Lưu Ly Toái

Thê tử sinh sản là lúc tháng tám hoa quế nở rộ.

Ta không biết rằng sinh hài tử lại là chuyện đáng sợ như vậy. Thê tử lăn lộn ba ngày đêm mới sinh ra hài tử vào đêm trung thu trăng tròn. Nhưng mà hậu sản xuất huyết nhiều, ngay cả bà mụ dùng mọi cách cũng không ngừng được, nàng chỉ kịp nhìn hài tử, chỉ kịp gọi một tiếng “cục cưng” liền vội vàng mà ra đi.

Bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay ta mất dần độ ấm. Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng mà chẳng thốt lên lời. Sinh ly tử biệt dĩ nhiên lại là chuyện tình dễ dàng như thế, cho dù không muốn, cho dù thương tâm, cho dù không muốn đối mặt, nhưng chẳng thể làm gì, không thể cứu vãn lại được. Giờ khắc này, ta đã biết người con gái này quan trọng đối với ta như thế, nước mắt của ta, tại một khắc này không thể khống chế.

Ta đặt tên cho hài tử là “Thiển Ly”, chỉ hy vọng trong cuộc đời của nó, nỗi khổ biệt ly sẽ thật ít, thật nông.

Ôm hài tử chủ trì tang lễ, dùng quan tài tốt nhất, phô trương nhất, ta biết những thứ này đối với người đã mất thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng là người còn sống, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho nàng. Ta chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt thương nhớ của ta.

Hài tử ở trong lòng ngủ thật sau, khuôn mặt non mềm có chút ửng đỏ. Nó còn chưa biết gì đã liền mất đi mẫu thân. Về sau ta phải làm gì bây giờ? Lấy thần trí không thể thanh minh của ta, ta có thể nuôi nó lớn sao? Không có mẫu thân của nó trợ giúp, ta làm sao có thể dạy nó thật tốt? Nó sẽ trở thành người như thế nào đây? Đêm khuya ta không ngủ được, đứng dậy ngồi ở bên giường cục cưng, nó thật là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, không ồn ào, khóc lóc, ăn no liền ngủ, bà vú nói, chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như thế, ăn no liền ngủ sau này tất có tiền đồ.

Không biết bà vú căn cứ vào đâu, nhưng thực sự… có tiền đồ sao? Ta không biết a. Nếu nó có thể bình an lớn lên, ta chỉ hy vọng, nó hảo hảo mà sống sót, cao quý cũng được, thấp hèn cũng được, phú quý cũng được, nghèo khó, vô tình, đa tình, nhiệt tình, lãnh huyết đều có thể, chỉ cần nó hảo hảo mà sống, trở thành dạng người gì, đều không sao cả.


Sau lễ tang thật lâu, ta đóng cửa ở nhà không ra ngoài, chuyên tâm chăm sóc hài tử. Hiện tại ta rốt cục có thể hiểu được cảm giác trước đây của hoàng đế. Hài tử của mình, thực sự là làm cho ta yêu thích không thể buông tay. Nhìn thấy nó ngày một lớn lên, nhìn thấy nó ngày càng linh hoạt, tất cả tất cả, làm sao có thể bảo ta không yêu thương nó được đây. Hơn nữa lúc nó cười rộ lên, khắp thiên hạ quả thực không có thứ gì có thể đáng yêu được như thế. Ta hận không thể đem tất cả của mình cho nó, toàn bộ đặt xuống trước mặt nó. Bà vú nói, ta rất cưng nó.

Hài tử của ta, đương nhiên phải cưng rồi. Cục cưng mà ta vẫn khát vọng a, trân bảo thế hi mà thê tử dùng tính mạng của nàng để đổi lấy, ta có thể không cưng được hay sao?

Cục cưng dần lớn lên, ta hồn nhiên quên tất cả bên ngoài, chỉ nhớ rõ chăm sóc nó, ngày ngày cùng nó như hình với bóng. Đột nhiên có một ngày, ngoài cửa truyền đến âm thanh thái giám quen thuộc, đưa ta trở về hiện thực.

Hoàng thượng giá lâm.

Bốn chữ, đánh vỡ cuộc sống bình thản của ta.

Ôm cục cưng trong lòng, quỳ gối tại cửa nghênh đón nam nhân ngồi liễn xa tới. Con ngươi hắn thâm trầm như trước, sắc mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước đây, chỉ là khi nhìn vào ngực ta, thấy cục cưng, đồng tử không tự giác mà co rút lại.

Đưa hắn vào đại sảnh, cho lui tả hữu, hắn liền nhìn chằm chằm vào hài tử của ta, hỏi ta, ta đã bỏ bê công việc bao lâu?

Ta nghĩ là khoảng một năm đi, một trăm ngày của cục cưng cũng qua rồi. Có điều không phải là ta bỏ bê công việc, ta có xin phép a.

Hắn cười lạnh, hắn không cho phép, thân là thừa tướng của một nước, bỏ bê công việc bị tội gì đây?

Ta cũng cười lạnh. Nếu là vấn đề đó, tùy hắn xử lý, cùng lắm là đầu rơi xuống đất, làm gì phải dùng loại uy phong này ép người? Có điều ta cũng không mở miệng nói ra.

Hắn lại nói, một năm không thấy bóng dáng ta, triều đình đều cho là ta bị mất tích, hắn phái đi rất nhiều cao thủ mới tìm được ta, ta thì lại hồn nhiên không biết gì, an an ổn ổn trốn ở chỗ này sinh hài tử, nghĩ đến cuộc sống thật sự thoải mái đi.

Thoải mái hay không là chuyện của ta, nhịn xuống, lại nhịn không được, hắn dựa vào cái gì mà dùng loại giọng điệu chua loét này? Ta và hắn trong lúc đó, đã chẳng còn gì, ta sở dĩ tránh né lâu như vậy, chính là muốn nói cho hắn biết, ta từ bỏ quyền lực, cứ như vậy phế đi, từ nay về sau, chẳng còn quan hệ gì nữa.


Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ từng chữ nói, hắn cho ta chọn, như cũ, thê tử cùng hài tử, ta chỉ có thể chọn một. Giờ là lúc chọn rồi.

Làm sao phải bức ta như vậy? Ta cười, cười khổ. Hắn đã không còn cần ta, sao không thả ta đi? Trong mối quan hệ này, chúng ta chỉ biết tra tấn lẫn nhau – ít nhất là đối với ta, là tra tấn. Ta đã biết, đã từng lui bước, còn hắn thì sao? Còn ngại không đủ sao?

Lời hắn đã nói là tuyệt đối không thể sửa, ánh mắt hắn sáng quắc, từng bước ép sát. Hắn có thể dễ dàng tha thứ việc ta cưới vợ, cũng có thể dễ dàng tha thứ việc ta có con, nhưng hắn không thể tha thứ việc ta đồng thời có cả hai thứ này. Thế gian, có thể chia sẻ người của ta, có thể có nhiều lắm, ta là của hắn, hắn sẽ không thoái nhượng.

Hắn sẽ thoái nhượng sao? Thật không thể cho ta toàn thân trở ra sao? Ta hỏi hắn, nếu ta không chọn, thì hắn có thể làm gì?

Vậy thì ngọc thạch câu phần cũng được, chỉ cần có thể có được ta, hắn có thể tàn bạo hoặc ti tiện, không sao cả.

Cúi đầu cười, quả nhiên không từ thủ đoạn ạ. Chính mình từ bỏ, cũng không thể làm cho hắn hài lòng sao? Nhìn xem, ta tự mang cho mình phiền phức cỡ nào a.

Ta không thể chống lại hắn, thân phận của hắn đủ để áp đảo hết thảy. Ta đột nhiên rất muốn hỏi hắn, vì sao lúc trước muốn ta, vì trong người ta chảy dòng máu của phụ thân ta sao?

Phụ thân? Hắn khó hiểu, vẻ mặt hắn mang hoài niệm, hắn nói lần đầu tiên nhìn thấy ta liền muốn ta. Chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt cô đơn tuyệt vọng như vậy, lạnh lùng, không đem chúng sinh ở trong mắt. Vì thế tò mò, nếu hàng phục được ta là khoái cảm như thế nào. Vì thế dùng quyền lực thu mua ta, muốn ta từng chút từng chút lộ ra tham lam cùng xấu xí dưới sự ăn mòn của quyền lực, ai biết, kết quả cuối cùng lại ngoài dự kiến của hắn.


Người bị hàng phục, hình như là hắn. Cho nên, hắn sẽ không buông tay.

Lời nói này, nếu là ở một năm trước, ta tất nhiên là sẽ mừng rỡ như điên, nhưng hiện tại, ta sẽ không quay đầu lại. Ta thừa nhận ta vẫn động tâm, nhưng mà cái này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn có thể buông tay một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, ta không phải hắn, cũng không đủ dũng khí cùng lợi thế để cùng hắn đối bác.

Ta lắc đầu đáp lại hắn. Ta chưa từng hàng phục ai, ta chỉ từng yêu mà thôi. Tiếc rằng, muốn nói nhưng lại bỏ qua thời cơ, liền vĩnh viễn chẳng còn cơ hội nữa. Cho dù thật sự thương hắn, hiện tại chúng ta cũng xảy ra quá nhiều chuyện, đã muốn không có khả năng quay lại nữa rồi.

Hắn không hiểu ý của ta. Thực tế mà nói thì hắn có thể hiểu mới là lạ. hắn không kiên nhẫn hỏi ta, có chọn hay không? Hay là để hắn chọn thay? Có gì khác nhau? Dù sao thê tử của ta cũng đã qua đời. Không nhìn hắn, nhìn về cục cưng trong lòng. Không biết nó tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt đen láy nhìn ta, không tiếng động mà cười.

Thật  sao? Hắn hỏi, không che dấu vui sướng.

Thật, giờ chỉ còn ta và cục cưng nương tựa lẫn nhau.

Vậy thì tốt rồi, lập tức theo hắn hồi kinh thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui