Lưu Manh Đại Đế


Đứng một bên quan sát, Võ Thiện Nhân biết rằng hai nàng đang thông qua tiếng đàn phối hợp thi triển một bộ linh thuật tuyệt đối cường đại.
Chỉ thấy linh lực hùng hậu theo đầu ngón tay trắng muốt điểm tới, âm thanh vừa vang lên lập tức biến hoá thành công kích dưới dạng sóng âm, mang theo năng lượng thuộc tính trực tiếp lao thẳng đến vị trí mà Hồng Diễm đang ngồi.
Tình huống đột nhiên biến hoá khiến cho Hồng Diễm có chút giật mình: “Hai con nha đầu ngươi quả nhiên đã phá giải được phong ấn!”
Mặc dù bị tập kích bất ngờ nhưng bà ta không hề rối loạn, chân linh khí từ đan điền ầm ầm bạo phát, tiện tay tạo thành một tầng lớp bảo hộ che chắn trước mặt.
Chẳng rõ vì sao mà khi nhìn vào mắt Hồng Diễm, trong lòng Võ Thiện Nhân lại cảm thấy hoảng hốt.

Giống như là đối phương đã sớm đoán biết trước màn kịch này.
Hắn nhìn qua, thấy Như Ý, Cát Tường sóng vai nhau, giống như đôi tiên nữ giáng phàm, mái tóc dài đen nhánh không gió mà tung bay, càng tôn thêm phần diễm lệ.
Trong không gian vang lên hồi âm thanh réo rắt.
Như Ý thủ pháp biến hoá, những ngón tay liên tục múa trên phím đàn, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh Long Bạo!”
Tiếng đàn trong tay nàng chợt hoá thành tiếng long ngâm.
Ngay tức thì, một cỗ năng lượng Mộc thuộc tính ào ào bạo tuôn như dung nham phun trào.
Sóng âm vốn vô hình vô sắc nhưng lúc này bỗng phát sinh biến hoá, thông qua linh lực ngưng tụ thành một đầu rồng hư ảo màu xanh, cái miệng há rộng, râu rồng vểnh cao.
Bên cạnh, Cát Tường đồng dạng cũng thi triển linh thuật, đôi tay quỷ mị điểm một đạo công kích cương mãnh tuyệt luân.

“Bạch Hổ Nộ!”
Một đầu bạch hổ cấp tốc ngưng tụ, khí tức phô bày rõ ràng là được thôi động từ Kim thuộc tính.
Thanh Long mang Mộc thuộc tính quỷ quyệt, giảo hoạt kết hợp cùng Bạch Hổ mang Kim thuộc tính sắc bén, khí thế như vũ bão, tưởng chừng không gì có thể cản được.
Chứng kiến cảnh tượng trên, Võ Thiện Nhân ngẩn người: “Thanh Long! Bạch Hổ!”
Không ngờ linh thuật mà Như Ý, Cát Tường thi triển lại có liên quan đến Thanh Long và Bạch Hổ.
Đây là lần thứ hai hắn bắt gặp hình thái của hai loài cổ thú này.

Lần đầu tiên là trong Thức Hải, vào lúc được tia thần hồn kì bí truyền thụ Long Hổ Thần Quyền.
Bao năm nay, hắn lao tâm khổ tứ tập luyện Long Hổ Thần Quyền nhưng cho đến hiện tại vẫn không cách nào lãnh hội trọn vẹn tinh tuý bộ quyền pháp đó.
Mặc dù Thanh Long, Bạch Hổ trước mắt chỉ ngưng tụ được cái đầu, thân thể không hoàn chỉnh nhưng đủ khiến Võ Thiện Nhân rung động mãnh liệt.
Từng tràng long ngâm, hổ gầm liên miên bất tuyệt nổi lên.
“Hống… ggg… gg…”
“Grào...!ooo… oo…”
Sóng âm thanh biến hoá thành vô số đạo công kích, ở khoảng cách gần dễ dàng xuyên phá tầng lớp bảo hộ trước mặt Hồng Diễm.
“Ồ, hoá ra là mới đột phá Thánh Cấp đỉnh phong! Thảo nào có thể hoá giải phong ấn trong người.” Hồng Diễm liếc mắt nhìn thấu chân tướng.
Cảm nhận hai cỗ năng lượng cường đại từ đầu Thanh Long, đầu Bạch Hổ, sắc mặt bà ta trở nên ngưng trọng.
Kế đó, bà ta triệu hồi Liềm Đoạt Mệnh, kiện linh bảo trung đẳng thành danh của mình.
Liềm Đoạt Mệnh là một vũ khí có hình dáng cong cong, trên lưỡi có răng cưa phi thường bén nhọn, không rõ làm từ chất liệu gì.
Bà ta rít lên: “Hai con nha đầu thối dám âm mưu ám toán ta? Tưởng rằng ta không biết hay sao?”
Theo tiếng rít, Liềm Đoạt Mệnh mạnh mẽ chém tới.
Không gian trước mặt Hồng Diễm chập chờn sinh ra điệp ảnh, vặn vẹo biến dạng.
Từ lưỡi liềm, muôn đoạn ánh sáng phóng ra, đối kháng với màn tấn công vũ bão đến từ hai đầu Thanh Long, Bạch Hổ.
“Bang! Bang! Bang!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Phiến không gian thạch thất vang lên những tiếng nổ kịch liệt.

Cũng may là Hồng Diễm đã bày bố cấm chế bên ngoài, nếu không toà động phủ chắc chắn sẽ sụp đổ.
Mặc dù Như Ý, Cát Tường chỉ là Thánh Cấp đỉnh phong nhưng mà bộ linh thuật Thiên Chi Tứ Linh Khúc các nàng đang phối hợp thi triển có uy lực phi thường lớn, bởi vậy trong thời gian ngắn có thể đối kháng cùng Hồng Diễm, tu vi Thần Cấp.
Bộ Thiên Chi Tứ Linh Khúc này vốn dĩ không phải do Hồ Tâm truyền dạy.

Số là hồi mới đến Vạn Hoa Cung, trong một lần dạo chơi trên núi Trường Sơn, hai chị em bỗng vô tình gặp được một vị cường giả lạ mặt.
Ông ta không tiết lộ danh tính của mình, sau khi truyền thụ xong Thiên Chi Tứ Linh Khúc chỉ bỏ lại một câu: “Bộ linh thuật này xem như ta bù đắp cho cố nhân!” rồi rời đi ngay.
Lúc Hồ Tâm nghe Như Ý, Cát Tường thuật lại câu chuyện cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.

Tuy nhiên sau khi kiểm tra thì bà ta phát hiện Thiên Chi Tứ Linh Khúc quả thực là một bộ linh thuật bác đại tinh thâm, vô cùng thích hợp với tư chất của hai đứa nhỏ.

Vì vậy, bà ta cho phép các nàng được tu luyện và cũng không truy cứu chuyện này nữa.
Quay trở về trận chiến trong động phủ, trước đối thủ khó nhằn như Hồng Diễm, chị em Như Ý, Cát Tường không dám khinh địch, dốc toàn tâm toàn ý thi triển Thiên Chi Tứ Linh Khúc.
Hai nàng vốn là song sinh đồng bọc nên tâm ý tương liên, phối kết hợp cực kỳ nhuần nhuyễn.
Phía đối diện, đôi tay Hồng Diễm thoăn thoắt chuyển động, bao nhiêu công kích bắn tới đều bị bà ta vung Liềm Đoạt Mệnh phá giải bằng hết.
Cơ mà thời gian càng kéo dài, tốc độ phát động tấn công của hai con nha đầu càng trở nên dồn dập.

Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ lập tức bị vô số đạo sóng âm công kích từ bốn phương tám hướng găm thẳng vào đại não.
Hồng Diễm trong lòng giật thót: “Đây là linh thuật gì? Tại sao lại lợi hại như vậy chứ?”

Không gian thạch thất tương đối chật hẹp, Hồng Diễm bị hai nàng dồn ép cho tối tăm mặt mũi, thân hình liên tục thối lui về sau, chẳng mấy chốc đã dựa lưng vào vách đá.
Cách đây không lâu, Hồng Diễm cùng Chế Kha đánh một trận nên thực lực suy giảm ít nhiều.

Tuy nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chung quy thì bà ta vẫn là một Thần Cấp cường giả hàng thật giá thật.
Trên tay Hồng Diễm, Liềm Đoạt Mệnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn để lại cả tàn ảnh.
Cùng lúc, trong lòng bà ta khẽ gầm vang một tiếng: “Ưng Kích Trường Không!”
Bỗng thấy linh lực từ bên trong cơ thể bà ta ồng ộc đổ ra, hiển hiện khí thế của Thổ thuộc tính hùng hậu, vững vàng.
Không gian như bị xé rách, nổi lên một cơn chấn động.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Chỉ trong chớp mắt, một con chim ưng khổng lồ được ngưng tụ hoàn chỉnh, cái mỏ sắc nhọn loé lên những tia nguy hiểm.
Theo một ý niệm của Hồng Diễm, con chim ưng sải dài đôi cánh, mang theo khí thế phô thiên cái địa bổ thẳng về phía trước.
Chiêu thức này hồi ở chân núi Bạch Mộc Sơn, Võ Thiện Nhân đã từng được xem Hồng Diễm thi triển qua một lần nên biết nó vô cùng lợi hại.
Hắn vội la lên: “Như Ý, Cát Tường cẩn thận đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui