt. Giống chim này rất thông minh, nó đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng gặp ai nó cũng không để yên cho người ta khám. Đã ba ngày nay, ngoài uống nước, nó chưa ăn gì!” - Người đàn ông đưa chiếc lồng chim cho cô. Nghe cách anh ta xưng hô, cô ít nhiều cũng đoán ra anh ta là trợ lý của người đàn ông “mặt lạnh” kia.

Khi khăn trùm lồng được vén ra, con chim hoàng yến trong lồng lại bắt đầu phản nghịch, liên tục bay loạn xạ trong lồng.

“Nó bị như này từ bao giờ?”

“Khoảng một tuần!” - Hắn đã trực tiếp trả lời cô.

“Tôi cần đưa nó vào phòng để kiểm tra sơ bộ, hai anh cứ đứng bên ngoài chờ chút!”

Hạ Trân Dao mang chú chim vào phòng điều trị riêng, nó bây giờ vẫn rất cứng đầu, đập cánh loạn xạ không chịu hợp tác với cô. Nụ cười trên mặt Hạ Trân Dao cũng dần biến mất, cô cầm kéo và dao hướng phía chú chim đe doạ:

“Nếu mày còn không ngoan ngoãn để ta kiểm tra, ta không ngại mà vặt trụi bộ lông vàng xinh đẹp của mày đâu.”

Chim hoàng yến không còn đập cánh loạn xạ nữa, nó đứng đậu lên cành cây. Cô hé cửa lồng, muốn buộc một sợi dây vào chân nó để nó không còn bay loạn xạ nữa. Ai dè, khi cô động vào nó, nó lại liên tục mổ vào tay cô.

“mày tới số rồi!” - Hạ Trân Dao không hề lương tay mà nhổ một cọng lông vàng trên người nó. Chim hoàng yến đau đến nỗi không thể phản kháng, ngoan ngoãn để cô lấy mẫu xét nghiệm.

***


30 phút sau, Hạ Trân Dao mang theo lồng chim đi ra. Chú chim đã ngoan ngoãn hơn vừa nãy rất nhiều.

“Xét nghiệm chi tiết phải đợi đến ngày mai mới có. Ngày mai các anh hẵn ghé qua. Chim các anh có thể để lại hoặc mang về!”

“Không cần đâu! Cô hãy chăm sóc nó thật tốt! Quên chưa giới thiệu với cô, đây là ông chủ của tôi. Còn tôi là trợ lý của anh ấy, tên Hoàng Hải Lưu. Đây là danh thiếp của ông chủ.” - Anh ta niềm nở giới thiệu.

“Nếu được, ngày mai, anh hãy mang theo thức ăn hằng ngày của bé. Tôi sẽ kiểm tra xem có vấn đề gì không!”

Đợi đến khi hai người bọn họ rời đi, cô mới lật tấm danh thiếp trong lòng bàn tay ra xem. Đập vào mắt cô là cái tên Tạ Cảnh Nghị! Vậy chẳng phải, người đàn ông “mặt lạnh” lúc nãy vừa ra lệnh cho cô chính là tổng tài nghìn tỷ sao?

Vậy… thân phận con chim hoàng yến kia thật không tầm thường… vừa rồi cô còn lỡ đắc tội với con chim của tổng tài! Nếu hắn mà biết thì cô phải làm sao?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận