Nghe âm thanh phát ra, Võ Thiện Nhân cười thầm trong dạ, đợi thịt bớt nóng liền vươn tay cẩn thận xé một miếng lớn, bọc vào chiếc lá sạch sẽ rồi mang qua đặt trước mặt nàng.
Sau đó, hắn nhanh chóng nhập cuộc ăn như rồng cuốn, ngấu nghiến giải quyết số thịt còn lại.
Hắn ăn rất ngon lành, cái đầu không ngừng gật gù như đang tán thưởng tài nghệ nấu nướng của bản thân.
“Chóp, chép…”
Trong không gian tĩnh lặng, bên cạnh tiếng nổ lép bép của đống lửa thì những âm thanh do Võ Thiện Nhân phát ra cơ hồ biến thành một loại tra tấn màng tai người ta.
Một hồi lâu, rốt cuộc thì Hoàng Yến cũng mở mắt.
Sau một thoáng chần chừ, nàng vươn tay cầm lấy miếng thịt vàng óng thơm nức còn nóng hổi trước mặt mình, xé một miếng nhỏ đưa lên miệng.
Thịt có một chút cháy xém cạnh vừa cắn đã nghe tiếng giòn tan.
Không rõ Võ Thiện Nhân đã làm như thế nào mà cảm giác rất ngọt thịt, ăn giòn bên ngoài mềm bên trong.
Hương vị quả thực là rất ngon miệng! Nàng lại tiếp tục xé thêm một miếng.
Đúng lúc này, nàng ngẩng đầu lên thì bất chợt phát hiện Võ Thiện Nhân nở một nụ cười đắc ý với mình.
Không hiểu vì sao mặt nàng bỗng nhiên đỏ lựng, vội xoay người quay ra phía sau.
Con heo rừng xấu số gặp hai kẻ đói ăn, chưa đầy một bữa cơm đã biến mất sạch sẽ chỉ còn trơ bộ xương trắng.
Ăn gần hết miếng thịt lớn, sắc mặt Hoàng Yến khá lên trông thấy, hiện không còn xanh xao vàng vọt như trước.
Về phần Võ Thiện Nhân ăn no đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng căng tròn ợ to một tiếng.
Được thỏa thích đánh chén sau mấy ngày đói khát thật là niềm hạnh phúc lớn lao.
Khi đôi mắt quét nhìn đến phía trước thì chợt phát hiện trên gương mặt đẹp như tranh vẽ của Hoàng Yến thắp lên một màu hồng hồng, là thứ ánh sáng phát ra từ đống củi khô đang cháy lép bép.
Người con gái này thực sự là xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo như hoa như trăng.
Võ Thiện Nhân si mê ngắm nhìn, không nhịn được mới buột miệng nói: “Trông nàng thực là rất xinh đẹp!”
Nguyễn Hoàng Yến vốn tính cách khác với nữ nhi thường tình.
Ngày thường đứng trước mọi lời khen đều tỏ vẻ dửng dưng như không, vậy mà hôm nay nghe Võ Thiện Nhân nói một câu, không hiểu sao trong lòng nàng như có con nai chạy loạn, cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời.
Ngồi một lát, trong đầu Võ Thiện Nhân chợt nhớ lại trận chiến ba ngày trước, đến đoạn Hoàng Yến truyền âm cho mình thì vẫn cảm thấy có chút khúc mắc.
Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định lên tiếng dò hỏi: “Ta biết nàng là Nguyễn Hoàng Yến, tân sinh mới gia nhập Thánh Viện.
Trên Hưng Yên Phong, danh tiếng của nàng nghe như sấm dậy bên tai.
Chỉ có điều, ta rất tò mò không rõ vì sao nàng lại đoán ra được thân phận thực sự của ta?”
Hoàng Yến liền cất giọng đáp: “Ta từng nhìn thấy ngươi trên Hưng Yên Phong, ngoài ra cũng được nghe không ít sự việc về ngươi.”
Thực ra thì lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn là trong kỳ tuyển sinh diễn ra ở ngoại viện số tám.
Còn nhớ thời điểm hắn bước lên thạch đài kiểm tra linh mạch, trong không gian bất ngờ hiện lên đủ năm loại thuộc tính kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả.
Hắn lập tức trở thành trung tâm của hàng vạn con mắt, khiến ai nấy đều sững sờ.
Đến lần thứ hai là hôm hắn giao đấu với đám thành viên Phục Minh Hội trên ngọn Thông Thương Phong.
Trận đánh này hắn đại triển thần uy, làm cho rất nhiều người phải kinh sợ.
Cơ mà những hành vi, lời ăn tiếng nói Võ Thiện Nhân biểu hiện ra ngoài lại khiến cho Hoàng Yến cảm thấy thực sự chán ghét.
Nàng nhận định hắn là một kẻ ồn ào, nói năng nhăng cuội, lại còn mặt dày như mo, không biết xấu hổ là gì.
Về sau nghe đến việc hắn dùng phương thức lưu manh hòng moi tiền của đồng môn, đem miệng lưỡi giảo hoạt đi lừa gạt nữ sinh ngây thơ… thì ấn tượng trong nàng càng trở nên xấu xí.
Hoàng Yến đã sớm nhìn ra Võ Thiện Nhân là một kẻ rất nhát gan, sợ chết, luôn coi tính mạng mình là trên hết.
Nhưng không ngờ đúng thời khắc nàng tuyệt vọng nhất thì hắn đã bỏ mặc hết thảy sợ hãi lao đến, dùng tấm lưng che chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng, nói một câu mà đến bây giờ nàng vẫn nhớ như in: “Muốn giết nàng thì hãy bước qua xác của ta!” Để có thể hành động như vậy thì không biết hắn đã phải lấy ra bao nhiêu dũng khí mới có cam đảm thực hiện.
Chỉ với một câu nói đã khiến cho khối băng trong lòng nàng có dấu hiệu tan chảy.
Cái nhìn của nàng dành cho hắn lúc này bỗng có sự thay đổi mà đến ngay cả nàng cũng không hề hay biết.
Nghe Hoàng Yến lên tiếng xác nhận, Võ Thiện Nhân vui mừng hớn hở, liền bảo: “Ồ, hoá ra ta nổi tiếng đến thế sao? Vậy mà ta lại không biết đó! Chẳng hay mọi người đã nói những gì? Ha ha…”
Hoàng Yến không nhanh không chậm đáp: “Nói ngươi chỉ biết suốt ngày đi lừa gạt nữ sinh.”
Vừa nghe xong, Võ Thiện Nhân đơ cả người, cảm thấy trong giọng điệu của nàng hình như có điểm khác thường.
Cơ mà da mặt hắn còn dày hơn mặt đường nên nào biết hai từ xấu hổ tròn méo ra sao, liền ra vẻ tức giận nói: “Đám người đó ăn không nói có, dám bịa đặt chuyện làm tổn hại thanh danh của ta! Rõ ràng là do ta quá ưu tú nên được các nàng ấy đem lòng mến mộ, chứ ta mà thèm đi lừa gạt bọn họ sao?”
Thấy hắn giở giọng khoe khoang, Hoàng Yến bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Võ Thiện Nhân vốn tự nhận mình thông hiểu tâm lý nữ nhân, nhưng mà đối với người con gái trước mặt thì xem chừng không cách nào nắm bắt nổi.
Nàng lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng như băng tuyết, hắn sợ nếu đến quá gần sẽ bị làm cho đông cứng mất.
“Nàng có biết vì sao mà hai chúng ta cùng bị truyền tống đến nơi này không?” Võ Thiện Nhân chợt buột miệng hỏi.
“Ngươi nói gì? Hai chúng ta bị truyền tống đến cùng một vị trí sao?” Bỗng nhiên sắc mặt của Hoàng Yến thay đổi, đỉnh đầu giống như có sát khí bốc lên, Thiên Gia Thần Kiếm chợt xuất hiện trên tay.
Trông thấy hành động của nàng, Võ Thiện Nhân trong lòng giật thót, vội vàng xua tay nói: “Không không… Ý ta là mọi người cùng bị truyền tống ra ngoài ấy.
Trong khe hở không gian chẳng lẽ nàng không phát hiện ra điều này sao?”
Hoàng Yến dùng ánh mắt dò xét đảo đi đảo lại trên người Võ Thiện Nhân mấy lần nhưng rốt cuộc không nhìn ra manh mối.
Cuối cùng, nàng đem Thiên Gia Thần Kiếm đặt xuống bên cạnh mình, thản nhiên nói: “Đó là do Ngũ Hành Trận bị ngoại lực phá huỷ.
Có lẽ Thánh Viện đã xảy ra chuyện gì không hay.”
Thấy nàng đã bắt đầu nghi ngờ mình, Võ Thiện Nhân toàn thân vã hết mồ hôi, lập tức cắn răng ngậm miệng không dám nói năng lung tung nữa.
Lại nói, trải qua trận chiến với Nguỵ Triệu Vinh, bản thân hắn cũng đã nội thương khá nặng, may mà nhờ có Hàng Long Biến Thân nên mới vượt qua kinh hiểm.
Mặt khác, thương thế trên người liên tục được Ngũ Hành Giới Chỉ chữa trị nên lúc này đã khôi phục bảy, tám thành.
Tuy nhiên theo hắn thấy vẫn nên nhanh chóng khôi phục tu vi toàn thịnh.
Vì vậy, hắn liền lấy ra một ít linh đan nuốt vào, đôi tay nhanh chóng kết quyết, theo bí pháp Ngũ Hành Linh Quyết tiến hành tu luyện.
Hoàng Yến thấy hắn đột nhiên im bặt thì có chút ngạc nhiên, nhưng đến khi nhìn rõ trạng thái của hắn thì không quan tâm nữa, bản thân cũng bắt đầu thổ nạp khôi phục chân linh khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...