Lưu Manh Đại Đế


Bảy ngày sau.
Tại một vùng biển hoang vu, trên không trung có một chiếc Phi Hành Chu đang xé gió bay đi.
Ở một vị trí bên trong khoang thuyền lúc này hiện lên thân hình nở nang lồi lõm của Hồng Diễm.
Sắc mặt bà ta vô cùng nhợt nhạt.

Bộ ngực khổng lồ nhấp nhô nhịp điệu đều đặn.
Xung quanh thân thể từng luồng thiên địa linh khí liên tục được hấp thu, rồi nhanh chóng chuyển hoá thành chân linh khí tống thẳng xuống đan điền.
Thương thế trên người mặc dù đã thuyên giảm ít nhiều nhưng chung quy tu vi vẫn bị đánh tụt xuống Thánh Cấp đỉnh phong, sẽ cần mất rất nhiều thời gian để khôi phục về Thần Cấp cảnh giới.
Nhớ lại tình huống thập tử nhất sinh, trong lòng Hồng Diễm cảm thấy ớn lạnh.

May là mình kịp thời thiêu đốt linh hồn, trả cái giá cực đắt mới bảo trụ được tính mạng.
Tuy nhiên, còn có một nguyên nhân nữa mà Hồng Diễm không biết, chính là thời điểm Hồ Tâm ngưng tụ đạo Nguyên Thần Chi Lực đã suy yếu cùng cực nên sức mạnh bị thuyên giảm rất nhiều.

Nếu là lực lượng lúc toàn thịnh nén vào hạt tinh thể thì Hồng Diễm chỉ có con đường chết.
Cách Hồng Diễm không xa, ngay mũi Phi Hành Chu là hình dáng quen thuộc của Võ Thiện Nhân.
Lúc này, hắn đang ngoác miệng chửi to: “Con mụ già khốn kiếp! Có giỏi thì giết chết ta đi! Nếu ta nhíu mày một cái thì không phải là trang hảo hớn.”
Trước đấy, hắn vì tinh lực hao tổn quá độ mà lâm vào trạng thái hôn mê, sau ba ngày ba đêm mới hồi tỉnh.
Lúc vừa mở mắt, hắn thấy toàn thân lạnh run, định thần nhìn kỹ mới phát hiện trên người không một mảnh mải che thân, trần truồng như nhộng.

Đây là hậu quả của việc thi triển Hàng Long Biến Thân Quyết.

Sau khi hắn đánh mất ý thức, trạng thái long biến dĩ nhiên cũng sẽ mất hiệu lực.
Võ Thiện Nhân khóc không thành tiếng! Chẳng ngờ thân thể “thuần khiết” của mình đã bị con mụ Hồng Diễm chiêm ngưỡng hết thảy.
Trận chiến trong lòng động phủ, rốt cục hắn không giết được Hồng Diễm mà còn trở thành tù binh, bị bà ta bắt mang đi.
Về phần Như Ý, Cát Tường sống chết không rõ.

Hắn vô cùng lo lắng, nhiều lần gặng hỏi nhưng Hồng Diễm một mực giữ im lặng khiến cho hắn cực kỳ tức giận.

Càng không hiểu là đối phương đang có mưu đồ gì, muốn đưa mình đi đâu?
Mấy ngày nay, Phi Hành Chu bay trên một vùng không gian vô tận.

Phía trên là bầu trời trong xanh, cao vời vợi, phía dưới là biển bao la rộng lớn, xanh biêng biếc mà mát rượi.
Tính tới thời điểm này, thông qua công năng tái tạo sinh mệnh của Ngũ Hành Giới Chỉ, toàn bộ thương tổn đã hồi phục được bảy tám phần.

Có điều, tu vi trên người hắn một lần nữa lại bị Hồng Diễm dùng bí thuật phong ấn nên không thể điều động Ngũ Hành Linh Quyết hấp thu thiên địa linh khí.
Chưa hết, Hồng Diễm còn ra lệnh cho con chuột đáng ghét Tử Sắc Mao Thử giám sát mọi động tĩnh của hắn cả ngày lẫn đêm.
Đánh không được, chạy không xong, ngay cả tu luyện cũng không thể.


Tình trạng ấy kéo dài khiến cho Võ Thiện Nhân muốn phát điên.

Vì vậy, hắn chỉ còn cách hò hét chửi bới để xả nỗi bực dọc trong lòng mình.
“Con mụ thối tha, độc ác! Ta rủa mười tám đời tổ tông của mụ chết không được yên! Mụ ăn cơm thì bị hóc chết, uống nước thì bị nghẹn chết, đi đại tiện thì bị té chết, đi ngủ thì bị ngộp chết, đi tắm thì bị sặc nước chếttttt…!!!”
Tử Sắc Mao Thử nhận nhiệm vụ canh gác, ngồi nghe Võ Thiện Nhân chửi bới không ngừng cảm thấy rất đau đầu.
Cuối cùng, trong lòng nó ngứa ngáy không nhịn được nữa bèn thét lên: “Thằng oắt con! Câm miệng ngay cho Lão Thử! Mẹ nó chứ! Mi chửi cả ngày cả đêm mà không biết mỏi cơ lưỡi hay sao? Ngậm cái mỏ lại để thiên hạ thái bình đi cưng!”
Võ Thiện Nhân cười ha hả: “Con chuột nhắt ranh cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao? Không cần phải nôn nóng! Đợi ta chửi mụ khốn kia bảy ngày bảy đêm xong rồi sẽ đến lượt ngươi.

Ha ha ha…”
Tử Sắc Mao Thử đôi tai vểnh cao, lỗ mũi phun ra hai luồng hàn khí, tức giận nói: “Thằng oắt con miệng còn hôi sữa! Lão Thử đường đường là Vương Giả của loài linh thử, người dám mắng ta là chuột nhắt?”
Võ Thiện Nhân đốp lại ngay: “Ta mắng ngươi thì sao? Đồ chuột nhắt! Chuột nhắt? Chuột nhắttttt…”
Tử Sắc Mao Thử giận tím người: “Cả Lão Thử ta mà ngươi cũng dám chửi?”
Võ Thiện Nhân cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha… Một con chuột nhắt như ngươi mà cũng vỗ ngực tự nhận là Lão Thử! Mắc đái quá! Rửa tai nghe cho kỹ, ta chính là Lão Đại danh chấn thiên hạ đây!”
Tử Sắc Mao Thử bị hắn chọc cho phát điên: “Quân khốn nạn! Hôm nay Lão Thử nhất định phải đấu với ngươi một trận.”
So về khoản miệng lưỡi Võ Thiện Nhân chẳng ngán đối thủ nào, tiếp tục châm chích: “Ta đường đường là cung chủ Vạn Hoa Cung, còn ngươi chỉ là một sủng vật nho nhỏ bên cạnh mụ già thối kia, không hơn không kém.


Vậy mà đòi so đấu với ta?”
Tử Sắc Mao Thử không phải dạng vừa, liền chửi xối xả: “Tổ sư cha nhà ngươi! Tổ tiên mười tám đời trời đánh thánh vật nhà ngươiiiii…!”
Nó bắt chước theo phong cách của Võ Thiện Nhân, cố tình cường hoá âm thanh thật to, kéo thật dài.
Võ Thiện Nhân nhe răng xói móc: “Đồ chuột nhắt không có não! Ta đang chửi con mụ Hồng Diễm, ngươi lại tự dưng ló mặt ra cho ta chửi.

Không phải là đồ chuột nhắt ngu đần hay sao hả? Có phải không, phải khônggggg…?”
Tử Sắc Mao Thử toàn thân bốc hoả: “Ngươi nói cái gì?”
Võ Thiện Nhân tức khắc cướp lời: “Ngươi cái gì ta cũng cái gì!”
Tử Sắc Mao Thử sửa lại: “Ngươi nói ai là chuột nhắt ngu đần?”
Võ Thiện Nhân cạnh khoé: “Con chuột nào trả lời thì chính là nó!”
Tử Sắc Mao Thử kêu chít chít mấy tiếng: “Chó sủa ba năm không thành người.

Không ngờ ngươi mới nói ba câu đã biến thành chó!”
Võ Thiện Nhân liền phản kích ngay: “Chửi ngươi chỉ sợ ngươi không hiểu tiếng người.

Còn đánh ngươi thiên hạ lại bảo ta ngược đãi động vật.

Hắc hắc…”
Mặc dù công phu miệng lưỡi Tử Sắc Mao Thử không tệ nhưng đứng trước Võ Thiện Nhân thì làm sao chống đỡ nổi.
Từng câu từng chữ từ miệng hắn phun ra như biến thành những mũi đao sắc nhọn cứa thẳng vào tim gan khiến nó muốn thổ huyết tại chỗ.
Bộ lông Tử Sắc Mao Thử dựng đứng hết cả, tức khí thét lên: “Tức quá! Lão Thử phải cắn cho ngươi một phát.”

Võ Thiện Nhân đả kích ngay: “Cắn cái con bà của ngươi à!”
Tử Sắc Mao Thử chửi thề một câu: “Cái đồ chó chết! Ăn vụng không biết chùi mép để Lão Thử rình bắt quả tang.

Ta khinh!”
Võ Thiện Nhân bĩu môi: “Ngươi thì ghê rồi, giỏi rồi, oai rồi, nhất rồi… Cơ mà Lão Đại ta đếch sợ nhé!”
Mấy hôm nay Võ Thiện Nhân châm biếm, đả kích Hồng Diễm nhưng bà ta không bắt vè nên quả thực vô cùng buồn bực, bởi vậy lúc này càng chửi càng hăng, nước miếng văng tung toé.
Cứ thế, trên Phi Hành Chu, một người một chuột chửi nhau om sòm.
Khẩu chiến kịch liệt một hồi, Tử Sắc mao Thử đành đau khổ thừa nhận đối phương công phu thâm hậu hơn hẳn mình, nhưng mà nếu chịu thua thì sẽ rất mất mặt.
Suy nghĩ một chút, nó bỗng chuyển giọng mềm mỏng: “Nhóc con à, Lão Thử khuyên ngươi một câu chân thành.

Chủ nhân nhà ta tấm lòng thiện lương bồ tát nên tạm thời không muốn lấy tính mạng của ngươi.

Ngươi chẳng những không tạ ơn mà còn luôn miệng chửi bới là cớ làm sao hử?”
Võ Thiện Nhân xổ toẹt một cục nước bọt, căm hận nói: “Ta nhổ! Tâm địa bà ta còn độc hơn côn trùng rắn rết! Con chuột khốn ngươi cùng một giuộc, dám thừa cơ ám toán Cát Tường.

Ta dù có chết cũng biến thành ma bám chặt lấy ngươi!”
Đôi mắt Tử Sắc Mao Thử bỗng loé lên một tia giảo hoạt, len lén liếc nhìn về phía Hồng Diễm, hạ giọng nói: “Lão Thử thấy ngươi cũng thật tội nghiệp! Thôi thì ta thương tình bố thí cho ngươi chút tin tức về hai vị cô nương xinh đẹp kia nhé!”
Nghe nó nhắc đến Như Ý, Cát Tường, sắc mặt Võ Thiện Nhân biến hoá, vội chồm lên hỏi: “Ngươi nói thật chứ? Mau cho ta biết hiện các nàng thế nào rồi?”
Trước vẻ chờ mong của hắn, Tử Sắc Mao Thử giơ chân vuốt ve mấy sợi râu, phun ra một câu: “Kệ cha ngươi! Lão Thử mất hứng rồi, không muốn nói nữa! Chít chít!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui