Đúng lúc đó, bỗng vẳng lại một tiếng hú, to như tiếng sấm, chấn động đại quảng trường.
Cả vạn môn sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn, thấy một làn khói xanh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành một nam tử trung niên, trên mình mặc bộ y phục của trưởng lão nội viện.
Hắn cất tiếng sang sảng, thanh âm tựa hồ như tiếng chuông ngân, vang động khắp ngọn Ngũ Hành Phong.
“Đã đến giờ, yêu cầu toàn bộ môn sinh Hưng Yên Phong tham gia tranh đoạt Tân Vương lập tức báo danh, chuẩn bị tiến vào Ngũ Hành Trận.”
Quảng trường lập tức trở nên xao động, tuy Tân Vương còn chưa chính thức bắt đầu nhưng bầu không khí náo nhiệt đã đạt đến đỉnh điểm.
Ngay tức thì rất nhiều môn sinh Hưng Yên Phong đứng lên di chuyển về khu vực trung tâm của quảng trường.
Sau khi từ biệt người huynh đệ Thích Thật Thà, Thu Thảo muội và Chu Bạch Cẩu, Võ Thiện Nhân nhanh chóng dấn bước hòa vào dòng người.
Thời gian chưa đến một tuần trà, khu vực trung tâm đã chật kín môn sinh.
Dựa vào tu vi cảnh giới, bọn họ chủ động chia tách thành ba nhóm khác nhau, bao gồm Nhân Vực, Tướng Cấp và Vương Cấp.
Có thể nói những môn sinh đang đứng ở đây đều là hàng tinh anh trong lứa tân sinh năm nay.
Trong đó, Nhân Vực là đông đảo nhất, Tướng Cấp có hơn trăm người, riêng Vương Cấp thì lại rất ít ỏi, đếm đi đếm lại chỉ thấy có năm người.
Đứng ở một góc, Võ Thiện Nhân chú ý quan sát năm môn sinh tu vi Vương Cấp.
Năm người đều rất lạ mặt, bốn nam, một nữ.
Đáng nói là nữ sinh duy nhất trong nhóm này diện mạo đẹp như ngọc, mi mục như tranh vẽ, làn da trắng hơn sương tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, khí tức trên người chập chờn ẩn hiện mang đến một cảm giác băng hàn thấu xương.
Vẻ đẹp của nàng giống như một báu vật khiến người ta say mê, dù biết là chết nhưng vẫn muốn lao đầu vào.
Võ Thiện Nhân chưa từng gặp nữ tử này, quay sang một gã nam sinh bên cạnh mình tươi cười hỏi: “Người anh em, ngươi xem nữ sinh mặc y phục màu đen kia là ai vậy?”
Gã nam sinh đó nhìn Võ Thiện Nhân bằng một ánh mắt khác thường, nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngươi không biết thật hay giả vờ? Đây chính là Hoàng Yến sư muội, đệ nhất hoa khôi Hưng Yên Phong ta đó!”
Hoàng Yến, cái tên này rất quen tai, hình như hắn đã nghe nhắc đến ở đâu đó rồi, chỉ là trong nhất thời không thể nhớ ra.
Thấy đám thí sinh đã tụ tập đông đủ, nam tử trung niên quét nhìn một lượt, nói: “Quy tắc giải đấu Tân Vương chắc các ngươi đều đã nắm rõ.
Đầu tiên là khảo nghiệm ngũ hành, mục đích chọn lấy mười sáu môn sinh vượt trận trong thời gian nhanh nhất.
Kế đó, mười sáu môn sinh sẽ tiếp tục lên đài tỉ thí, người chiến thắng cuối cùng sẽ chính thức trở thành Tân Vương thế hệ này.”
Ngừng lại một nhịp, nam tử trung niên nói tiếp: “Nếu đã rõ ràng thì tất cả lập tức xuất phát!”
Đầu tiên là năm người tu vi Vương Cấp tiến vào.
Khi bọn họ đến gần, cánh cửa đá màu trắng loé lên từng đạo hào quang nuốt chửng lấy từng người truyền tống vào không gian bên trong.
Sau hàng Vương Cấp đến lượt môn sinh hàng Tướng Cấp, hơn trăm người nhanh chân tiến vào.
Cứ như thế, cánh cửa đá màu trắng hào quang chớp động không ngừng, số lượng môn sinh tham gia Tân Vương trong thời gian ngắn vơi đi rất nhanh.
Chẳng bao lâu tới lượt Võ Thiện Nhân tiến vào Ngũ Hành Trận.
Hắn vừa bước đến, chưa kịp truyền tống bỗng cảm giác phía sau lưng như có ai đó đang lén lút dùng ánh mắt công kích mình.
Hắn quay đầu lại nhìn quanh, rất nhanh đã phát hiện ra Trần Công Minh cùng Châu Đăng Khoa chòng chọc hướng về mình.
Trong mắt Trần Công Minh dị quang chớp động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Trước động thái khiêu khích của đối phương, Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng đưa nắm tay lên, búng ra ngón giữa ngoắc ngoắc vài cái, trông thực vô cùng gợi đòn.
Đúng lúc bạch quang lóe lên, chỉ một thoáng thân hình hắn đã lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Trong khoảng nửa canh giờ, toàn bộ gần một ngàn ba trăm môn sinh tham gia Tân Vương đều đã truyền tống vào bên trong cánh cửa màu trắng.
Vị nam tử trung niên lấy từ trong người ra một lá cờ năm màu, đôi tay nhanh chóng thi triển bí pháp, đột nhiên năm cánh cửa cùng nhau phát ra một màn âm thanh trầm khàn.
“Uỳnh.”
“Uỳnh.”
Năm cánh cửa đá khổng lồ chợt có biến hoá, đặc biệt không ngờ tới, mọi diễn biến không gian phía trong lại được hiển thị rất rõ ràng trên bề mặt bên ngoài.
Tất nhiên là ở thời điểm hiện tại chỉ có thể quan sát tình huống bên trong cánh cửa màu trắng mà thôi.
Nam tử trung niên thu lại lá cờ năm màu, giọng nói mang theo linh lực hùng hậu vang vọng khắp Ngũ Hành Sơn: “Ngũ Hành Trận chính thức khởi động.
Tranh đua Tân Vương bắt đầu!”
Tại một khu vực dành riêng cho cao tầng Thánh Viện, có viện chủ Lý Phong và tứ đại trưởng lão cùng chư vị trưởng lão đang ngồi quan sát diễn biến cuộc thi.
Sau lưng Lê Châu đại trưởng lão lúc này là thân ảnh xinh đẹp quyến rũ của Thảo Linh đường chủ.
Đợi đến lúc Ngũ Hành Trận khởi động, Lê Châu trưởng lão mới bí mật truyền âm cho hỏi: “Linh nhi, con đã thu xếp ổn thỏa cho Thiện Nhân rồi chứ?”
Thảo Linh đường chủ thần sắc tỏ vẻ như thường, truyền âm đáp: “Sư phụ yên tâm, Linh nhi đã đưa cho hắn một khối Sát Châu phòng thân.”
Nghe vậy, Lê Châu trưởng lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Hi vọng trong kỳ Tân Vương nó có thể may mắn tiến vào tốp năm.”
Trong đầu Thảo Linh chợt nhớ đến vẻ mặt lưu manh đắc chí của Võ Thiện Nhân, bỗng dưng mỉm cười truyền âm nói: “Linh nhi lại rất có lòng tin ở hắn!”
Lê Châu truyền âm bảo: “Ta thấy thực lực của hắn tuy rất mạnh, không giống như Tướng Cấp sơ kỳ bình thường nhưng quá lắm cũng chỉ ngang bằng với Tướng Cấp hậu kỳ mà thôi.
Nếu xui xẻo giáp mặt với Tướng Cấp đỉnh phong hoặc năm người Vương Cấp kìa thì rất khó vượt qua.
Phải xem vận số hắn thế nào thôi.”
Ngừng một lát, bỗng Lê Châu đại trưởng lão chợt chuyển sang một vấn đề khác: “Mấy ngày gần đây, tam sư huynh vì chuyện của Trần Mông đích thân chạy qua chỗ ta vài lần, nói Linh Đan Phong bọn họ muốn kết thông gia với Linh Bảo Phong.”
Nghe nhắc đến chuyện này, nét cười trên mặt Thảo Linh chợt vụt tắt, liếc nhìn về hướng Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, truyền âm cho sư phụ: “Linh nhi tuyệt đối không có chút cảm tình nào với gã Trần Mông đó.”
Trước vẻ cương quyết của Thảo Linh, Lê Châu trưởng lão cười bảo: “Thằng oắt con đó ta nhìn cũng rất ngứa mắt.
Lần trước trên Thông Thương Phong may mà ta đến kịp lúc không thì hắn đã phế bỏ sư đệ của con.
Việc này dù con có đồng ý thì ta cũng cương quyết phản đối.”
Suy nghĩ thế nào, Lê Châu nói bồi thêm một câu: “Nhưng mà con cũng đã đến tuổi cập kê rồi, nếu có để ý đến người nào thì nhớ nói cho ta hay.
Nhất định ta sẽ toàn lực tác thành cho con.
Ha ha…”
Nghe sư phụ nói vậy, Thảo Linh hai má ửng đỏ, truyền âm đáp: “Sư phụ, Linh nhi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho người.”
Nói là vậy nhưng không rõ vì sao trong đầu nàng lại bất chợt hiện lên hình ảnh của Võ Thiện Nhân.
Nghĩ đến việc mấy lần hắn tác oai tác quái trước mặt mình, da mặt nàng càng nóng bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...