Lưu Manh Đại Đế


Cảnh báo: Trong chương có tình tiết 16+, các bạn nên cân nhắc trước khi đọc.​
Chỉ còn lại hai người, Thảo Linh đường chủ nom bộ dạng rách rưới của Võ Thiện Nhân, cất giọng uyển chuyển bảo: “Tiểu đệ đệ, mau vào trong thay y phục rồi quay trở lại đây.”
Biết là thời gian gấp gáp nên Võ Thiện Nhân vội vàng đi vào động phủ, chẳng bao lâu đã quay trở ra, lúc này trên người mang một bộ y phục hoàn toàn mới, đầu tóc cũng được chải chuốt gọn gàng.
Võ Thiện Nhân chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ nên chưa thể lăng không phi hành, Thảo Linh đường chủ liền lấy ra một thanh phi kiếm, chân đạp lên thân kiếm, nói vọng xuống: “Ngươi mau nhảy lên đây, ta sẽ mang ngươi đi.”
Linh lực dưới chân Võ Thiện Nhân chợt vận chuyển, nhanh chóng nhảy lên trời đáp xuống thanh phi kiếm, đứng về phía sau lưng Thảo Linh đường chủ.

Tuy rằng trong lòng hắn đang háo hức muốn dùng thử Hoàng Kim Chuyên nhưng nếu Linh tỷ đã có ý muốn đưa đi thì quả thực không nên từ chối.
Võ Thiện Nhân mon men đến gần, nói nhỏ: “Linh tỷ, đệ sợ độ cao, hay là bay chậm một chút nhé!”
Thảo Linh đã quá hiểu cái tật mồm mép tép nhảy của hắn nên không thèm đáp lại, chân đạp phi kiếm cưỡi mây trắng mà bay đi.
Không biết là do câu nói của Võ Thiện Nhân hay là nguyên nhân nào khác mà tốc độ của phi kiếm quả nhiên có chút hơi chậm.
Bay một đoạn, bỗng Thảo Linh đường chủ cất tiếng hỏi: “Tiểu đệ đệ, Linh tỷ biết ngươi chính là Lão Đại.

Vì sao vừa nãy trước mặt mọi người ngươi lại không thừa nhận?”
Vào lúc đó, Võ Thiện Nhân nhớ đến lời hứa với Lê Châu đại trưởng lão, rồi nghĩ về những chuyện mà Lê Châu đã làm cho mình, trong lòng hắn đã sớm đưa ra quyết định.


Huống hồ Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão chưa gì đã mang môn quy ra doạ nạt hắn, vậy thì làm sao hắn dám thú nhận mình là Lão Đại?
Cơ mà nghe Thảo Linh hỏi đến bỗng Võ Thiện Nhân nhích lại gần, vòng tay ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng, nói: “Vì đệ không muốn xa Linh tỷ!”
Đang chú tâm điều khiển phi kiếm, Thảo Linh giật mình cả kinh, quát: “Ngươi muốn làm gì? Còn không mau buông tay?”
Võ Thiện Nhân càng ôm siết chặt hơn, nói: “Không buông đâu, đệ vừa mới ngưng tụ Linh Hoả nên đầu óc còn choáng váng lắm! Lỡ như ngã xuống dưới thì chẳng phải mất mạng oan uổng hay sao? Sư phụ đã dặn Linh tỷ phải chiếu cố tốt cho đệ đó nha!”
Mấy lời lẽ nhảm nhí này chắc chỉ có quỷ mới tin lời hắn, nhưng không hiểu sao trong lòng Thảo Linh lại dâng lên một cỗ hương vị ngọt ngào.
Nàng đang định nhắc nhở mấy câu thì bỗng cảm nhận cái tay hư hỏng của hắn không ngờ lại từ bờ eo rờ roạng lên bên trên mới chết.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bàn tay hắn đã chụp thẳng vào đôi gò bồng đảo, xoa nắn nhè nhè.
Chưa hết, nàng bất ngờ cảm nhận sau lưng mình có một nụ hôn ướt át đặt lên cổ, từ trái chuyển qua phải, rồi chạy lên bên trên, thổi một làn hơi nóng bỏng vào tai mình.
Hành động bất ngờ này khiến cho Thảo Linh rùng mình, gai ốc toàn thân nổi lên.

Một cỗ cảm giác rạo rực trào dâng khắp người, vừa kích thích, lại vừa hưng phấn.

Lúc này, nhiệt độ cơ thể nàng đột ngột tăng cao, gương mặt và chiếc cổ trắng ngần trở nên ửng đỏ.
Bên tai bỗng lại truyền đến một âm thanh thì thầm: “Linh tỷ, tỷ thật là đẹp!”
Giữa khung cảnh trời xanh mây trắng, nghe được những lời đó, Thảo Linh bủn rủn tay chân, nhịp tim và hơi thở tăng nhanh, dồn dập, hai ngọn núi trước ngực càng lúc càng căng cứng hơn.

Nàng thầm nghĩ: “Thôi rồi, sao tim mình lại đập mạnh như vậy chứ? Chẳng lẽ là có một con nai con đang chạy loạn, giống như miêu tả trong truyền thuyết đó sao?”
Võ Thiện Nhân thấy nàng có phản ứng thì tấn công càng mạnh bạo, mà ngay chính bản thân hắn cũng đang vô cùng khó chịu, trong lớp quần áo, một vị tiểu đệ đệ ngẩng đầu nhô cao hết cỡ, chỉ chực chờ cơ hội phá vỡ xiềng xích chui ra thế giới bên ngoài.
Một lát sau, Thảo Linh đường chủ rõ ràng cảm nhận khu vực hạ thân của mình bỗng đổ một cơn mưa nhỏ, từng hạt nước ẩm ướt tràn ra.

Võ Thiện Nhân càng kéo dài các động tác tiếp xúc thì hạ thân của nàng sẽ càng ướt át.

Trong đầu nàng dâng lên một trận ham muốn, là nhu cầu ham muốn nguyên thuỷ nhất của con người.
“Ưm… Ưm…”
Vào lúc này, bàn tay phải Võ Thiện Nhân đã rời khỏi vùng núi non, chuẩn bị di chuyển xuống khu vườn địa đàng.
Quay lại diễn biến ở quảng trường, hơn hai ngàn môn sinh còn đang hướng sự chú ý về khu vực động phủ trên đỉnh Hưng Yên Phong.

Cho dù hiện tượng mây ngũ sắc đã tan đi một lúc lâu nhưng ai nấy vẫn cảm thấy hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc.

Bọn họ ở khoảng cách khá xa nên chỉ có thể đại khái quan sát bằng mắt thường, không biết được chính xác tình huống thực tế.
“Rốt cuộc tình hình phía đó thế nào rồi nhỉ? Sao không còn nghe thấy động tĩnh nào hết?”
“Thật kỳ lạ! Thảo Linh đường chủ đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy quay trở về?”
“Đã quá trưa rồi, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì sao?”
“Đậu xanh rau má, còn kỳ Tân Vương thì thế nào? Làm ta sốt ruột chết mất.”
Đúng lúc mọi người đang tranh nhau thảo luận, từ trên trời bỗng vọng đến một tiếng hét thất thanh.
“AAA…”
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người từ trên không rơi xuống, nghe ầm một tiếng đã đáp xuống quảng trường.
Bụi mù tan đi, một gã thanh niên mặt mày nhăn nhó nhảy ra, ngoác to miệng nói: “Con bà nó! Trò này quá bạo lực, ta không chơi nữa, không chơi nữa…”
Người này không ai khác chính là Võ Thiện Nhân.

Buồn cười ở chỗ ngay trong thời khắc bàn tay hắn di chuyển đến cánh cổng vườn địa đàng thì bỗng bị Thảo Linh đường chủ chộp lấy, rồi thẳng thừng ném hắn xuống dưới.
Dù Thảo Linh đường chủ cố tình nương tay nhưng Võ Thiện Nhân vẫn đau muốn nổ đom đóm, tính cả lần trong động phủ và hôm nay thì đã hai lần mông đít nở hoa.

Điều này khiến trong lòng hắn vô cùng buồn bực: “Những sinh vật càng nguy hiểm thì có vẻ ngoài càng hấp dẫn, quả nhiên là như vậy.

Nàng cứ đợi đó cho ta! Trước sau gì thì ta cũng sẽ thịt được nàng mà thôi.”

Một số môn sinh đứng gần đó khi nhìn rõ diện mạo của hắn thì đều rất kinh ngạc.
“Ồ, hắn là Võ Thiện Nhân đây mà.

Tại sao lại từ trên trời rơi xuống vậy nhỉ?”
“Không lẽ dải mây ngũ sắc kia vì hắn mới kéo đến?”
“Chuyện này làm sao có thể chứ? Hắn chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ mà thức tỉnh được Chân Hoả ư?”
Bên cạnh đó cũng có người đến từ khu vực động phủ trung cấp và cao cấp, trước nay chưa từng gặp qua Võ Thiện Nhân nhưng đã từng nghe về những hành động của hắn ở khu vực động phủ hạ cấp thì khinh thường nói.
“Đây là Võ Thiện Nhân, cái gã vừa tham danh, vừa hám lợi, lại vừa háo sắc đó sao?”
“…”
Không lâu sau, thân hình quyến rũ của Thảo Linh đường chủ bỗng xuất hiện trên thạch đài, trên mặt nàng rõ ràng vẫn còn hiện lên những tia ửng hồng.
Vừa về đến nơi, nàng liền ra lệnh cho tám vị chấp sự: “Viện chủ và tứ đại trưởng lão đang chờ chúng ta ở Ngũ Hành Phong.

Mau cho mọi người xuất phát thôi!”
Nhìn thấy thần sắc Thảo Linh đường chủ có chút kỳ lạ, tám người chấp sự tuy hiếu kỳ nhưng không dám lên tiếng truy hỏi, đều đồng thanh đáp: “Tuân lệnh đường chủ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui