Qua thêm nửa canh giờ, số lượng môn sinh tiến vào đại quảng trường càng ngày càng đông.
Ở một nơi, bỗng hiện lên một đám môn sinh bộ dáng ngổ ngáo, trong số đó có hai người trông rất quen mắt, chính là Trần Công Minh và Châu Đăng Khoa.
“Đợt này Hưng Yên Phong chúng ta có năm Vương Cấp sơ kỳ tham gia, thực lực đều rất mạnh.”
“Ta nghe nói Hoàng Yến sư muội hình như đã chạm một chân tới Vương Cấp trung kỳ rồi.”
“Vương Cấp trung kỳ? Mẹ nó, tốc độ tu luyện thật là quá biến thái, quá đáng sợ!”
“À, các ngươi còn nhớ cái gã Võ Thiện Nhân kia không? Ta nghe ngóng thấy mọi người bàn tán động tĩnh sáng nay trên Hưng Yên Phong có lẽ là do hắn gây ra đó.”
Phó hội chủ Châu Đăng Khoa nghe vậy thì nhếch miệng cười: “Võ Thiện Nhân sao? Để ta xem lần này hắn còn diễu võ dương oai được nữa hay không? Các ngươi cũng không nên đề cao đối thủ mà hạ thấp uy phong của chúng ta.
Kỳ Tân Vương này Phục Minh Hội tham gia người đông thế mạnh, lại có thêm mấy bộ linh thuật đại trận uy lực cường đại trợ chiến.
Dù là Vương Cấp thì sao chứ? Kết quả thế nào chưa thể khẳng định được đâu!”
Tức thì liền có thêm một gã nam sinh phụ hoạ theo: “Chỉ cần hội chủ có thể lọt vào tốp năm thì danh tiếng sẽ nổi như cồn.
Chúng ta nhờ vậy cũng được thơm lây, biết đâu chừng lại lọt vào mắt xanh của một vài sư tỷ, sư muội xinh đẹp đó.
Hắc hắc…”
“Đúng vậy, chúng ta đi theo hội chủ chính là một lựa chọn sáng suốt nhất!”
Tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, một đám thành viên của Phục Minh Hội phá lên cười, nhất là mấy tên ngồi gần Trần Công Minh, cười điếc cả tai, giống như sợ ai cướp mất phần hơn của nhà chúng nó vậy.
Nghe mấy câu nịnh nọt của đám đàn em, Trần Công Minh sắc mặt thản nhiên như thường, có điều trong lòng lâng lâng vui sướng khôn tả.
Đôi mắt hắn tỏ vẻ lơ đễnh đảo qua những khu vực khác xem xét, trong con ngươi chợt toát lên nét âm hàn.
Vào lúc này, số lượng người đến rất đông, gần như đã lấp đầy vị trí trên Ngũ Hành Phong.
Về phần Võ Thiện Nhân thì đang chăm chú quan sát năm cánh cửa đá khổng lồ nằm ở trung tâm đại quảng trường.
Theo như hắn được biết, năm cánh cửa này được thiết lập theo một bộ đại trận có từ lâu đời, tên là Ngũ Hành Trận.
Đằng sau mỗi cánh cửa lại tiếp dẫn đến một phiến không gian khác nhau.
Đây chính là khảo nghiệm ngũ hành, tất cả môn sinh tham gia Tân Vương sẽ cùng nhau tiến vào cánh cửa màu trắng, sau mỗi lần vượt ải liền được truyền tống qua cánh cửa tiếp theo, phân biệt thứ tự là trắng, xanh, vàng, đen, đỏ tương ứng với năm loại thuộc tính kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả.
Võ Thiện Nhân đang mải mê suy ngẫm, bất chợt truyền đến một cơn gió lay động, sau đó có mùi hương thơm thoảng tới, một bóng hình xinh đẹp lập tức xuất hiện bên cạnh, giọng nhỏ nhẹ vang lên: “Tiểu sắc lang, ngươi đang nhìn ngó cái gì đó? Không phải là nữ sinh nào đấy chứ?”
Nghe giọng nói, Võ Thiện Nhân liền đoán biết nhân vật vừa xuất hiện là ai rồi.
Từ khi bước vào đại quảng trường đã không thấy bóng dáng của nàng đâu, có lẽ là đi gặp viện chủ cùng chư vị đại trưởng lão báo cáo tình hình.
Võ Thiện Nhân quay sang quả nhiên nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của Thảo Linh đường chủ, liền nhe răng nói: “Linh tỷ, luận về khí chất và dung mạo thì trong nội viện có ai qua được tỷ chứ? Nếu có muốn nhìn ngắm thì tiểu đệ cũng chỉ tìm đến gặp tỷ mà thôi.”
Nhận viên kẹo đường hắn đưa cho, Thảo Linh đường chủ bật cười, lườm một cái bảo: “Ta cố tình tới đây cổ vũ tiểu đệ đệ đấy! Khách khách! Tiểu đệ đệ có thấy chút cảm động nào không?”
Võ Thiện Nhân vẫn còn ghi nhớ món nợ hai lần bị nàng ném bay đi, ánh mắt bỗng nhìn về bộ ngực căng tràn nhựa sống của Thảo Linh đường chủ, lộ vẻ dâm tà nói: “Linh tỷ, hay là cho tiểu đệ rờ một cái, như vậy mới chính là liều thuốc cổ vũ tinh thần tốt nhất!”
Thảo Linh đường chủ ngượng chín mặt, trừng mắt bảo: “Đồ hư hỏng! Còn dám đặt điều kiện đó với ta sao?”
Trong đầu nàng có vẻ đang nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt nghiêm túc cảnh báo: “Giải đấu Tân Vương tranh đua vô cùng khốc liệt.
Thánh Viện nghiêm cấm môn sinh sát hại lẫn nhau nhưng sẽ vẫn xuất hiện một số kẻ muốn nhân cơ hội này giải quyết tư thù cá nhân.
Môn sinh tham gia mang theo Sinh Mệnh Châu nên sẽ không nguy hiểm tính mạng, có điều bị đánh cho tàn phế là hoàn toàn có thể xảy ra.
Những tình huống như vậy trong các kỳ Tân Vương trước ta từng gặp qua không ít.
Ngươi cần hết sức cẩn thận!”
Võ Thiện Nhân lạnh gáy, không ngờ ngay trong kỳ Tân Vương lại có những cuộc tranh đấu mờ ám như vậy.
Đối với người tu luyện, một khi tu vi bị phế bỏ chẳng phải còn đáng sợ hơn cả cái chết hay sao?
Võ Thiện Nhân trong lòng chột dạ, chợt nói: “Linh tỷ, hay là tiểu đệ không tham gia nữa?”
Nhìn vẻ mặt sợ sệt của hắn, Thảo Linh cười quyến rũ bảo: “Đồ chuột nhát gan! Trong tay ngươi có Sinh Mệnh Châu, nếu thấy không ổn lập tức bóp nát sẽ được truyền tống ra ngoài, chú ý hành động một chút thì có gì mà phải sợ?”
Bỗng Võ Thiện Nhân mếu máo: “Linh tỷ à, dù sao cũng rất nguy hiểm, nếu có kiện linh bảo Bích Thuỷ Thủ Trạc nhất định đệ sẽ được an toàn hơn.”
Trước màn kịch này, Thảo Linh đường chủ lập tức nhìn ra là hắn đang dùng mưu kế lừa lấy lại Bích Thuỷ Thủ Trạc từ tay mình.
Dĩ nhiên là nàng sẽ không để cho hắn được như ý, khẽ đảo tay, lấy từ trong người một vật, nói: “Ở đây có một khối Sát Châu, là một bảo vật phòng thân rất hữu dụng.
Bên trong có ẩn chứa năng lượng tương đương với một kích cực mạnh của Vương Cấp sơ kỳ.
Ta tặng cho ngươi! Khi nào cảm thấy nguy hiểm hãy mang ra sử dụng, tuy nhiên cần lưu ý Sát Châu chỉ có công hiệu một lần duy nhất.”
Nghe đến công dụng thần kỳ của Sát Châu, Võ Thiện Nhân máy động tâm thần, vội vươn tay chộp lấy cất béng vào túi thơm không gian.
Một kích của Vương Cấp sơ kỳ, bảo vật bậc này đúng là thứ mà hắn đang rất cần, càng nhiều càng ít.
Võ Thiện Nhân tròng mắt láo liên, được voi nhưng vẫn muốn đòi hai bà Trưng, cười hớn hở hỏi: “Linh tỷ còn Sát Châu nữa không? Hay là tặng cho đệ một trăm khối đi.”
Thảo Linh giật mình: “Một trăm khối? Ngươi cho rằng Sát Châu là mớ rau bán đầy ngoài chợ à?”
Võ Thiện Nhân tiếp tục trả giá: “Vậy thì năm mươi khối?”
Ngó trông sắc mặt Thảo Linh không đổi, hắn lại cắn răng nói: “Thôi vậy, mười khối chắc là cũng đủ rồi.”
Cuối cùng, hắn thở dài sườn sượt: “Không lẽ ngay cả hai khối cũng không có sao?”
Cơ mà chỉ thấy Thảo Linh đường chủ lắc đầu bảo: “Luyện chế Sát Châu là rất khó, cần đạt đến cấp bậc Trung Đẳng Linh Bảo Sư mới có thể thực hiện.
Trên người ta chỉ có một khối duy nhất vừa đưa cho ngươi mà thôi.”
Biết là không thể vòi thêm, Võ Thiện Nhân bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ bản thân mình cũng là một Hạ Đẳng Linh Bảo Sư, sau này rảnh rỗi nhất định sẽ thử luyện chế Sát Châu xem sao, nếu có thể thành công thì tuyệt con mẹ nó vời luôn, mỗi lần đứng trước đối thủ chỉ cần cầm một vốc Sát Châu ném ra cũng đủ doạ người rồi.
“Oanh…”
Đúng vào thời khắc này, một âm thanh cực lớn vang lên, bay bổng đến tận chín tầng trời, khiến tinh thần của toàn bộ môn sinh phấn khởi, dời sự chú ý về trung tâm quảng trường.
Thảo Linh đường chủ đôi mắt yêu kiều liếc nhìn quanh, thấy không có ai để ý nơi này liền ghé sát tai Võ Thiện Nhân thì thầm mấy câu: “Tiểu đệ đệ cố gắng nhé! Nếu có thể giành quán quân trong kỳ Tân Vương này nhất định trở về phải cùng ta song tu đó.
Khách khách…”
Đồng thời đôi tay nhỏ bé của nàng đột nhiên to gan làm loạn, hướng về khu vực bên dưới thân mình của Võ Thiện Nhân bóp nhè nhẹ mấy cái, cố tình đánh thức “tiểu đệ đệ” đang nằm ngủ say sưa bên trong.
Dù chỉ là nháy mắt nhưng động tác đó cũng khiến cho Võ Thiện Nhân rùng mình thư sướng, cảm giác ở dọc sống lưng có một luồng điện chạy xẹt qua.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo trở lại thì bóng dáng Thảo Linh đường chủ đã hoàn toàn biến mất.
Chiêu này là hắn thường xuyên dùng không ngờ lại bị nàng ta học lỏm, quay ngược trở lại phản kích, quả thực không hề dễ chịu chút nào!
Võ Thiện Nhân liền mắng: “Thật là tức chết, ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần! Rõ ràng là cố ý muốn… khi nhục ta! Lần sau nếu muốn thì chỉ cần thông báo với ta một tiếng, ta tình nguyện cho nàng làm nhục mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...