Cách đó không xa, bỗng có hai vị khách không mời mà đến, là hai con Huyễn Dực Giáp Trùng, linh thú cấp ba, một khi trưởng thành thì thực lực ngang ngửa với Nhân Vực đỉnh phong.
Tuy nhiên dựa vào hơi thở thì Võ Thiện Nhân dễ dàng nhận định hai đầu Huyễn Dực Giáp Trùng này vẫn còn là ấu thú.
Thực lực rơi vào khoảng Nhân Vực cấp mười mười hai, mười ba mà thôi.
Căn cứ vào ba động của linh khí, Võ Thiện Nhân đã xác định được hai con Huyễn Dực Giáp Trùng đang bay về phía mình.
Hắn nhảy phốc lên một cây đại thụ, ẩn mình vào trong đám lá rồi thò đầu nhìn ra.
Chỉ thấy cách mấy chục trượng, có hai cặp mắt đỏ ngầu như bốn ngọn lửa rực sáng trong đêm.
Trong lòng Võ Thiện Nhân suy đoán: “Đáng chết! Huyễn Dực Giáp Trùng là linh thú chuyên ăn thịt.
Có lẽ mùi máu tanh của Tiểu Hắc Cẩu đã dẫn dụ bọn chúng đến đây.”
Huyễn Dực Giáp Trùng thân hình to lớn, tròn vo như một cái trống, bên trên lưng mọc ra bốn cánh mỏng, rất giống một con bọ hung khổng lồ.
Võ Thiện Nhân quan sát hai con Huyễn Dực Giáp Trùng rất chăm chú, trong đầu toan tính: “Nội đan của linh thú cấp ba có giá trị khoảng ba đến bốn trăm linh thạch.
Hai con Huyễn Dực Giáp Trùng này chỉ là ấu thú, không lẽ nào Võ Thiện Nhân ta lại phải bỏ trốn.
Bọn chúng chưa khai mở linh trí nên đầu óc ngu độn, nếu vận dụng linh hoạt các kỹ năng chiến đấu, ta nhất định có cơ hội diệt sát.”
Lúc này, trong mắt của Võ Thiện Nhân thì hai đầu Huyễn Dực Giáp Trùng chính là hai cục tiền lớn, không thể nào bỏ qua.
Với một người lá gan như thỏ là hắn mà dám đưa ra quyết định đó thì hiển nhiên đã có kế hoạch chu toàn.
Tuy nói bản thân Võ Thiện Nhân đang ở Nhân Vực cấp mười một nhưng cũng thuộc vào đỉnh phong, chỉ còn cách Nhân Vực cấp mười hai một đường kẻ chỉ.
Hơn nữa, sau những ngày tháng lăn lộn trong Tây Nguyên, Võ Thiện Nhân phát hiện thực lực của mình xem chừng rất lợi hại, hoàn toàn có khả năng vượt cấp đánh chết đối thủ.
Quan trọng hơn là hắn mới tu luyện Phong Quyển Tàn Vân nên nếu đánh không lại thì vẫn còn chiêu bài bảo mệnh, sẽ lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Võ Thiện Nhân thấy yên lòng hơn.
Cẩn tắc vô áy náy, hắn liền cẩn thận kiểm tra bộ áo giáp một lượt.
Kế đó, linh lực tỏa ra, nhanh chóng tạo thành một vòng sáng màu vàng, bao bọc toàn bộ cơ thể.
Đây chính là linh thuật Thổ Thuẫn, cũng là lần đầu tiên Võ Thiện Nhân chân chính thi triển.
Thổ Thuẫn là linh thuật chuyên về phòng ngự nên độ khó không lớn, tu luyện tương đối dễ dàng.
Trước đó Võ Thiện Nhân từng dành chút thời gian thử nghiệm nên tạm thời có thể miễn cưỡng sử dụng một chút.
“Vù… Vù…”
Có vẻ như hai đầu Huyễn Dực Giáp Trùng cũng đã đánh hơi ra sự tồn tại của Võ Thiện Nhân.
Bọn chúng bỏ qua đống thi thể của đàn Tiểu Hắc Cẩu, một đường bay thẳng về vị trí Võ Thiện Nhân đang ẩn nấp.
Nháy mắt hai con Huyễn Dực Giáp Trùng đã lao đến, chỉ còn cách Võ Thiện Nhân vài trượng.
Trên đầu bọn chúng có một cái vòi cực lớn, trông giống như xúc tua, chĩa thẳng về phía trước.
“Con mẹ nó! Thợ săn lại biến thành con mồi sao?”
Nói gì thì nói, đứng trước hai đầu linh thú cấp ba, Võ Thiện Nhân trong lòng có chút khẩn trương.
Tinh thần của hắn căng ra hết sức, hơi thở thu liễm lại, riêng về linh lực trong người luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng chiến.
“Thình thịch…”
“Vù vù…”
“Phành phạch…”
Đợi khoảng cách kéo gần hơn, Võ Thiện Nhân liền bắt đầu hành động.
Một tiếng gầm lớn vang lên: “Long Hổ Thần Quyền đệ nhất thức: Ngã Hổ Phốc Thỏ.”
“Bồng.”
Một quyền bá đạo, ẩn chứa linh lực hùng hậu được tung ra vô cùng chính xác, giáng thẳng vào một con Huyễn Dực Giáp Trùng khiến nó văng tít ra xa, đập mạnh vào một thân cây rồi rơi xuống đất.
Võ Thiện Nhân trong mắt có nét vui mừng, liền tiếp tục thi triển thủ đoạn.
“Mộc Hồn Toả Trận.
Trói cho ta!”
Nơi con Huyễn Dực Giáp Trùng vừa rơi xuống, Võ Thiện Nhân liền bố trí ngay linh thuật Mộc Hồn Toả Trận.
Mộc Hồn Toả Trận là linh thuật khống chế hệ Mộc.
Đây là một trong ba bộ linh thuật cùng với Thổ Thuẫn, Hoả Diễm Bạo Thạch mà Võ Thiện Nhận nhận từ tay Thảo Linh đường chủ.
Lần trước, trong cuộc vây bắt Hàn Ngọc Lộc Vương, Võ Thiện Nhân thấy thành viên trong đoàn đội của Trần Công Minh có sử dụng bộ linh thuật này vô cùng hữu dụng.
Vì vậy khi còn ở hồ Suối Hai hắn đã tập luyện qua.
Lúc này mang ra thi triển liền thu được hiệu quả bất ngờ.
Huyễn Dực Giáp Trùng vừa rồi trúng một đòn Ngã Hổ Phốc Thỏ nên thụ thương không nhẹ.
Lúc này còn bị đám dây leo quấn quanh thân thể, dù sức mạnh không hề thua kém Nhân Vực cấp mười hai, mười ba nhưng trong thời gian ngắn khó mà phá giải được ngay.
Chỉ chờ có thế, Võ Thiện Nhân điểm chân dậm xuống, nhảy vọt lên người con Huyễn Dực Giáp Trùng còn lại.
“Phập.”
Nhanh như một tia chớp, ngọn trường thương trên tay đã găm thẳng vào đầu Huyễn Dực Giáp Trùng.
Võ Thiện Nhân chỉ cảm thấy đầu mũi thương trong tay như xiên vào một lớp vải dày kiên cố, khó khăn lắm mới đâm thủng được một lỗ.
Hắn vừa rút ra, máu tươi phun tung tóe.
Huyễn Dực Giáp Trùng bất ngờ bị tập kích thì tỏ vẻ giận dữ, trong miệng nó phát ra mấy âm thanh rè rè khó nghe, điên cuồng quay mòng mòng giữa không trung, muốn hất văng Võ Thiện Nhân ra khỏi lưng mình.
Võ Thiện Nhân sớm đã nghĩ đến chuyện này.
Đôi chân hắn kẹp chặt, cứng ngắc như gọng kìm, còn hai tay không ngừng đâm mũi thương xuống.
“Phập.”
“Phập.”
“Phập…”
Ngắn ngủi trong độ mười nhịp thở, không rõ Võ Thiện Nhân đã đâm xuống mấy mươi nhát khiến thân thể con Huyễn Dực Giáp Trùng thủng lỗ chỗ như tổ ong vò vẽ.
Có điều, Huyễn Dực Giáp Trùng dẫu sao cũng là linh thú cấp ba, vì vậy mấy vết thương ngoài da này khó lòng hạ được nó.
Con Huyễn Dực Giáp Trùng dưới mặt đất thấy đồng bạn gặp nạn thì điên cuồng gầm rú.
Đôi cánh vỗ càng lúc càng mạnh, cái vòi phun ra một chất dịch màu đen ăn mòn đám dây leo.
Xem tình hình này thì chỉ trong vài nhịp thở nó sẽ có thể thoát vây.
Bên trên không trung, Võ Thiện Nhân trong lòng chợt động: “Không xong.
Nếu để con Huyễn Dực Giáp Trung kia thoát khỏi Mộc Hồn Toả Trận, rồi quay sang tấn công ta thì rắc rối to.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...