Lưu Manh Đại Đế


Đứng trước ánh mắt tò mò của đông đảo cao tầng nội viện, Lê Châu đại trưởng lão trong lòng than khổ.

Vốn dĩ lão đang trong giai đoạn mấu chốt luyện chế một kiện linh bảo trung đẳng nên nào muốn nhúng tay vào việc này.

Nguyên nhân thì chỉ có một, chính là tên đệ tử mới nhận cách đây không lâu, Võ Thiện Nhân.
Theo tin tức Thảo Linh đường chủ báo về, Võ Thiện Nhân đã sớm tiến vào Tây Nguyên làm nhiệm vụ.

Đáng nói là ngày hôm qua, Lê Châu đại trưởng lão sau khi bế quan trở ra lại nhận được tin báo, vào khoảng mười ngày trước, bỗng nhiên huyết sắc lệnh bài của Võ Thiện Nhân để lại có cảm ứng, xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.

Điều này chứng tỏ Võ Thiện Nhân đang gặp nguy hiểm liên quan đến sinh mệnh.

Lê Châu đại trưởng lão vốn đang định thu xếp đi vào Tây Nguyên thì nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của viện chủ, vì vậy mới trì hoãn đến giờ phút này.
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão tất nhiên là không đọc được suy nghĩ trong đầu của Lê Châu, còn hung hăng trừng mắt nhìn lão: “Hừ! Một mình ta vào Tây Nguyên là được rồi.

Ngươi ở nhà đi.”
Biết tính tình của vị sư huynh khó chiều này, Lê Châu đại trưởng lão đành dứt khoát bảo: “Ta có một hậu bối đang ở trong đó.


Không thể không đi.”
Chưởng tòa Vạn Thú Phong Đặng Hùng Cường và chưởng toà Thiên Kiếm Phong Phan Khả Hân quay sang nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ của Lê Châu lần này.
Viện chủ Lý Phong liếc nhìn hai sư đệ mỉm cười đầy thâm ý, khoát tay nói: “Rất tốt! Nếu vậy thì cả hai đệ cùng nhau đi đi.

Hãy mang theo Tuấn Anh cùng Phi Yến trưởng lão để hỗ trợ những lúc cần thiết.”
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão không hài lòng, đang định cự cãi lại thì đã nghe lão viện chủ nghiêm giọng nói: “Được rồi, sự việc cấp bách, hai sư đệ hãy gấp rút lên đường.

Nếu không sẽ rất nguy hại đến tính mạng của mấy đứa nhỏ.

Tuy đám nhóc chỉ là Nhân Vực nhưng dù sao cũng là máu thịt của Thánh Viện ta, nhất định không được để bọn chúng bị tổn hại.”
Cuối cùng, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, Lê Châu đại trưởng lão chắp tay lĩnh mệnh, mang theo hai người Tuấn Anh và Phi Yến rời khỏi đại điện, bay thẳng về hướng Dòng Chảy Thời Không.
Gia Lai, Tây Nguyên.
Trong một hang động khá rộng trãi, thoáng đãng, là nơi Thánh Viện lựa chọn để thiết lập cỗ Dòng Chảy Thời Không.

Cách đó không xa, một gã hộ vệ quân đang khoanh chân ngồi thổ nạp.
Đột nhiên, cỗ Dòng Chảy Thời Không lóe sáng, báo hiệu đầu bên kia đang có người tiến hành truyền tổng.
Thấy động, gã hộ vệ quân mở bừng đôi mắt, tuôn ngay một câu chửi thề: “Mẹ kiếp! Mấy tên canh gác bên trong nội viện không nhận được mệnh lệnh hay sao mà còn cố tình cho môn sinh tiến vào đây?”
Hắn liền đứng lên tiến gần về cỗ Dòng Chảy Thời Không chờ đợi, sắc mặt rõ ràng đang rất bất mãn.
Rất nhanh, từ bên trong cỗ Dòng Chảy Thời Không hiện lên bốn thân ảnh.

Gã hộ vệ quân chẳng thèm nhìn trước ngó sau, mạnh miệng quát lớn: “Thánh Viện có lệnh nghiêm cấm môn sinh truyền tống đến Tây Nguyên.

Các ngươi cút ngay vào nội viện cho ta!”
Bốn người vừa đến không ngờ lại được tiếp đón “ân cần” như vậy.

Một trong số đó là nam tử trung niên, trên mặt có chiếc mũi đỏ như cà chua, ánh mắt quét nhìn gã hộ vệ quân, quát: “To gan! Chỉ là một vệ binh nho nhỏ mà dám làm càn trước mặt ta?”
Lời vừa dứt, từ trên người hắn bỗng có một luồng bá khí bá đạo toả ra.
Sau tiếng quát, toàn thân gã hộ vệ quân lạnh toát, khí huyết nhộn nhạo, lập tức hộc ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, gã hộ vệ quân đã nhìn rõ diện mạo của bốn người mới đến, đại não nổ vang một tiếng, hai chân run lẩy bẩy, vội quỳ rụp xuống, ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn.

Dẫn đầu là hai người mặc trang phục đại trưởng lão, chính là Lê Châu đại trưởng lão và Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão.

Theo sát phía sau còn có Tuấn Anh trưởng lão, Phi Yến trưởng lão.
Gã hộ vệ quân rốt cuộc cũng nhận ra những đại nhân vật đang đứng trước mặt mình, cất giọng run rẩy nói: “Đệ tử bái kiến Lê Châu đại trưởng lão! Bái kiến Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão! Là đệ tử nhầm tưởng có môn sinh cố tình tiến vào Tây Nguyên nên mới thốt ra những lời vừa rồi.

Xin hai đại trưởng lão tha tội!”
Nói đoạn, hắn dập đầu “binh binh” không ngừng, chẳng mấy chốc đã thấy máu chảy ròng ròng.
Chứng kiến cảnh gã hộ vệ cố sống cố chết đập đầu xuống mặt đất, đứng bên cạnh Huỳnh Mạnh Khôi, Lê Châu đại trưởng lão liền nói: “Tam sư huynh, chúng ta còn công việc quan trọng, không nên ở đây lãng phí thời gian.”
Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo, thân hình bay vọt đi.
Lê Châu đại trưởng lão khẽ lắc đầu cười khổ, rồi lão quay sang phía tên hộ vệ quân nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi.

Lần sau chú ý một chút, không được hành động lỗ mãng như vậy.”
Nghe được mấy lời này, gã hộ vệ quân cảm giác như được cha mẹ sinh ra lần nữa, vội vàng nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”
Lê Châu đại trưởng lão vuốt ve cái bụng trống cơm, chậm rãi bảo: “Ngươi hãy thuật lại một vài tình huống quan trọng gần đây trong Tây Nguyên cho ta nghe.”
Gã hộ vệ quân vội vàng đáp: “Bẩm báo đại trưởng lão! Mấy ngày gần đây số lượng linh thú cấp ba, cấp bốn từ trong vùng Kon Tum di chuyển qua Gia Lai đã lên đến mấy vạn.

Hiện tại chúng vẫn quanh quẩn ở vùng ngoại biên, chưa có thêm động tĩnh nào khác.”
Suy nghĩ một chút, hắn liền nói tiếp: “Có điều đám linh thú này đột nhiên trở nên hung dữ khác thường.

Có vẻ như bọn chúng đang cố tình tạo một hàng rào ngăn cách, không để cho nhân loại tiến vào khu vực trung tâm.


Vì vậy mà không ít môn sinh của chúng ta đã xui xẻo bỏ mạng.”
Lê Châu đại trưởng lão khẽ gật đầu, nói với hai người phía sau mình: “Hai ngươi hãy dẫn ta đến nơi trước đó phát hiện ra khí tức của linh thú cấp tám.”
Hai vị trưởng lão Tuấn Anh và Phi Yến liền chắp tay đáp: “Bẩm báo đại trưởng lão! Nơi đó cách đây khoảng hai trăm dặm.”
Lê Châu đại trưởng lão hài lòng bảo: “Tốt lắm! Vậy thì đi thôi.”
Bỗng Phi Yến trưởng lão lên tiếng, hỏi: “Vậy còn Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão.

Chúng ta có cần truyền tin báo cho đại nhân biết không?”
Lê Châu đại trưởng lão cười nói: “Tính của tam sư huynh luôn thích hành động một mình.

Chúng ta đi theo chỉ làm cho huynh ấy thêm khó chịu.

Phạm vi trong Tây Nguyên tuy không nhỏ nhưng cũng không quá lớn.

Nếu có động tĩnh thì đôi bên sẽ phát hiện ra ngay thôi.”
Lời vừa dứt, Lê Châu đại trưởng lão đã bay vọt lên, mang theo hai người Tuấn Anh, Phi Yến, chớp mắt đã biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui