“Tử Sắc Mao Thử?” Bọn Hòn Dầu Thất Hiệp giật mình cả kinh.
Tử Sắc Mao Thử là vương giả của loài linh thử nên bình thường tính khí cao ngạo, chẳng hiểu nguyên cớ làm sao lại chịu đi theo con nữ ma đầu này, chịu sự sai bảo của ả?
Bành Trọng Nhân liền quay sang Ân Trường Giang nói: “Đại sư huynh, đệ qua giết chết tên tiểu tử kia rồi sẽ quay lại hỗ trợ mọi người.”
Ân Trường Giang đồng ý: “Được, cứ làm theo ý của đệ đi!”
Tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý, Võ Thiện Nhân cảm thấy thực quá xui xẻo.
Bây giờ thì không những Hồng Diễm mà ngay cả Hòn Dầu Thất Hiệp cũng muốn đối phó với hắn.
Đúng lúc đó, một luồng uy áp cường đại phủ xuống khiến hắn rụng rời chân tay, mất hết hồn vía.
Hắn vội ngoác miệng thực to: “Các vị tiền bối! Chúng ta là người nhà, người nhà đó! Ta cùng con mụ độc ác kia thù sâu hơn biển, mọi người chớ có hiểu lầm!”
Bành Trọng Nhân đang trên đường bay tới, nghe xong chẳng những không ngưng lại mà tốc độ còn đẩy nhanh hơn.
“Hừ! Tiểu tử ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán lục đệ mà còn dám khua môi múa mép? Tưởng rằng chúng ta là con nít lên ba hay sao?”
Phía bên kia, Hồng Diễm đang giao thủ cùng Hòn Dầu Thất Hiệp bỗng nhiên quát lớn: “Ngừng tay! Hắn không liên can đến chuyện này.”
Âu Dương Hoàng Nguyên, cũng là nhị sư huynh của Hòn Dầu Thất Hiệp cười gằn nói: “Lời của con nữ ma đầu như ngươi có đáng tin hay sao?”
Người nhỏ nhất trong Hòn Dầu Thất Hiệp, thất sư đệ Bá Hồng Quân hô hào: “Tứ sư huynh mau giết chết hắn để báo thù cho đám đệ tử!”
Nếu đơn đả độc đấu, bảy thành viên trong nhóm Hòn Dầu Thất Hiệp tuyệt đối không có ai cự lại Hồng Diễm.
Cơ mà dưới sự chỉ huy của Ân Trường Giang, cả bọn dàn trận ứng chiến, phối hợp lên công về thủ hết sức nhịp nhàng, không hề lộ ra chút sơ hở.
Mục đích rõ ràng muốn từ từ triệt tiêu chân linh khí trong người đối thủ rồi mới thừa cơ diệt sát.
Vào thời toàn thịnh, Hồng Diễm búng một ngón tay cũng đủ khiến cho mấy tên đạo sĩ sống dở chết dở.
Chỉ là hôm nay thương thế chưa lành, tu vi suy giảm trầm trọng nên trong khoảng thời gian ngắn khó mà giải quyết được mớ phiền toái này.
Nhìn thấy Võ Thiện Nhân gặp nguy hiểm, bà ta lại hét lên: “Không được động tới hắn!”
Bá Hồng Quân đang thi triển công kích bỗng phá lên cười: “Ha ha ha… Ngươi lo lắng cho hắn như vậy, chẳng lẽ hắn lại là nhân tình của ngươi?”
Hồng Diễm nộ hống giận dữ: “Khốn kiếp! Ngươi dám sỉ nhục ta?”
Ngay tức khắc, linh lực trên người Hồng Diễm ào ào rót ra, quyết định thi triển Ưng Kích Trường Không.
Sau khi ngưng tụ thành hình, đầu chim ưng khổng lồ nhanh như chớp phóng thẳng tới vị trí của Bá Hồng Quân.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Cảm thụ nguồn năng lượng cuồng bạo trước mắt, Bá Hồng Quân hoảng sợ, cấp kỳ chém liền ba kiếm rồi vội vã thối lui.
Chỉ là, Ưng Kích Trường Không uy lực vô cùng cường đại, ba kiếm của hắn không thể ngăn cản nổi.
“Thất đệ cẩn thận!”
Ân Trường Giang hét vang một tiếng, lập tức bắn vọt đến hỗ trợ cho Bá Hồng Quân.
Nhân cơ hội đó, Hồng Diễm liền sử dụng tốc độ tuyệt hảo lao vụt về phía đầu mũi Phi Hành Chu.
Lúc ấy, Bành Trọng Nhân đã đến gần vị trí của Võ Thiện Nhân, thanh trường kiếm trên tay phách ra một đạo công kích sáng choang, mang theo Kim thuộc tính sắc bén chém xuống.
Võ Thiện Nhân mặt đầy nộ khí, chửi luôn: “Con bà nó! Lũ đạo sĩ ngu ngốc không biết phân biệt tốt xấu!”
Hắn vừa chửi xong chợt phát hiện không gian trước mặt lay động.
Làn gió nhẹ thoảng qua, phảng phất đâu đây một mùi hương thơm quen thuộc.
Khi định thần liền trông thấy bóng lưng quyến rũ của Hồng Diễm hiện ra giữa không trung, đang giúp hắn ngăn cản đạo công kích của Bành Trọng Nhân.
Liềm Đoạt Mệnh lạnh lẽo vung lên phá tan kiếm quang, tạo thành tràng âm thanh vang to như tiếng sấm rền.
“Ầm… Ầm…”
Đồng thời âm thanh giận dữ từ Hồng Diễm truyền ra: “Ai dám động vào hắn ta băm kẻ đó thành muôn đoạn!”
Nhưng ngay thời điểm ấy, một đạo ánh sáng quỷ mị, vô thanh vô tức từ đâu xuất hiện, chuẩn xác điểm trúng người Hồng Diễm.
Bên dưới Phi Hành Chu, Võ Thiện Nhân đang ngửa mặt trông lên, bỗng thấy Hồng Diễm phun ra một chùm máu đỏ tươi.
Kế đó, thân hình bà ta đột ngột từ trên không trung rơi xuống, vừa vặn nhằm đúng vị trí của mình.
“Rầm!”
Võ Thiện Nhân chẳng kịp né tránh thì trời đất đã tối sầm, ngã lăn kềnh trước mũi thuyền.
Hai toà núi đôi khổng lồ xảo diệu úp thẳng vào mặt làm cho hắn mém ngộp thở.
Hắn kêu rú lên: “Ui da! Con mụ ngươi ăn gì mà nặng quá vậy? Đè chết ta rồi!”
Hồng Diễm vội bật trở dậy, trừng mắt quát: “Câm miệng!”
Bỗng bên tai nghe được giọng cười của Âu Dương Hoàng Nguyên: “Ha ha ha… Nữ ma đầu ngươi đã trúng tuyệt chiêu Lan Hoa Phất Nguyệt, còn không chịu buông tay đầu hàng?”
Lan Hoa Phất Nguyệt là bí pháp nổi danh của Hòn Dầu Thất Hiệp, chuyên dùng để tấn công vào huyệt đạo đối thủ, chế địch trong vô hình.
Vừa rồi nhân lúc Hồng Diễm sơ hở, hắn đã nhanh tay điểm trúng.
Thảo nào Hồng Diễm bỗng nhiên cảm thấy chân linh khí trong người hỗn loạn, không còn nghe theo sự điều khiển của mình.
Sắc mặt vốn đã nhợt nhạt nay càng nhợt nhạt nhiều hơn.
Bên trong cơ thể lúc này có một luồng năng lượng kỳ dị nhằm vào các huyệt đạo quấy phá, khiến cho quá trình lưu chuyển linh lực bị tắc nghẽn.
Hồng Diễm tức khí gầm lên: “Đồ tiểu nhân bỉ ổi dám thừa cơ đánh lén ta, vậy mà cũng dám mở miệng tự xưng hai từ hiệp nghĩa à?”
Âu Dương Hoàng Nguyên không quan tâm nói: “Đối với loại ma nữ nham hiểm độc ác như ngươi thì chút thủ đoạn của bần đạo có gì phải hổ thẹn?”
Tử Sắc Mao Thử đã phát hiện ra tình huống không ổn bên này, liền bỏ qua Phương Nam mà quay trở về Phi Hành Chu.
Âm thanh của nó có phần lo lắng: “Chủ nhân, người không sao chứ? Là thằng nào đánh người bị thương, để Tiểu Thử cắn chết mẹ nó!”
Hồng Diễm cố gắng áp chế sự hỗn loạn trong nội thể, nghiêm túc cảnh báo: “Mấy tên đạo sĩ này thực lực không tầm thường, ngươi chớ có chủ quan khinh địch!”
Ở một hướng khác, Ân Trường Giang thành công giải cứu Bá Hồng Quân khỏi Ưng Kích Trường Không.
Trải qua giao đấu, Ân Trường Giang nhận ra thực lực của Hồng Diễm rất mạnh.
Đặc biệt, ở trên người đối phương mơ hồ phát ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ, không giống một Thánh Cấp đỉnh phong bình thường.
Chỉ sợ là Lan Hoa Phất Nguyệt chẳng thể duy trì được bao lâu.
Bởi vậy, cần phải chớp cơ hội này dùng một kích sấm sét diệt sát.
Tính toán xong, Ân Trường Giang liền tức tốc bay đến, mở miệng nói: “Các vị sư đệ, tránh đêm dài lắm mộng, mau cùng ta hợp sức thi triển Thiên La Kiếm Khí!”
Bốn người còn lại lập tức đồng thanh ứng tiếng: “Xin nghe lời đại sư huynh!”
Trên bầu trời, năm thành viên Hòn Dầu Thất Hiệp bu cả lại một chỗ, chiếu theo bí pháp Liên Thành Kiếm Pháp tiến hành kết trận.
Lấy Ân Trường Giang làm chủ, hai bên trái phải chia thành nhị đệ Âu Dương Hoàng Nguyên, tam đệ Phương Nam, tứ đệ Bành Trọng Nhân và thất đệ Bá Hồng Quân.
Cả năm người đồng thời bắt quyết.
Chân linh khí hoá thành linh lực, luân chuyển một vòng kỳ kinh bát mạch, theo mũi kiếm phóng xuất ra ngoài thiên địa, ngưng tụ thành năm đạo kiếm khí.
“Liên Thành Kiếm Pháp! Thiên La Kiếm Khí!”
Theo hiệu lệnh của Ân Trường Giang, năm đạo kiếm khí tức thời dung hợp thành Thiên La Kiếm Khí.
Bởi vì thiếu mất hai đạo kiếm khí từ ngũ đệ Quang Nghị và lục đệ Cù Minh Khang nên Thiên La Kiếm Khí không thể phô bày sức mạnh hoàn mỹ, tuy nhiên Ân Trường Giang mẩm tính bấy nhiêu đó có lẽ cũng đủ huỷ diệt đối phương rồi.
Thiên La Kiếm Khí sáng bừng như nước, toả ánh hào quang chói mắt, theo sự khống chế của Ân Trường Giang cấp tốc chém xuống Phi Hành Chu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...