Thời điểm đó, bên tai Võ Thiện Nhân vẫn văng vẳng tiếng mưa lộp độp từ đâu vọng đến.
Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi liền nằm vật ra đất, tranh thủ thở dốc vài cái.
Quái lạ, sao hắn lại cảm thấy giấc mơ lần này kéo dài vậy nhỉ, mãi mà vẫn không có điểm ngừng?
Đúng lúc, trong đầu bỗng vang lên tiếng ho của lão Kim: “Khụ khụ…”
Võ Thiện Nhân miệng khẽ lẩm bẩm: “Ồ, là ông ngoại! Đến lượt người xuất hiện trong giấc mơ của ta rồi sao?”
Tuy nhiên, hắn lại nghe thấy lão quát bảo: “Nhóc con, đây là thực, không phải mơ!”
“Người nói cái gì?” Võ Thiện Nhân giật bắn mình, vội thử tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
“Chát.”
Cảm giác bỏng rát truyền đến khiến hắn ôm mặt suýt xoa: “Con bà nó! Đau thật đấy! Đúng là thực rồi, không phải mơ.”
Trong đầu hắn trở nên tỉnh táo dị thường, dần dần nhớ lại toàn bộ những sự kiện xảy ra, ban đầu là không gian màn thứ bốn Ngũ Hành Trận bị sụp đổ, sau đó hắn bị hút đến một khe hở không gian, về sau sự thể thế nào thì không nhớ rõ, chỉ còn cảm thấy mình cứ mơ mơ màng màng cho đến tận bây giờ.
Một cơn gió mang theo cái buốt lạnh, ẩm ướt của hơi nước thốc thẳng đến khiến Võ Thiện Nhân bừng tỉnh, vội hỏi ngay: “Ông ngoại, đây là đâu vậy?”
Không để hắn phải đợi lâu, thanh âm của Nguyễn Kim đã vang lên: “Ngũ Hành Trận là một toà kiến trúc thiết kế đặc biệt, một khi bị phá huỷ sẽ lập tức tiến hành truyền tống toàn bộ tài nguyên vật lực cùng con người ra bên ngoài.
Điểm đến là một địa phương bất kỳ, không cố định.”
Nghe ông ngoại phân tích, Võ Thiện Nhân cả kinh: “Ngũ Hành Trận làm sao có thể phá huỷ được? Chẳng lẽ Thánh Viện xảy ra chuyện gì chăng?”
Lão Kim suy nghĩ giây lát, một lúc sau mới cất tiếng bảo: “Thánh Viện có mấy đứa nhóc con Thần Cấp toạ trấn, người có thể đi vào tận Ngũ Hành Phong phá huỷ Ngũ Hành Trận thì e rằng tu vi cảnh giới rất cao.
Có điều, đấy chỉ là những suy đoán nhất thời của ta thôi! Hoặc cũng có thể do Ngũ Hành Trận bị gặp trục trặc nào đó nên mới phát sinh tình huống như vậy.”
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của ông ngoại, Võ Thiện Nhân bất giác rùng mình.
Thánh Viện vốn có thực lực vô cùng khủng bố, trước nay vẫn được coi là thái sơn bắc đẩu trong lòng giới Linh Giả trên An Ký Tây đại lục, nếu nói là có địch nhân tấn công thì thực sự rất khó tin.
Nhưng mà Võ Thiện Nhân hiểu chuyện này tốt xấu thế nào cũng chẳng tới lượt mình quản đến, vậy nên chỉ suy đoán một lát rồi thôi.
Võ Thiện Nhân thở hắt một hơi, hỏi: “Ông ngoại có biết cháu đang ở địa phương nào không?”
Đợi một lát, lão Kim truyền âm bảo: “Ngươi đang ở trong một sơn động, còn địa điểm cụ thể bản thân ta cũng không nắm rõ.
Nhưng theo ta tính toán hẳn là nơi này vẫn nằm trong phạm vi của An Ký Tây đại lục.”
Chẳng để hắn kịp hỏi thêm câu nào, lão Kim bỗng bất ngờ thúc giục: “À, còn chuyện này ta cần nhắc nhở nhóc con.
Ngươi mau chóng rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Một khi tiểu cô nương kia trở dậy thì có mấy cái mạng ngươi cũng không đủ để chết đâu! Khụ khụ…”
Lão Kim nói làm cho Võ Thiện Nhân giật thót mình, vội quay đầu nhìn lại thì thấy rõ ràng bên cạnh mình đúng là Nguyễn Hoàng Yến, đệ nhất hoa khôi Hưng Yên Phong.
Lúc này, thân thể của nàng phô bày trước mắt, da thịt hiển lộ, tinh khôi như tuyết.
Trái tim Võ Thiện Nhân đập loạn một nhịp rồi bỗng như ngưng hẳn lại trong ngực, hắn nín thở, quả nhiên không phải là mơ.
“Con bà nó! Thật không thể tin được! Vậy là ta… đã làm cái chuyện ấy cùng nàng thật sao?” Võ Thiện Nhân tròng mắt muốn rơi cả ra ngoài.
Nghĩ đến cảnh giới Vương Cấp của nàng ta, da đầu Võ Thiện Nhân tê dại, một trận mồ hôi tức khắc bạo tuôn.
Hắn vội dùng linh lực búng ra một chùm hoả cầu, thắp lên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Nguyễn Hoàng Yến.
Mặc dù gương mặt nàng có phần nhợt nhạt nhưng vẻ mỹ lệ, kiều diễm kia bút nào tả xiết? Đôi môi anh đào run rẩy khe khẽ nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp vô ngần, khiến trái tim con người ta rung động.
Đứng trước sắc đẹp kinh diễm này, bảo không động tâm đều là dối lòng cả.
Nhưng nguy hiểm ở chỗ Nguyễn Hoàng Yến là một cường giả Vương Cấp, không ngờ hắn lại nhân lúc nàng ta hôn mê mà gây chuyện náo động, thừa nước đục thả câu.
Dù rằng mọi chuyện vốn do hắn tưởng mình đang ở trong mơ nên mới làm vậy nhưng giải thích kiểu đó thì có chó nó tin!
Đôi mắt Võ Thiện Nhân nhìn lướt đến hai tòa sơn cước hùng vĩ chập chờn ẩn hiện như có như không, muôn phần dụ hoặc.
Cảm giác vừa rồi cùng nàng hoan lạc khiến hắn không thể quên được, nếu không nhân cơ hội này chiếm thêm chút tiện nghi thì thật có lỗi với bản thân.
Bởi vậy, hắn khẽ vờn qua một vùng đồi núi chập chùng, hân hoan thưởng ngoạn.
Đôi bàn tay hắn nhẹ nhàng cảm thụ da thịt nàng láng mịn như mỡ đông, không nóng không lạnh, muôn phần kích thích.
Có điều, Võ Thiện Nhân biết không thể tiếp tục làm bậy, liền dằn cơn thú tính trong người mình, lấy mớ quần áo phủ đắp lên người cho nàng, trong đầu truyền âm cho lão Kim: “Ông ngoại, tại sao nàng ta cũng ở đây?”
“Có lẽ trong khe hở không gian hai người các ngươi ở vị trí gần nhau nên vô tình được truyền tống đến chung một địa điểm.
Nhân lúc con bé này vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, ngươi còn không mau chạy đi.” Âm thanh của lão Kim vang lên.
Võ Thiện Nhân đảo mắt nhìn bốn phía, quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh chung quanh.
Quả đúng như lời lão Kim nói, sau khi không gian Ngũ Hành Trận sụp đổ, bản thân hắn đã bị truyền tống đến địa phương xa lạ, nơi này chính là một sơn động tối om om.
Nghĩ cũng thật buồn cười, lần đầu của hắn cùng với Vũ Hà Kiều My cũng là ở trong một sơn động tối tăm như vậy đó.
Không lâu sau, Võ Thiện Nhân đã tìm được đường đi ra đến bên ngoài.
Trước mắt hắn là màn đêm, lúc này, trời vẫn đang đổ mưa, thỉnh thoảng còn nghe tiếng sấm nổ đì đùng.
Võ Thiện Nhân đang định bỏ đi thì chợt nghĩ bảo: “Nếu ta bỏ đi, lỡ có người khác hoặc linh thú tìm đến đây thì nàng ta biết làm thế nào?”
Trong hoàn cảnh này mà phủi mông rời đi thì không hay cho lắm, Võ Thiện Nhân đành cầu cứu đến ông ngoại.
Suy nghĩ một chút, lão Kim nói: “Thôi được, ta sẽ chỉ cho nhóc một biện pháp có trong Liên Hoa cấm chế.”
Võ Thiện Nhân ngạc nhiên, đáp: “Cấm chế sao? Nhưng cháu trước nay chưa từng nghiên cứu qua, làm sao có thể thi triển?”
Nếu lão Kim nói như vậy là đã có tính toán cả rồi, liền bảo: “Bộ Liên Hoa Cấm này nguồn gốc từ thời thượng cổ do một vị đại năng sáng tạo, mô phỏng theo hoa sen trong truyền thuyết, có tám cánh, giống như không gian có tám hướng.
Khi bắt đầu tu luyện Liên Hoa Cấm, hoa sẽ nở một cánh, đợi cho đến khi nghiên cứu kích hoạt Liên Hoa nở đủ tám cánh thì mới coi là đại thành.
Nhóc con muốn tu luyện thành công dĩ nhiên là vô cùng khó.
Tuy nhiên đã có ta ở đây, chỉ điểm một vài động tác đơn giản dùng để che giấu nơi này thì dư sức.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...