Sau khi Vũ Sơn rời đi, trước mặt Võ Thiện Nhân bỗng hiện lên một khối lệnh bài không rõ làm từ chất liệu gì, thoạt trông hình dáng bên ngoài có chút quen mắt.
Hắn bèn nhanh tay cầm lấy, phát hiện khối lệnh bài này rất giống với lệnh bài mà Kiều My từng tặng cho mình.
Tuy nhiên, nếu để ý kỹ thì vẫn có sự khác nhau nho nhỏ.
Đó là ẩn sau chữ Vũ ở hai mặt có khắc hoa văn hình ngọn núi, còn khối lệnh bài của Kiều My lại khắc hoa văn hình đám mây.
Trong lúc Võ Thiện Nhân còn đang nghi hoặc thì bỗng giọng nói kinh hãi của Thanh Mai thốt lên: “Lệnh bài Vũ Thần Điện!”
Võ Thiện Nhân đã sớm có câu trả lời nhưng vẫn hỏi lại: “Cung phó khẳng định chắc chắn chứ?”
Thanh Mai nói như đinh đóng cột: “Bẩm tôn chủ! Đây đích thực là lệnh bài của Vũ Thần Điện.
Theo thuộc hạ được biết, chỉ có Ngũ Hổ Tướng dưới trướng của điện chủ mới được nắm giữ khối lệnh bài này.”
Võ Thiện Nhân liền quay sang bên cạnh hỏi Như Ý: “Nàng có để ý thấy điều gì khác lạ trên người Sơn đại ca hay không?”
Như Ý suy nghĩ một chút đáp: “Người đó không biết dùng biện pháp gì vô thanh vô tức biến mất trước mặt chúng ta.
Theo Như Ý phỏng đoán, đây nhất định là một cường giả có tu vi cảnh giới cực cao.”
Võ Thiện Nhân tỏ vẻ trầm ngâm.
Đúng là từ trên người Vũ Sơn không hề phát hiện linh lực dao động, thoạt nhìn rất giống với một phàm nhân, nhưng chứng kiến một màn sau cùng thì rõ ràng là một Linh Giả.
Đáng sợ là nếu ngay cả Như Ý có tu vi Thánh Cấp hậu kỳ cũng không thể nhận ra thì chắc chắn tu vi của đối phương rất cao nên mới có thể che giấu hoàn hảo khí tức.
Theo lời của cung phó Thanh Mai, nhiều khả năng vị Sơn đại ca này là một siêu cấp cường giả đến từ Vũ Thần Điện.
Bên cạnh đó, dựa vào những thông tin có trong tay, Võ Thiện Nhân đã nắm được chút manh mối về Kiều My.
Chỉ không biết là bên trong Vũ Thần Điện nàng có thân phận gì? Còn về sự khác biệt hoa văn trên hai khối lệnh bài thì nhất thời hắn chưa thể đoán biết ra chân tướng.
Nhớ đến sự tình Thánh Viện, trong lòng Võ Thiện Nhân thực sự rất lo lắng, nguyện vọng duy nhất lúc này là những bằng hữu thân thuộc trong nội viện được bình an vô sự.
Không còn tâm trạng ở lại ăn uống nữa, hắn bèn mang theo chúng nữ rời khỏi Mê Linh thành quay trở về Vạn Hoa Cung.
Sáng sớm hôm sau, hắn sai người triệu tập bốn vị cung phó đến Trường Sinh Điện.
Chính ngày hôm nay, hắn sẽ đưa ra một quyết định trọng đại làm thay đổi cả vận mệnh của Vạn Hoa Cung.
Mặc dù Võ Thiện Nhân mới đến Vạn Hoa Cung không lâu, tình cảm không sâu dày nhưng cái ân mà sư phụ Hồ Tâm dành cho mình lớn lắm lắm! Hắn vốn không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa, những gì đã hứa không thể cứ coi là lời nói suông được.
Trận chiến giữa Vô Cực Tông và Thánh Viện giống như một mồi lửa bén thổi bùng quyết tâm trong lòng hắn.
Hắn thầm nghĩ Thánh Viện còn có Hùng Vương Thánh Tổ toạ trấn, chứ nếu đổi lại là Vạn Hoa Cung thì chắc chắn sẽ diệt vong.
Bên trong Vạn Hoa Cung đều là thiếu nữ xanh non mơn mởn, nếu thực sự có ngày đó, hắn sao có thể đành lòng phủi đít bỏ đi? Vì vậy, trải qua một đêm dài suy nghĩ, Võ Thiện Nhân cho rằng cần phải phát triển Vạn Hoa Cung càng nhanh càng tốt, càng lớn mạnh càng tốt.
Đợi bốn vị cung phó tề tựu đông đủ, Võ Thiện Nhân mới nghiêm túc bảo: “Ta cho gọi chư vị đến đây vì muốn thông báo một chuyện quan trọng.
Hiện nay, Vạn Hoa Cung quanh năm đóng cửa bế quan, mọi người chỉ chăm chăm ngóng đợi vào nguồn lợi tức mười năm ban thưởng một lần.
Cuộc sống như vậy thực sự quá thụ động, không có tương lai! Vạn Hoa Cung làm sao có cơ hội phát triển? Muốn trở thành cường giả không thể nói suông, hít thở khí trời mà tu luyện, cần phải có nguồn tài nguyên khổng lồ sẵn sàng cung ứng.
Như vậy có nghĩa chúng ta cần đẩy mạnh thông thương, đẩy mạnh giao lưu với thế giới bên ngoài.
Hôm qua đến Mê Linh thành một chuyến, ta thấy nơi đó phong vân hội tụ, sinh khí dồi dào, là một mảnh đất rất tốt để cho Vạn Hoa Cung biến thành bàn đạp, sau đó khuếch trương thế lực tiến thẳng ra Thần Châu.”
Nói đến đây, Võ Thiện Nhân ngừng lại để xem thử ý tứ của bốn vị cung phó ra sao.
Bắc Cung Phương Thuỳ là người đầu tiên lên tiếng: “Bao đời nay Vạn Hoa Cung vẫn luôn định cư ở dãy Trường Sơn, tuyệt nhiên không giao du với người ngoài.
Đây là quy củ tổ tiên đời đời truyền lại! Xin tôn chủ xem xét lại!”
Phương Thuỳ vốn là kiểu người bảo thủ nên có hành động phản đối cũng chẳng lạ.
Việc này đều đã nằm trong dự tính, Võ Thiện Nhân thản nhiên nói: “Nếu đã là quy củ do tổ tiên truyền lại thì phận hậu bối không nên làm trái.
Chỉ có điều mỗi thời mỗi khác, cần phải có sự thay đổi thích nghi.
Nay ta đã tiếp nhận vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung thì không thể ngồi yên một chỗ.
Trong lòng ta đã vạch ra một kế hoạch, nếu có được sự hỗ trợ từ bốn vị cung phó thì đại nghiệp ắt thành!”
Nghe xong, tới lượt cung phó Phương Trinh cất giọng khuyên can: “Tôn chủ, làm vậy có khác nào biến mọi người trở thành tội đồ của Vạn Hoa Cung? Xin người hãy suy nghĩ lại!”
Hai vị cung phó Thanh Mai, Thảo Chi không nói gì nhưng gương mặt đều tỏ vẻ trầm mặc.
Sống ở Vạn Hoa Cung bấy lâu, bọn họ tất nhiên cảm nhận được những gì mà tôn chủ vừa nói.
Cơ mà lâu ngày thành thói, bây giờ đột nhiên bảo thay đổi thì đúng là hơi khó chấp nhận.
Thấy chị em nhà này năm lần bảy lượt chống đối mình, Võ Thiện Nhân cả giận, quát: “Hừ! Các ngươi đừng quên mối thù của Vạn Hoa Cung! Ai là hung thủ đã giết chết lão cung chủ? Ta có thể bảo vệ các ngươi một ngày, hai ngày… nhưng không thể bảo vệ các ngươi cả đời! Chẳng lẽ ngay cả đến chuyện đơn giản đó mà phận làm cung phó như các ngươi cũng không hiểu hay sao? Thật khiến cho ta quá thất vọng!”
Kể từ sau lần đầu tiên gặp gỡ, bốn vị cung phó cùng ba ngàn cung nữ vẫn cho rằng tu vi của tân tôn chủ là Thần Cấp cường giả.
Võ Thiện Nhân biết rất rõ nhưng tất nhiên là sẽ không nói ra sự thực.
Hiện nay hắn cần dựa vào lớp vỏ bọc đó để chấn nhiếp chúng nữ.
Nhưng mà cái kim trong bọc trước sau gì cũng sẽ lòi ra.
Một khi sử dụng hết Nguyên Thần Chi Lực thì hắn sẽ hiện nguyên hình.
Sư phụ Hồ Tâm từng nói Hồng Diễm bị một chưởng của bà đánh cho nội thương nghiêm trọng, cần một khoảng thời gian mấy mươi năm mới có thể khôi phục.
Cơ mà tình huống thực tế thế nào thì làm sao đoán biết trước được? Việc này còn dây dưa thì nguy mất! Nếu bọn cung phó thích lấy quy củ để nói chuyện thì hắn cũng sẽ dùng cách này để đối phó với họ.
Hắn bỗng nghiêm giọng hỏi: “Như Ý! Nàng là chấp pháp trưởng lão, nếu trong cung có kẻ trái lệnh cung chủ thì phải xử phạt thế nào?”
Như Ý sát khí nổi lên, đáp: “Bẩm báo tôn chủ, theo quy củ sẽ giết không tha!”
Võ Thiện Nhân gật đầu, bàn tay vừa động thì Sinh Tử Kỳ đã xuất hiện, quát vang một tiếng: “Sinh Tử Kỳ ở đây! Có ai không phục bước lên cho ta?”
Hắn biết rằng vào thời khắc này tuyệt đối không được mềm yếu, cần phải sát phạt, quyết liệt.
Thần sắc của hắn đanh lại, sát khí từ trên người toả ra.
Quả nhiên, Sinh Tử Kỳ vừa xuất lập tức khiến cho sắc mặt bốn vị cung phó xanh lè, hoảng sợ nói: “Xin tôn chủ bớt giận! Mọi việc thuộc hạ đều nghe theo tôn chủ phân phó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...