Lưu Manh Đại Đế


Nguỵ Triệu Vinh thân là thiếu chủ Độc Xà Động, xưa nay chỉ nghe người khác nịnh nọt tâng bốc chứ chưa từng có ai dám cả gan ăn nói như vậy trước mặt mình.
Hắn chòng chọc hướng về Võ Thiện Nhân, linh lực không nói không rằng cuồn cuộn đổ ra, theo bí pháp chân truyền hóa thành một dòng chảy đen xì, rồi cấp tốc biến hóa ngưng hình thành trăm con rắn độc to bằng ngón chân cái, huyền phù trên không.

Đây chính là linh thuật Quần Xà Loạn Vũ, tuy uy lực không sánh bằng Độc Nhãn Công Tâm nhưng để đối phó với một tên nhóc Tướng Cấp trung kỳ nhất định là dư sức.
Chứng kiến một màn trên, Võ Thiện Nhân giật thót mình, liền nhanh chóng lấy một mớ linh phù dán hết lên người, đồng thời biện pháp phòng ngự Thổ Thuẫn cũng được triệu hồi.
“Con chó già chớ vội cậy mạnh, ta nói cho ngươi biết, hiện sư phụ và các sư thúc bá của ta đang trên đường đến đây! Đến lúc đó xem ai mới là kẻ nằm xuống.” Võ Thiện Nhân lớn giọng.
“Con mẹ nó, còn dám dọa ông?” Nguỵ Triệu Vinh điên tiết quát.

Theo một ý niệm trong đầu, hàng trăm con rắn độc bỗng nhe răng vươn nọc lao thẳng tới vị trí của Võ Thiện Nhân.
“Khè… Khè…”
Màn tấn công kinh dị đó khiến Võ Thiện Nhân rùng cả mình, liền nhanh chóng điều động linh lực, hướng về đám rắn độc đánh ra một chiêu Du Long Bát Hoang, thức thứ sáu có trong Long Hổ Thần Quyền.
“Bồng.”
Nguỵ Triệu Vinh chỉ là Linh Giả đơn hệ sở hữu thổ linh mạch, vì vậy toàn bộ linh thuật của hắn thi triển ra đều thiên về thổ thuộc tính.


Do đó, ở lần công kích này Võ Thiện Nhân không dùng đến hoả thuộc tính có trong Thức Hải nữa mà chỉ đơn giản biến hoá Long Hổ Thần Quyền sang linh thuật hệ mộc.
Phép tắc thiên địa ngũ hành tương sinh tương khắc, mộc vốn khắc chế thổ nên ít nhiều Du Long Bát Hoang cũng chiếm được chút lợi thế trước Quần Xà Loạn Vũ.

Có điều, khoảng cách tu vi cảnh giới giữa đôi bên chênh lệch quá xa nên một chiêu Du Long Bát Hoang chỉ có thể đánh tan được chừng chục đầu rắn độc mà thôi.
Võ Thiện Nhân lúc này lại vô cùng quyết đoán, cậy vào đan điền của mình khổng lồ gấp năm lần người thường nên liên tiếp thi triển thêm bảy, tám đòn Du Long Bát Hoang, đánh cho đàn rắn độc tan tác chim muông, chẳng chừa một mống nào.
“Bồng.”
“Bồng.”
“Bồng.”
“…”
Đầu tiên là Bá Vương Lâm Thế mang khí tức hoả thuộc tính, hiện tại xuất hiện thêm hai loại thuộc tính là mộc và thổ.

Nguỵ Triệu Vinh rất nhanh đã nhìn ra điểm khác thường, kinh hãi thốt: “Ngươi là Linh Giả tam hệ?”
Trước đó, Linh Giả song hệ và Linh Phách Đại Hồng Chung của Nguyễn Hoàng Yến đã làm cho Nguỵ Triệu Vinh chấn động cực mạnh.

Bây giờ lại đến lượt Linh Giả tam hệ xuất hiện, điều này càng khiến cho hắn bị đả kích nặng nề.

Chẳng lẽ thời thế thay đổi, Linh Giả song hệ, Linh Giả tam hệ đã trở nên phổ biến đến vậy sao?
Đáp lại hắn là vẻ cợt nhả rất đỗi gợi đòn của Võ Thiện Nhân: “Đám giun đất này còn không, cho ta thêm mấy con.

Hắc hắc…”
Nguỵ Triệu Vinh sát khí triệt để bạo phát, gằn giọng nói: “Để ta xem trong người ngươi còn bao nhiêu chân linh khí?”
Kế đó, hắn liên tục thi triển bí pháp Quần Xà Loạn Vũ ngưng tụ cùng lúc hai trăm đầu rắn độc.

Nhưng chưa hết, hắn cắn mạnh đầu lưỡi, há miệng phun ra một chùm huyết tinh vào bầy rắn, chỉ một loáng, thân hình con nào con nấy trở nên căng mọng, khí tức toả ra không ngờ đột nhiên gia tăng đến mấy lần.
Sau một tiếng quát trầm thấp, bầy rắn hai trăm con lại rào rào xông đến.

“Khè… Khè…”
Võ Thiện Nhân da đầu tê dại, không đợi bọn chúng đến gần thì Du Long Bát Hoang lập tức công phá.

Cơ mà dường như uy lực của Quần Xà Loạn Vũ đã tăng mạnh, vì vậy Du Long Bát Hoang chỉ còn đủ sức triệt tiêu ba, bốn đầu rắn độc.
Cứ vậy mà tính toán, nếu muốn xoá sổ hoàn toàn hai trăm đầu rắn, Võ Thiện Nhân cần đến độ năm mươi lần thi triển Du Long Bát Hoang.

Mặc dù hắn có đan điền khổng lồ nhưng không thần kỳ như niêu cơm của Thạch Sanh, từ đầu đến giờ lại hao tổn khá nhiều, hiện tại e rằng hai mươi lần đã là cực hạn chứ đừng nói đến tận năm mươi lần!
Nguỵ Triệu Vinh thông qua tinh thần lực dễ dàng thao túng phương hướng tấn công của Quần Xà Loạn Vũ.

Chỉ thấy hai trăm đầu rắn tản ra nhiều phương hướng tấn công khiến cho Võ Thiện Nhân hoa mày chóng mặt.

Chắn trước thì hở sau, chắn trên thì hở dưới, chắn trái thì hở phải… rốt cuộc hắn đã bị không ít đạo công kích bắn đến.
Bị dồn vào tình cảnh này, Võ Thiện Nhân thoáng sợ hãi, đoạn ký ức về kinh hoàng về Huyễn Dực Giáp Trùng trong Tây Nguyên bất chợt hiện về.

Phong Quyển Tàn Vân ngay lập tức khởi động, thân hình hắn nhanh như cắt liên tiếp thối lui.
“Thủ đoạn của cường giả Vương Cấp hậu kỳ quả nhiên ta không thể chống lại.” Tinh thần Võ Thiện Nhân ngưng trọng, hắn vẫn còn một con bài bảo mệnh, tuy nhiên không đến thời khắc cuối cùng tuyệt đối không thể tung ra.
“Rít… Rít…”
Không gian ngập tràn tiếng rít gào của đàn rắn độc.


Những mùi hôi tanh xộc đến khiến cho con người ta chỉ muốn ngộp thở mà chết.
Đúng lúc này một âm thanh tựa như tiếng long ngâm, phượng hót bất ngờ nổi lên.
“Phanh.”
Một luồng kiếm quang xuyên phá trường không ầm ầm quét tới, chỉ trong chớp mắt, gần trăm đầu rắn độc bị chém cho tan nát.
“Con tiện nhân này vẫn còn sức để chiến đấu sao?” Nguỵ Triệu Minh giật mình cả kinh, nhận ra một kiếm do Hoàng Yến đánh tới.
Trước đó Hoàng Yến đã trúng một chiêu Độc Nhãn Công Tâm, theo đúng lý thì chân linh khí trong người sẽ bị hỗn loạn, trong thời gian dài tạm thời sẽ không thể điều động linh lực.

Nhưng có vẻ là hắn quá coi thường bản lãnh của nàng, xem biểu hiện vừa rồi thì hình như tu vi đã khôi phục được một, hai thành rồi.
Đợi mãi cũng thấy Hoàng Yến ra tay, Võ Thiện Nhân thở phào một hơi, đôi mắt hướng về phía nàng có chút ánh sáng kỳ lạ.
Đột nhiên, gương mặt sắc lạnh như băng của Hoàng Yến thoáng động, trong đôi ngươi xinh đẹp bất ngờ ẩn hiện hai luồng sát khí đáng sợ.

Không rõ nàng đã sử dụng phương thức gì, chỉ thấy khí tức trên người nhanh chóng được kéo lên, linh lực ầm ầm bùng nổ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi tu vi đã vọt lên Vương Cấp trung kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui