Lưu Ly Nguyệt FULL


Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Im lặng chừng mười phút, Nhan Tịch thấy Claire không chút phản ứng, ngay cả trở mình cũng không, hơi thở đều đặn, lập tức luống cuống.

Chắc không phải thật sự đã thiếp đi chứ? Vậy chẳng phải nàng sẽ bị trói cả đêm?
"Claire? "
Nhan Tịch thử dò xét kêu, đáp lại nàng chỉ có hơi thở ổn định của Claire.

Nhan Tịch thật sự lo lắng, cúi đầu nhìn thắt lưng trên tay một chút, cử động hồi lâu nhưng vẫn không thay đổi được chút nào, thầm rủa, Claire, không ngờ tài trói người của chị lại giỏi vậy, rất giỏi!
"Claire——"
Nhan Tịch cao giọng hơn, nàng cũng không thể để bị trói như vậy cả đêm, vậy làm sao ngủ được? Huống chi nàng còn đang trần truồng, sáng mai mặt trời vừa lên, nhỡ Cherry đến thấy được, nàng còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

Dường như Claire thật sự ngủ quên, thậm chí còn có tiếng ngáy nhẹ.

Không phải chứ?
Chẳng lẽ vì hôm nay tổ chức sinh nhật, chơi đùa quá mệt? Nghĩ đến đây, Nhan Tịch lại đau lòng thay cô, kế hoạch dự định vốn đã đến miệng cũng phải bỏ đi, nàng thở dài, cúi đầu nhìn thắt lưng trên tay, hận đến nghiến răng, nàng cũng biết Tiêu Mạc Ngôn sẽ không thật lòng giúp nàng! Làm thụ quyến rũ người ta đơn giản cái con khỉ! Chắc chắn tính Claire lãnh đạm!
Buồn bực nhìn chằm chằm thắt lưng hồi lâu, Nhan Tịch dịch cơ thể tê cứng của mình, quay sang nhìn Claire.

Claire ngủ rất say, mắt nhắm lại thành một đường, đôi môi hồng hồng hơi mím lại, trên mặt không còn lạnh lùng, rất đáng yêu.

Nhan Tịch lẳng lặng nhìn, đột nhiên cảm thấy lòng dễ chịu hơn, dù bị trói nhưng Claire vẫn đang bên cạnh nàng, quan trọng là đã chìm vào giấc ngủ.

Có những lời vẫn luôn giấu kín trong lòng, Nhan Tịch muốn nói với Claire, nhưng chưa có dịp mở miệng, lần nào cũng lấy hết can đảm, nhưng vừa gặp Claire đã lập tức nản chí, giờ cũng tốt, chẳng khác nào đang ở một mình, nói hết suy nghĩ của mình ra đi.

Hai tay không thuận tiện, Nhan Tịch cũng không thể hạ thấp người xuống, chỉ có thể dựa vào đầu giường, đưa tay, nhìn Claire.

"Claire, em thật sự thích chị..."
Nhan Tịch cười nhẹ, nếu không phải hai tay bị trói, nàng rất muốn vuốt tóc Claire, hôn lên trán cô.

"Với em, tình cảm dành cho chị chắc là tình yêu sét đánh.

"

Lúc trước, Nhan Tịch từng không tin vào thứ tình yêu sét đánh, cho đó là chuyện viễn vông, chỉ tồn tại trong cổ tích, thực tế không thể xảy ra.

"Còn nhớ lúc chị ngồi đối diện nhìn, lần em làm đổ súp ở căn-tin không? "
Nhan Tịch lẩm bẩm nói, nhớ lại, giờ nhìn lại đoạn đường họ đã đi cùng nhau, thật hạnh phúc.

"Bình thường em đụng tay vào cũng làm hư không ít chuyện, nhưng vẫn giả vờ thản nhiên, ngoại trừ lần đó.

Không phải vì ngày đầu tiên đi làm, mà vì chị đang nhìn.

"
Nhan Tịch cười, nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của Claire lúc ấy khi nhìn chằm chằm nàng.

"Lúc ấy chị nghiêm túc đọc báo, nhưng em lại phát hiện chị len lén nhìn chuỗi lưu ly nguyệt trên tay em qua tờ báo, khuôn mặt tò mò, nhưng lại không muốn để người ta phát hiện, dáng vẻ lúc ấy rất đáng yêu.

"
Nhan Tịch nhìn Claire một chút, đó là lần đầu tiên nàng phát hiện sếp lớn cũng là một kẻ đáng yêu.

"Sau đó, chị còn mở miệng hỏi em về nó.

Giờ nghĩ lại, ở đâu đó duyên phận của chúng ta đã giao nhau.

Tại sao ngày đầu tiên đi làm, chỉ có chị chú ý tới chuỗi lưu ly nguyệt tượng trưng cho tình yêu kia, đã vậy chị còn mở miệng hỏi nữa.

"
Nhan Tịch ngây ngốc cười, ánh mắt dán ở chuỗi lưu ly nguyệt trên cổ tay Claire, từ lần trước nàng giao cho Claire, Claire chưa bao giờ tháo ra.

"Từ ngày hôm đó, em bắt đầu cố tình vô ý thu thập thông tin về chị, lúc ấy cũng không dám nghĩ nhiều.

Dù sao chị cũng quá xuất sắc, nhưng người như vậy thường hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lúc chị họp, em ngồi ngắm, khuôn mặt lạnh lùng, lại rất nghiêm túc.

Lần phòng tiêu thụ ăn pizza, chị nghiêm nghị trừng phạt "chị Liên", khiến ấn tượng của chị trong em tụt dốc nghiêm trọng.


Lòng còn thầm nghĩ, 'có gì đặc biệt hơn người đâu, chẳng phải là con lai nên đẹp hơn chút thôi sao, tuổi trẻ mà leo đến vị trí này, nếu không phải có cha cô giúp một tay có lẽ còn không bằng tôi'.

"
Nhan Tịch cay cú, dù chuyện đã qua, nhưng nàng vẫn ghi hận, tiền thưởng một năm cứ thế "bốc hơi".

Vì chuyện này, mẹ Nhan cằn nhằn nàng không ít.

"Em ra gánh tội, vốn đã hạ quyết tâm sẽ hy sinh oai phong lẫm liệt.

Nhưng chị không nói lời nào, cứ nheo mắt nhìn em như vậy, lập tức khiến em không còn chút khí thế."
Thở dài, Nhan Tịch có chút không cam lòng, có phải từ từ lúc đó số phận nàng đã đặt ở chế độ mặc định bị Claire ăn hiếp không?
"Chị gọi em đến phòng làm việc, em cứ nghĩ sẽ bị sa thải, nhưng chị chỉ nói em viết bản cảm nhận, em thấy chị nghiêm túc, dở khóc dở cười nhưng lòng lại vui vẻ.

Thì ra chị không lạnh lùng như mọi người nói, thỉnh thoảng cũng nghịch ngợm như trẻ con, chẳng qua là bị chôn giấu quá sâu, không ai phát hiện mà thôi.

Sau đó, em chế nhạc hát châm chọc chị và chú ở phòng tiêu thụ, chị nghe, không chỉ không trách mắng, ngược lại "khích lệ" em, đó là lần đầu tiên em thấy chị tinh tướng cỡ nào..."
Nhan Tịch nhìn Claire, bất lực nói, dường như trời sinh Claire đã tinh tướng, cha cô có lẽ hơn cô vì ông không tìm cách bắt nạt người ta.

"Sau nữa..."
Giọng Nhan Tịch thấp dần.

"Em thấy chị một mình cô đơn ngồi trên sân thượng, giơ tay bắt lấy đám mây trên bầu trời.

Em đứng ở ngoài cửa, nhìn chị không chớp mắt, chị rất gầy, lúc ấy em rất muốn bước đến ôm chị, đau, có lẽ từ ngày đó em chính thức yêu chị.

"
Mặt Nhan Tịch hơi đỏ lên, dù Claire đã ngủ, nhưng nàng vẫn còn hơi ngượng.

Có thể nói, tình cảm nàng dành cho Claire bắt đầu từ bầu trời hôm đó, do cảm giác đau lòng kích thích, nhưng dù thế nào, nàng cũng đã lún sâu vào đó.

"Nhưng chị quá xuất sắc, sao em dám theo đuổi, sao dám với cao.


"
Nhan Tịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Claire, thì thầm.

Đến giờ phút này, nàng vẫn cảm thấy bản thân không xứng với Claire, mỗi lần nghĩ đến, tâm trạng sẽ chùng xuống, có lẽ tự ti vì địa vị ở nơi làm việc...!
"Em không ngờ, chị gọi em vào phòng làm việc không phải muốn cách chức, mà kể chuyện của chị và VAN cho em nghe.

Lúc nghe chị và cô nói chuyện, em rất khó chịu, muốn làm gì đó cho chị nhưng lại bất lực.

Rồi đột nhiên chị đưa ra yêu cần muốn em làm bạn gái chị, dù chỉ giả vờ, còn có thời hạn, nhưng em đã rất vui.

"
Nhan Tịch ngây ngốc cười, điểm này nàng cũng tự phục bản thân lợi hại, qua lâu vậy cũng không để Claire đá ra khỏi cửa.

"Lúc đó em rất kinh ngạc, dù không biết làm sao, nhưng vẫn đồng ý, không phải vì bị chị uy hiếp, mà vì em cũng muốn.

À, Claire, dù chị có thông minh nhưng lần này cũng không đoán ra phải không? Không chỉ không giải quyết được vấn đề, còn bám theo chị gây rối, khiến chị đẩy thế nào cũng không được.

"
Nhan Tịch cười đắc ý, nhìn Claire vẫn còn ngủ say, thế nào sếp lớn, chị cũng có lúc bị gạt ha.

"Lúc chúng ta ở cạnh nhau, chị nói rất ít, nhưng mỗi câu nói đều chọc em tức chết, dẫn chị đi ăn đồ lạ, chị không ngần ngại chút nào, còn chơi em một vố.

Lúc ấy em rất giận, giờ nghĩ lại, thật là trẻ con.

"
Tình yêu như một ly rượu vang, khiến người ta mê say, làm người ta không thể không nhớ lại cảm giác ban đầu, mỗi lần nhớ lại đều là một mùi vị khác nhau, nhưng dù có thế nào cũng mang hương vị ngọt ngào say mê, khiến người ta chìm vào trong đó.

"Chị về Mỹ tìm VAN, không phải em không lo, không phải không bận tâm, thậm chí còn sợ chị mãi mãi không quay lại, nhưng chị đã cho em hy vọng, rồi chị cũng quay về, giao toàn bộ trái tim cho em.

"
Ngày mưa ấy cũng là ngày tình cảm hai người chuyển biến, cả đời này Nhan Tịch cũng không quên được.

"Em tin, VAN đã là quá khứ, chị không muốn nhắc lại, em cũng hiểu, mối tình đầu luôn là đẹp nhất, dù có tan vỡ cũng không muốn người ta phán xét, chỉ muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp lúc ban đầu, giống như em và Nhiên Nhiên.

"
Giọng Nhan Tịch trầm xuống, nàng biết mình có lỗi với Lâm Nhược Nhiên.

"Cũng vì cậu ấy rất tốt với em, nên em mới lảng tránh, mới vô tình đẩy cậu ấy ra xa, em biết mình đã gây ra vết thương rất sâu cho Nhiên Nhiên, nhưng vết thương dù sâu đến mấy cũng sẽ khép lại theo thời gian.


Em tin, cậu ấy sẽ hạnh phúc.

Còn em có chị, cũng mãi mãi hạnh phúc.

"
Nói đến đây, dường như những lời chôn giấu trong lòng đều đã nói hết, nhưng Nhan Tịch vẫn mím môi, đỏ mặt.

"Sau khi chúng ta quen nhau, mỗi lần hôn chị, em đều muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa, có lúc tự hỏi có phải mình xấu xa, quá quan tâm đến cơ thể không, nhưng lúc tán gẫu với tiểu Bạch, cậu ta nói, chỉ có cơ thể kết hợp với tinh thần, mới là tình yêu hoàn hảo.

Nên em mới có thể như thế...!ừm, mất mặt quá.

"
Cơ thể Nhan Tịch lại bắt đầu nóng lên, khi nói ra lời tận đáy lòng với người mình yêu, sao không xúc động được?
"Em biết chị muốn đợi đến khi mẹ em đồng ý, ngày đó mới hoàn toàn trao bản thân mình cho em, nhưng có lúc em rất lo, Claire, chị nói xem với tính mẹ em, chắc chắn trong một thời gian dài không thể chấp nhận được chuyện em yêu con gái, hơn nữa lại còn là sếp.

Em đoán nếu em giới thiệu chị với bà, bà sẽ nghĩ chị đang bao nuôi em.

"
Nhan Tịch nghiêm túc nói, đây là sự thật, nàng tin mẹ Nhan nhất định sẽ nghĩ vậy, hiểu mẹ ai bằng con gái.

"Nên em đã bị Tiêu Mạc Ngôn thuyết phục, nghĩ nếu chị không cho em đụng vào người, thì em để chị đụng, ai ngờ chị tay chân nhanh nhẹn, trói em ở đây.

"
Nhan Tịch uất ức bĩu môi, nàng cũng biết trời sinh tính mình chính trực, không hợp với việc quyến rũ người ta.

Lần đầu tiên dụ dỗ người khác đã chuốc lấy kết thúc thảm bại, nàng cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện này nữa.

Dông dài hồi lâu, cuối cùng Nhan Tịch cũng thỏa mãn, đầu bắt đầu nặng dần, từ từ nằm xuống, đưa hai tay bị trói ra phía trước, thở dài.

Ngủ đi, đợi ngày mai ngủ dậy sẽ nhờ Claire cởi trói cho nàng.

Không thể không khen sức mạnh của vị thần giấc ngủ, mới vừa nằm xuống không bao lâu, đầu Nhan Tịch đã bắt đầu mơ màng, lúc nàng sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng nói dịu nhẹ vang bên tai nàng.

"Em thật sự nghĩ vậy sao? "
~~~~~Hết Chương 69~~~~~
=))))) cặp này nhây quá, rất tiếc là chương này vẫn chưa có H như ai đó mong đợi.

Chương này toàn bà NT bả lảm nhảm độc thoại không hà, cơ mà giờ mới biết bả mến Claire từ lần đầu gặp, vậy mà còn giả vờ chống đối nữa cơ =]]]]~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui