Lưu Manh Đại Đế


Trúng chiêu, Hồng Diễm chúi người đổ về phía trước, miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Một đòn Bạch Hổ Nộ tuyệt hay, giống như chất xúc tác phá vỡ sự áp chế nãy giờ của Hồng Diễm, khiến cho tu vi tán loạn, từ Thấn Cấp rơi tụt xuống Thánh Cấp đỉnh phong.

Nếu còn cố tình cưỡng ép thôi động chân linh khí nhất định tu vi sẽ bị kéo về Thánh Cấp hậu kỳ.
Hồng Diễm vừa tức giận vừa sợ hãi, vội vàng phong bế đan điền.
Mấy ngàn năm đứng ở Thần Cấp cảnh giới, bà ta chưa từng phải chịu tình cảnh thê thảm như ngày hôm nay.
Bên tai nghe kình phong thổi tới, Hồng Diễm không thèm quay đầu mà vung mạnh tay về phía sau.
Cát Tường đang định xông đến chợt phát hiện trong ống tay áo đối phương bắn vọt ra một vật.
Khoảng cách rất gần mà tốc độ của nó quá nhanh nên căn bản nàng không kịp phản ứng.

Chỉ cảm giác trên cổ tiếp xúc với một thứ gì đó mềm mại như tơ, nhói lên một cái rồi lại thấy nó bắn ngược trở ra.
“Chít! Chít!”
Giữa không trung lúc này bất chợt xuất hiện một con chuột nhỏ nhắn xinh xắn, kích thước bằng nắm tay, toàn bộ thân thể đều một màu tím, từ bộ lông cho đến đôi mắt quỷ dị.
Cát Tường kinh hãi thốt lên: “Tử Sắc Mao Thử?”
Dựa vào đặc điểm nhận dạng, con chuột trước mắt đích xác là một đầu Tử Sắc Mao Thử, linh thú cấp tám.


Đáng sợ nhất là Tử Sắc Mao Thử trời sinh thiên khí âm hàn, cùng khả năng tàng hình, ẩn núp siêu dị.
Cát Tường cảm nhận từ trên cơ thể Tử Sắc Mao Thử toả ra một luồng khí tức bá đạo, so với Linh Giả tu vi Thánh Cấp trung kỳ không thua kém bao nhiêu.
Tử Sắc Mao Thử ánh mắt long lanh chớp động, nhìn thẳng vào Cát Tường rồi bất ngờ phát ra một đoạn âm thanh: “Chít! Chít…! Ây da, vị cô nương xinh đẹp này thật là có con mắt tinh tường nha! Mới nhìn liếc một cái đã nhận ra được danh tính của Lão Thử ta! Máu cũng rất là thơm, da thịt thực là mềm mại.

Hay là ngươi ôm hôn ta một cái đi! Chít… Chít…”
Linh thú cấp sáu linh trí đã khai mở, cho đến cấp tám thì có thể phát ra âm thanh như con người.

Việc Tử Sắc Mao Thử mở miệng nói chuyện cũng chẳng có gì là lạ.
Bỗng giọng nói băng lãnh của Hồng Diễm vang lên: “Tiểu Thử! Mau phế bỏ con nha đầu này cho ta!”
Tử Sắc Mao Thử chợt xoay người, khi nhìn rõ tình huống của Hồng Diễm bất chợt la lên: “Ôi, chủ nhân! Người bị thương sao? Tiểu Thử đã sớm nhắc người cảnh giác rồi mà người chẳng thèm nghe gì cả.

Đúng là cùi bắp quá đi! Chít… Chít…!”
Hồng Diễm đang tận lực áp chế tu vi, nghe vậy thì trừng mắt quát: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Tử Sắc Mao Thử bỗng tru tréo: “Chủ nhân sao lại mắng Tiểu Thử? Hu hu hu… Tiểu Thử không thiết sống nữa! Hu hu hu…”
Sắc mặt Hồng Diễm đen như đít nồi, cảnh báo: “Còn dám ăn nói lung tung ta sẽ cắt lưỡi ngươi xuống!”
Nghe vậy, Tiểu Sắc Mao Thử co rụt đầu lại, đoạn quay sang nói với Cát Tường: “Cô nương xinh đẹp! Ngươi thấy chủ nhân của ta rồi đó! Đấu không lại các ngươi bèn giận cá chém thớt với ta! Ài… Số mệnh ta thật khổ! Cơ mà chủ nhân đã có lệnh ta không thể làm trái! Chít… Chít…”
Vừa dứt lời, bỗng thân hình Tử Sắc Mao Thử hoá thành một chùm tàn ảnh vọt tới.

Cát Tường cả kinh, đôi chân liên tiếp thối lui về sau, dựa vào tinh thần lực di chuyển né tránh Tử Sắc Mao Thử.
Đôi tay nàng vuốt nhẹ khung dây của Ngọc Nữ Cầm, chân linh khí vừa động, đang định thi triển linh thuật đột nhiên sắc mặt trắng bệch, thân thể vô lực ngã lăn kềnh ra đất.
Trên cổ nàng, ở vị trí bị Tử Sắc Mao Thử cắn bỗng hiện lên một vùng tím ngắt.

Ngay miệng vết thương một cỗ khí tức âm hàn lan ra, rồi xộc thẳng vào trong hệ thống kinh mạch khiến cho toàn thân đông cứng.
Chưa hết, nàng cảm thụ cơ hồ có trăm ngàn mũi đao lạnh lẽo đâm thấu vào từng lớp da thịt, dẫn đến đầu óc nàng choáng váng đến mức như không còn ý thức được gì nữa.
Tử Sắc Mao Thử hiện lên, mấy sợi râu vểnh cao, cất giọng đắc ý: “A hi hi! Cô nương xinh đẹp đã thấy sự lợi hại của Lão Thử hay chưa?”
Thân thể Tử Sắc Mao Thử trôi nổi giữa không trung, từ từ tiến đến gần vị trí của Cát Tường.
Đôi mắt quỷ quyệt chằm chằm nhìn vào bộ ngực cao vút của nàng, định nhe răng cắn một cái.
Nhưng hàm răng của nó chưa kịp chạm mục tiêu, bỗng một cục gạch màu vàng bay đến, táng một cú cực mạnh làm nó bắn bật ra.
“Phanh!”
Âm thanh phẫn nộ của Võ Thiện Nhân tức khắc truyền tới: “Cút ngay!”
Nhận ra kẻ quấy phá là Võ Thiện Nhân, con mắt của Tử Sắc Mao Thử chợt loé lên một tia ghen ghét xen lẫn đố kỵ.
Cái miệng nó ngoác ra: “A! Thằng ranh con! Dám lấy gạch chọi Lão Thử hử? Ta thấy ngứa mắt với ngươi lâu lắm rồi! Đừng tưởng những gì ngươi làm cùng hai vị cô nương xinh đẹp này ta không biết nhé!”
Tử Sắc Mao Thử vốn là linh thú cấp tám nên lực lượng phòng ngự dĩ nhiên rất mạnh.


Hoàng Kim Chuyên chẳng thể làm tổn thương được nó, dù là một sợi lông tơ.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, nó bỗng cảm giác từ trên Hoàng Kim Chuyên tản mác ra một cỗ khí tức bất thường.
Nói đoạn, nó quay sang Hồng Diễm xổ một tràng: “Chủ nhân à, Tiểu Thử còn một chuyện quan trọng quên chưa nói với người.

Lúc chủ nhân rời đi, Tiểu Thử trông thấy hắn buông lời dụ dỗ rồi thừa cơ lột trần hai vị cô nương kia ra.

Nếu không phải chủ nhân đã dặn dò thì Tiểu Thử chỉ muốn phá cửa xông vào cắn một cái cho chết mẹ hắn luôn.

Hu hu hu… Tâm hồn non nớt, thuần khiết và mong manh dễ vỡ của Tiểu Thử đã bị hắn vấy bẩn! Con mẹ nó chứ! Sau đó hắn đè các nàng xuống.

Thế rồi đôi tay hắn sờ mó từ trên xuống dưới, cái miệng thì…”
Thấy nó càng nói càng khó nghe, sắc mặt Hồng Diễm biến hoá đặc sắc vô cùng, vội cắt ngang quát bảo: “Không cần kể nữa! Câm cái mõm lại cho ta!”
Tử Sắc Mao Thử chu mõm xì một tiếng rõ to, gương mặt tỏ vẻ uỷ khuất, điệu bộ giống như là đã bị tổn thương ghê gớm lắm!
Nghe con chuột già mồm ton hót, Võ Thiện Nhân chợt phát lạnh, trong đầu lập tức nghĩ đến cánh cửa có chiếc lồng kỳ dị.
Thảo nào hắn luôn có cảm giác Hồng Diễm biết trước được kế hoạch của mình.

Hoá ra bà ta đã sớm đề phòng, sai con chuột khốn kiếp này âm thầm giám thị hành động bọn họ.

Nhưng việc đấy bây giờ đã không còn quan trọng nữa! Võ Thiện Nhân vội vã chạy đến xem xét tình huống của Cát Tường.
Chỉ thấy Cát Tường toàn thân run rẩy, vừa chạm vào người liền phát hiện chân tay nàng lạnh ngắt, chẳng khác nào chạm vào một phiến băng tuyết.
Võ Thiện Nhân giật mình cả kinh: “Cát Tường, nàng không sao chứ?”
Cát Tường sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi va đập lẩy bẩy vào nhau, khó khăn mở miệng: “Tướng… công, thiếp… lạnh quá…!”
Vừa kịp nói xong câu này thì ý thức của nàng chợt tắt, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Võ Thiện Nhân sợ quá, ôm chặt lấy thân thể nàng gọi: “Cát Tường chớ có doạ ta! Nàng mau tỉnh dậy đi!”
Bỗng lại nghe Tử Sắc Mao Thử chõ miệng xen vào: “Tỉnh vào mắt à? Thân thể cô nương đó đã nhiễm khí âm hàn của ta, chỉ một chút nữa sẽ hoá thành bức tượng băng thôi.

Chít chít!”
Nhìn tình cảnh của Cát Tường, Võ Thiện Nhân lòng đau như cắt, điên cuồng gào lên: “Đồ khốn kiếp!”
Tử Sắc Mao Thử chẳng phải dạng vừa, đốp lại ngay: “A, hay nhỉ? Ngươi dám mắng ta à? Đã vậy ta cũng cắn cho ngươi một phát chơi.”
Tử Sắc Mao Thử nói đến là đến, thân thể hoá thành tàn ảnh quỷ mị lướt tới, muốn cắn Võ Thiện Nhân mấy cái cho bõ ghét.
Võ Thiện Nhân căm giận nộ hống một tiếng, lượng chân linh khí ít ỏi trong đan điền rục rịch chuyển động.
Hàng Long Biến Thân lập tức được hắn thi triển.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cơ thể hắn bỗng mọc ra một lớp vảy rồng màu vàng óng ánh, giữa trán một chiếc sừng bén nhọn nhô lên, phía sau là đuôi rồng vươn dài.
Đôi mắt rồng cực kỳ quỷ dị, con ngươi màu đen nhỏ xíu lọt thỏm giữa lòng trắng.

Bất kỳ ai nhìn vào cũng bị làm cho giật mình! Bởi vì đôi mắt đó dường như không hề chứa bất kỳ một tia cảm xúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui