Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
"Sao hôm nay em không đi làm? "
Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch bằng ánh mắt của nghiêm nghị, hỏi.
Nhan Tịch nghe xong ngây người, sau khi phản ứng kịp, nàng híp mắt ôm bụng cười lăn lộn trên sô pha.
Nàng phát hiện, dù sếp lớn hơi tinh tướng, thỉnh thoảng hay dùng các quy định hà hiếp nàng, nhưng đôi lúc cô cũng trẻ con rất đáng yêu.
Như bây giờ, nói sang chuyện khác? Đổi chủ đề nhanh vậy.
"Cười cái gì?"
Claire đỏ mặt, vào đề bằng dáng vẻ xử lý việc công.
"Tôi điện hỏi trưởng phòng của em chuyện này, rồi sẽ xử lý, trừ tiền thưởng."
Nhan Tịch nhăn nhó cười, đưa tay ôm eo Claire, kéo cô lại.
"Sếp lớn, chị muốn nói cho ai? "
Claire bị Nhan Tịch kéo lại, ngã vào lòng nàng, kêu lên một tiếng.
Nhan Tịch cười xấu xa nhìn cô, cố ý phả hơi ấm bên tai - nơi mẫn cảm nhất của Claire, nhìn màu hồng nhạt như giọt mực đang dần lan ra trên mặt nước, tim cũng hòa tan theo.
"Ưm...!Nhan Tịch, buông ra.
"
Claire nhìn nàng cảnh cáo, nhưng giọng nói run rẩy vô lực, đôi mắt trước giờ đều lạnh lùng băng giá lúc này cũng dâng lên một tầng hơi nước.
"Cũng được.
"
Nhan Tịch cười xấu xa, tay từ từ di chuyển bên eo Claire, nhẹ nhàng nắn bóp, giữ tay đang giãy giụa của Claire lại.
"Nói đi, rốt cuộc có hôn thật không.
"
Claire bất động hồi lâu, đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch, đôi mày nhíu lại, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, trong đôi mắt màu xanh nhạt mang theo thứ tình cảm Nhan Tịch chưa từng nhìn thấy.
Là khẩn cầu, e ngại, hay khó chịu?
"Uây..."
Cơ thể Nhan Tịch cứng đờ, động tác trên tay ngừng lại, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
"Khó chịu quá..."
Claire nhẹ nhàng nói, vẫn nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt không thể van nài hơn.
Nhan Tịch ho khan một tiếng, thầm nghĩ, làm thụ thật sự khó vậy sao? Đã qua một ngày rồi mà ngay cả đụng cũng không thể.
Chậm rãi nới lỏng tay đang ôm Claire, Nhan Tịch nhìn cô, dịu dàng hỏi:
"Còn khó chịu không? "
Claire không nói, lạnh lùng nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt yếu đuối vừa rồi được thu lại với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không còn thấy nữa, khiến Nhan Tịch còn tưởng mình hoa mắt.
"Nhan Tịch, em còn nhớ quy định tôi đã nói không? "
Claire cao giọng, nhướng mày nhìn Nhan Tịch.
"Em-- không được chạm vào tôi một tuần.
"
......!
Nhan Tịch cúi đầu, im lặng, lòng thầm mắng, sếp lớn chị giỏi lắm, lại dám dùng chiêu giả vờ yếu đuối khiến em thương cảm! Em mà bị lừa nữa sẽ không lấy họ Nhan!
"Em ngồi đó đi.
"
Claire chỉ qua sô pha, phía đối diện, dùng phong thái nữ hoàng nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch lủi thủi bước đến, mím môi buồn bực một hồi, rồi ngẩng đầu, tỏ vẻ đáng thương nhìn Claire.
"Rốt cuộc có hôn không vậy? "
"Không phải lúc ấy em cũng có mặt sao? "
Claire không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nhan Tịch nghẹn họng, tròn mắt nhìn Claire, không thốt nên lời.
Sếp lớn, chị bóng gió nói mắt em có vấn đề hả?
"Ừm...!em để ý chuyện này lắm sao? "
Claire suy nghĩ một chút, nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch gật đầu, để ý, dĩ nhiên nàng để ý.
Claire là của nàng, muốn đụng chỉ có thể để nàng đụng, Hạ Hạ đã có Tiêu Mạc Ngôn, sao còn hôn Claire của nàng? À, không đúng, Nhan Tịch nghĩ lại, hình như lúc ấy Claire chủ động, còn đến ngồi lên đùi người ta, hôn nồng nhiệt, nếu không phải là nàng nhắc hết giờ, chắc vẫn không chịu tách ra!
"Chị thích Hạ Hạ hả?"
Nhan Tịch chua chát hỏi, người đang yêu là vậy, rất dễ nghĩ lung tung, biết rõ Claire và Hạ Linh Doanh là không thể, nhưng vẫn không thể không hỏi vì muốn Claire chính miệng nói không thích.
"Hạ Hạ rất tốt.
"
Claire nhẹ nhàng nói, mắt mang theo ý cười.
Cô đoán, về nhà chắc chắn Tiêu Mạc Ngôn cũng vì chuyện này mà "trừng phạt" Hạ Linh Doanh không ít, ai bảo cậu ta dám dạy Nhan Tịch những chuyện không dành cho thiếu nhi chứ.
Nghĩ vậy, đột nhiên Claire cảm thấy hơi có lỗi với Hạ Linh Doanh, cô hiểu tính tình Tiêu Mạc Ngôn, rất ngang ngược, lúc về đến nhà còn không...!nghĩ tới đây, mặt Claire hơi đỏ lên.
Nhan Tịch bên cạnh, thấy Claire lúc thì cười, lúc lại đỏ mặt, cũng muốn điên, đây rõ ràng là biểu hiện của người con gái đang yêu thể hiện khi nhắc đến một nửa của mình không phải sao?
Nhan Tịch tức giận, đứng dậy, đi đến cạnh Claire, hai tay chống hai bên sô pha, khóa cô lại giữa hai tay mình.
Claire sực tỉnh, ngước lên nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt có chút mê mang.
Nhìn chằm chằm Claire một hồi, Nhan Tịch hít sâu một hơi, lấy dũng khí, bước qua ngồi lên đùi cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch kia.
"Ưm--"
Claire không ngờ Nhan Tịch lại đột nhiên hôn mình, lập tức đỏ mặt, đưa tay đẩy cô, Nhan Tịch đoán được cô sẽ như vậy, tay đè lại hai tay Claire trên sô pha.
Nụ hôn này mang theo nồng đậm ghen tuông và ý trả thù, Nhan Tịch dường như muốn nuốt Claire vào bụng, tàn bạo cắn môi cô, giày xéo tựa như trừng phạt, đưa lưỡi, dây dưa, bất kể người kia tránh né thế nào cũng không chịu buông.
Claire thở hổn hển, giọng mũi nhè nhẹ phát ra đầy mê người, càng khơi dậy thú tính trong Nhan Tịch, liều mạng hôn cô, muốn hoàn toàn chiếm cô làm của riêng.
"Nhan Tịch, Nhan Tịch..."
Claire khó thở, nhẹ gọi tên nàng, Nhan Tịch không để ý, vẫn cứ hôn sâu, đến khi Claire không chịu nổi nữa, đẩy nàng ra, Nhan Tịch mới hơi lui về sau, liếm môi, thỏa mãn nhìn Claire.
"Hai người hôn vậy hả? "
Claire thở hổn hển, không trả lời Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn Claire không chớp mắt, thấy môi cô sưng lên vì nụ hôn của mình, lòng cô có chút hối hận, có phải nàng ác quá không?
"Em xuống đi.
"
Claire tức giận, giọng lạnh băng, ánh mắt cũng trầm xuống.
Cũng cảm thấy mình quá ganh tị, Nhan Tịch lùi lại, ngồi trên sô pha nhìn Claire, nàng liếm môi, lòng lại càng khó chịu hơn, đúng là son vị dâu, đúng là hai người đã hôn nhau!
Claire ngồi trên sô pha quan sát Nhan Tịch, không nói lời nào.
......!
Ánh mắt Claire khiến Nhan Tịch sợ hãi, nàng biết mình không đúng, dù sao cũng là trò chơi, đã chơi phải vui đến cùng, không nên ghen tuông vớ vẩn.
Nhìn vẻ mặt Claire có lẽ thật sự đã tức giận, Nhan Tịch cũng không muốn còn cả buổi chiều mà lại để cô đuổi ra ngoài, nàng nhấp mím môi nhìn Claire.
"Claire..."
Claire không nói lời nào, nhìn chằm chằm Nhan Tịch.
"Em xin lỗi.
"
"Lỗi gì mà xin? "
Đôi mày vẫn nhíu, Claire nghiêm mặt nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cúi đầu, lí nhí:
"Lỗi đã ghen mù quáng, còn không tuân theo quy định của chị, trong đầu toàn ý xấu, còn hôn chị nữa.
"
Claire nhìn chằm chằm dáng vẻ chửi thì nghe, đánh thì chịu của Nhan Tịch hồi lâu, nhàn nhạt nói:
"Đúng là em sai rồi.
"
Nghe Claire nói, Nhan Tịch lập tức ngước lên, vô cùng chân thành nhìn Claire, đúng, nàng sai rồi, biết lỗi rồi, tha thứ cho nàng đi.
Claire đứng lên, bước đến cạnh Nhan Tịch, từ trên cao nhìn nàng.
Nhan Tịch nuốt nước miếng, khuôn mặt hơi khiếp sợ.
Ưu thế về chiều cao của Claire khiến nàng rất bất mãn, khuôn mặt cô lúc cúi đầu nhìn nàng lại khiến nàng hơi lạnh tóc gáy, vô thức sợ hãi.
Động tác tiếp theo....!
Nhan Tịch trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Claire ngồi trên chân mình, thấy cô nâng má mình lên, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, chỉ dừng lại bên môi nhưng cô hôn vô cùng nghiêm túc, lúc đầu cơ thể Nhan Tịch cứng ngắc, khó hiểu nhìn Claire, khi cảm giác của nàng được gợi lên, đưa tay muốn ôm cô hôn thật sự, Claire lại lui về sô pha, nhìn nàng.
"Đây là? "
Giơ tay lên chạm nhẹ môi mình, Claire cười nhẹ:
"Vị sầu riêng.
"
"..."
Nhan Tịch chợt hiểu, tròn mắt kinh ngạc nhìn Claire, nếu trước kia Claire lấy chuyện bắt nạt nàng làm niềm vui, vậy bây giờ chắc chắn là đem nàng ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, uổng công nàng còn lo lắng hôm nay mình sẽ phải làm thụ, Claire lại dùng nụ hôn đó để chứng minh cô và Hạ Hạ không có gì?
Dù không vui vì bị đùa bỡn, nhưng Nhan Tịch thầm vui vẻ, chạm lên môi, cười khúc khích.
Uổng công Tiêu Mạc Ngôn mở công ty giải trí, còn tự nhận là diễn viên có thực lực, ngay cả giả vờ hôn cũng không nhìn ra, làm nàng rối rắm lâu như vậy.
Còn chuyện son môi, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, buồn bực.
Tại sao Hạ Hạ là dâu tây còn nàng lại là sầu siêng? Rõ ràng nàng có bôi chút son nào đâu!
Nhan Tịch không thể không thầm khen Claire lần nữa, cái gì là "chủ nào tớ nấy", ám chỉ nàng là người như thế sao.
"Đang nghĩ gì đó?"
Claire thấy Nhan Tịch không nói lời nào, chỉ ngây ngốc sờ môi hồi lâu, nghi ngờ hỏi.
Không phải ngốc vậy chứ? Vẫn không hiểu sao? Hôm sinh nhật, Claire không hôn Hạ Linh Doanh, chỉ diễn trò cho mọi người xem thôi.
Lúc đầu Claire còn có chút lo lắng, dù sao cô và Hạ Linh Doanh còn chưa trao đổi câu nào, chỉ dùng ánh mắt, nhưng lúc đến bên Hạ Hạ, nhìn nụ cười nhẹ nhàng trong mắt cô ấy, cô đã yên tâm.
Chỉ hôn giả, không ngờ lại khiến Nhan Tịch và Tiêu Mạc Ngôn để tâm lâu vậy, Claire lắc đầu, cười nhẹ.
"Claire..."
Nhan Tịch ngẩng đầu, hỏi dò.
"Hả? "
"Trường đại học của chị có dạy diễn xuất chuyên nghiệp hả? "
"...."
Cứ như vậy một người trêu chọc một người lạnh mặt, Nhan Tịch ở lại nhà Claire đến hơn chín giờ, thấy nàng nhìn đồng hồ mà không muốn về, Claire lắc đầu.
"Hôm qua đã không về rồi, mẹ sẽ lo lắng lắm.
"
Lúc Claire nói ra chữ "mẹ", giọng cô rất nhẹ, dù nỗi đau kia bị giấu sâu nhưng Nhan Tịch vẫn đủ nhạy cảm để nhận ra, nàng đưa tay ôm cô, thì thầm bên tai cô:
"Em đi rồi chị sẽ cô đơn, vậy em đau lòng.
"
Claire tựa vào lòng Nhan Tịch, nghe từng nhịp tim nàng, dịu dàng nói:
"Không phải còn có Cherry sao, sẽ tốt thôi, giờ em về với mẹ, nha? "
"Ừm..."
Nhan Tịch gật đầu đồng ý, nàng biết chỉ cần Claire đã quyết định thì chắc chắn sẽ không thay đổi.
Hai người im lặng ôm nhau một hồi, Claire nhẹ nhàng đẩy Nhan Tịch ra.
"Được rồi, về nhanh đi, lát lại không xe.
"
"Ừm.
"
Nhan Tịch vẫn còn quyến luyến, nhìn chằm chằm Claire hồi lâu, rồi mới đứng dậy, cầm túi lên, từ từ bước ra ngoài.
Khi cửa sắt dày cộm nặng nề đóng lại, lòng Nhan Tịch rơi xuống đáy cốc, nàng đá một hòn đá, ra khỏi tiểu khu bắt taxi.
Ngồi trên xe, nhìn ánh đèn chói mắt ngoài cửa sổ, Nhan Tịch thầm thở dài, Claire, nếu có thể không xa rời nhau thì tốt biết mấy.
Xe chạy một lúc đã đến nơi, Nhan Tịch xuống xe, chuyện đầu tiên làm là điện cho Claire báo đã đến nơi, sau đó dùng tốc độ rùa bò đi vào nhà, lòng thầm nghĩ cách đối phó thế nào với mẹ.
Cứ nói làm tăng ca đi, Nhan Tịch gật đầu, đoán chừng chỉ có lý do này mẹ nàng mới không vỗ đầu che mặt mà mắng nàng, cùng lắm chỉ trách vài câu.
Đứng ở cửa, hít sâu một hơi, Nhan Tịch giơ tay gõ cửa, gõ vài cái vẫn không thấy gì, Nhan Tịch hơi kinh ngạc.
Bình thường mẹ Nhan đã chạy đến cửa mở còn không quên nói vọng ra "Tới đây, tới đây, đừng gấp", hôm nay sao vậy, có khách?
Quả nhiên, lúc cửa mở ra, Nhan Tịch không thấy mẹ nhăn nhó mắng, mà là khuôn mặt vui vẻ.
"Đồng nghiệp con tới này.
"
"Đồng nghiệp? "
Nhan Tịch ngẩn ra, cúi đầu thay giày.
"Đợi con cả tiếng rồi đó.
"
Chẳng lẽ "chị" Liên lo cho mình nên tới? Nhan Tịch vừa nghĩ vừa đi vào phòng khách, vừa tới cửa đã thấy một người đàn ông ngồi đó.
Thấy Nhan Tịch đi vào, hắn đứng dậy nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc thấy rõ mặt người đàn ông kia, cả người Nhan Tịch chợt đông cứng, tựa như người vô hồn, đờ đẫn nhìn người nọ.
Khuôn mặt người này, dù nàng chỉ thấy trong hình Claire một lần, nhưng vẫn không không thể quên được.
~~~~~Hết Chương 74~~~~~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...