Lưu Manh Đại Đế


Hết thảy toàn bộ diễn biến trên không trung đều đã thu cả vào trong mắt của Võ Thiện Nhân.

Trận chiến quá kinh khủng khiến cho hắn hít thở khó khăn, đầu óc trở nên mê muội.
Chiến đấu đẳng cấp này, Võ Thiện Nhân lần đầu tiên được trông thấy nên đương nhiên trong lòng cực kỳ rung động.

Vừa rồi, khi thần hồn của Vô Cực Hoàng Quân xuất hiện, vừa thoáng nhìn trông, bất chợt trong đầu hắn đau đớn giống như có hàng trăm, hàng ngàn mũi kim chích vào.

Cũng may chỉ cần dời chú ý sang nơi khác là sự đau đớn ấy rất nhanh đã biến mất.
Trong lúc Võ Thiện Nhân tò mò muốn hóng xem kết quả bên nào thắng, bên nào thua, đột nhiên, thanh âm có phần gấp gáp của lão Kim truyền đến: “Nhóc con, còn không mau chạy đi.

Mấy tên Thần Cấp giao tranh không phải chuyện đùa.

Ngươi rình mò ở đây coi chừng tai bay vạ gió, tự mình rước họa vào thân đó.”
Đúng là trận chiến của Thần Cấp cường giả không phải ai cũng có thể chứng kiến.

Đến ngay cả Vương Cấp, Thánh Cấp còn phải ẩn núp cho kỹ, huống hồ Võ Thiện Nhân chỉ là một nhóc con Nhân Vực cấp mười một, phỏng chừng chỉ cần một chút năng lượng ba động tràn đến sẽ khiến cái mạng nhỏ đi tong.

Nghe lời cảnh báo của lão Kim, Võ Thiện Nhân thoáng hoảng hốt, trong đầu quyết định rời đi, liền rón rén nhón chân lùi về phía sau, rồi ba chân bốn cẳng chạy một mạch.

“Bồng.”
Đúng lúc này, ngay bên tai ầm vang một tiếng nổ cực lớn, nối tiếp sau đó là những âm thanh gầm gừ, phẫn nộ, khiến cho đất trời ngả nghiêng, chao đảo.
“Đám người Thánh Viện khốn kiếp! Chết hết đi cho ta!”
“Hống.”
Võ Thiện Nhân giật bắn mình, đang định ngoái cổ lại nhìn thì chợt thấy sống lưng lạnh toát, cảm nhận có một luồng ba động thanh thế kinh người đang quét đến cực nhanh.
Nguồn lực lượng này tuy chỉ là dư âm khuếch tán nhưng tuyệt đối không thể dây vào, Võ Thiện Nhân cắn răng thầm hét một tiếng.
“Phong Quyển Tàn Vân.”
Tinh thần vừa khởi phát, lập tức một luồng linh lực dũng mãnh trào ra, Phong Quyển Tàn Vân cấp tốc vận chuyển đến cực hạn, thân hình bắn vọt đi như một mũi tên.

Không còn biết phương hướng nào hết, hắn cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Khoảng nửa canh giờ sau, đến khi không còn nguy hiểm nữa Võ Thiện Nhân mới chịu dừng lại, thở mạnh ra vài hơi lấy bình tĩnh.
Ngước mắt nhìn về hướng trận chiến, thấy băng tiễn, lôi điện và hỏa diễm bay ngập trời, Võ Thiện Nhân ngoác mồm chửi đổng: “Con mẹ nó! Vừa rồi làm ta sợ muốn té đái.

Hộc… Hộc…”
Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng quan sát cảnh vật chung quanh, thần thức phóng ra định vị phương hướng, muốn mau chóng rời khỏi vùng đất quái quỷ này.
Bỗng nhiên, sắc mặt Võ Thiện Nhân biến đổi, cảm nhận bên trong đan điền đang có một sự bạo động mãnh liệt.

Lúc này, tại khu vực hạ đan điền, ngay trong không gian khí hải, mầm mống linh phách không ngừng rung lên, lớp vỏ phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ.
Sợ có chuyện chẳng lành, Võ Thiện Nhân đành rót một tia thần thức bay đến, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an mầm mống linh phách.

Thế nhưng, mầm mống linh phách tỏ vẻ bất hợp tác, càng rung lắc dữ dội hơn, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang nũng nịu với cha mẹ.
Võ Thiện Nhân cảm giác hình như mầm mống linh phách muốn truyền đạt thông tin nào đó cho hắn.

Rất mơ hồ, mầm mống linh phách đang muốn hắn đi đến một nơi.
Dù rằng không hiểu rõ nguyên nhân nhưng hiển nhiên mầm mống linh phách không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện hành động bất thường như vậy.


Võ Thiện Nhân cười khổ: “Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Ngươi còn muốn ta đi đâu nữa đây?”
Chau mày suy nghĩ hồi lâu, Võ Thiện Nhân suy đoán nhiều khả năng trong khu vực này tồn tại một thứ gì đó hấp dẫn mầm mống linh phách.
Lại nói, mầm mống linh phách vô cùng trọng yếu, nếu để xảy ra sai sót thì ngày sau nhất định sẽ phải hối hận.

Đắn đo rất lâu, cuối cùng, Võ Thiện Nhân đành cắn răng làm liều, chiều theo ý muốn của mầm mống linh phách.
Dựa vào tín hiệu phát ra từ mầm mống linh phách, Võ Thiện Nhân một đường di chuyển thật nhanh.

May thay phương hướng lại hoàn toàn cách xa trận chiến của đám người Thần Cấp cường giả, nếu không dẫu có mười lá gan thì hắn cũng chẳng dại mà lao đầu vào biển lửa.
Đúng vào lúc này, trên một ngọn núi nhỏ cách nơi đây khoảng vài dặm, bất ngờ xuất hiện hai thân ảnh, một già, một trẻ.
Là một ông lão râu tóc bạc phơ, một tay cầm đoạn trúc dài, có treo một dải lụa trắng đề hàng chữ “Vạn Sự Thông”, tay còn lại dắt theo một bé gái gương mặt bầu bĩnh, hai mắt to tròn, nước da trắng trẻo, trông cực kỳ đáng yêu, khiến cho người khác chỉ muốn tiến đến ôm hôn.
Nếu Võ Thiện Nhân ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ngay, hai người này chính là ông cháu Tiểu Sam mà hắn vô tình gặp ở Thanh Vân Trấn.

Sau đó, hắn còn được ông lão tặng cho một cuốn linh thuật, là Hàng Long Biến Thân Quyết.
Ánh mắt chăm chú nhìn về một phía, bỗng Tiểu Sam vui vẻ nói: “Ông nội nhìn xem.

Thiện Nhân ca ca cũng ở đây.”
Ông lão khẽ chau mày, lắc đầu nói: “Hắn tu luyện kiểu gì mà đến giờ này vẫn chỉ là Nhân Vực cấp mười một.


Ài… Thật là khiến ta thất vọng.”
Cô bé Tiểu Sam không để ý đến thái độ của lão đối với Võ Thiện Nhân, liền chỉ tay về phía Hoàng Kim Cự Long nói: “Ông nội.

Hay là bắt con rồng nhỏ kia tặng cho ca ca đi.”
Ông lão liền đưa tay xoa đầu Tiểu Sam, cười bảo: “Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.

Khi nào xong việc ông sẽ bắt cho Tiểu Sam một đàn rồng con.”
Bị từ chối, Tiểu Sam bí xị mặt nhưng vẫn chu môi bảo: “Ông nội hứa rồi đó nha.

Tiểu Sam sẽ dành một con để tặng cho Thiện Nhân ca ca.”
Kể cũng lạ, ông cháu nhà này vô cùng thần bí, trên người không hề có một chút dao động của linh lực, chẳng khác nào một phàm nhân bình thường.

Vậy mà có thể có mặt tại đây, thần không biết, quỷ không hay.

Đứng đó thêm một lúc, thân ảnh của cả hai liền nhanh chóng biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui