Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch chán nản nhìn chằm chằm bài một hồi, thầm nghĩ nếu úp bài bỏ cuộc chắc chắn Tiêu Mạc Ngôn và Cherry sẽ không để yên, nhưng nếu cứ chơi tiếp như vậy để người ta làm thịt, thì...!Nhan Tịch ho khan một tiếng, bắt đầu nghĩ quanh co, đụng nhẹ chân Claire.
"Nhan Tịch, ngồi im chơi bài kìa."
Claire ngẩng đầu nhìn nàng, thu chân lại.
Vừa dứt lời, nhiều ánh mắt khinh bỉ lập tức đổ dồn về phía Nhan Tịch, Nhan Tịch bị nhìn không ngóc đầu lên được, trong lòng không vui, sao Claire chơi bài mà còn nghiêm túc dữ vậy?
"Khoan, lỡ 2 lá còn lại trùng nhau thì sao.
"
Cherry lầm bầm, Nhan Tịch cũng luôn hùa theo, 'đúng, đúng lỡ trùng nhau thì sao, dù giờ bài nàng cũng trùng...'
"Đúng rồi, nếu trùng lặp, kết quả được xác định thế nào?"
"Vậy thì so những lá tiếp theo, cứ như vậy, hai lá không được thì ba lá."
Thấy Nhan Tịch la ó nhặng xị lên, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng, cười hỏi:
"Sao thế, nhóc có đôi K?"
Tiêu Mạc Ngôn thầm khen, đúng là nhóc con này không phụ lòng mong đợi, lấy được hai lá lớn, lần này Claire không trốn thoát rồi.
Nhan Tịch im lặng, cúi đầu nhìn hàng Ách trên tay một chút, xúc động muốn khóc.
"Sao ẽm có thể đôi K, mình ba K rồi."
Cherry lớn tiếng, mở bài mình lên.
Tiêu Mạc Ngôn ngây người nhìn bài cô một chút, bĩu môi không lên tiếng, cũng ngả bài.
Ván đầu tiên nên cũng không mấy hồi hộp, chắc chắn Cherry lớn nhất rồi, giờ chỉ cần xem ai nhỏ nhất nữa thôi.
Mọi người cùng ngả bài, chỉ còn Nhan Tịch do dự không chịu lật bài, cuối cùng Cherry phải nổi giận nàng mới bất đắc dĩ lật lên, vừa lật vừa lầm bầm.
"Em có Ách bích, cái này nếu vào sòng là bài lớn nhất đó."
Mọi người bỏ ngoài tai những lời này của nàng, đồng loạt quay qua nhìn Cherry, lần này hợp ý Cherry, cô đã muốn tìm cơ hội dạy dỗ Nhan Tịch từ lâu rồi, cái này gọi là gì nhỉ? Là: 'lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!'
"Ừm, vậy đi, chị cũng không muốn làm khó em.
"
Cherry nghiêm trang nói, Nhan Tịch nhìn cô bằng vẻ mặt đáng thương, nàng thật sự hối hận sao bình thường mình lại hay trêu chọc Đại tiểu thư này.
"Múa cột đi, nhớ là nhất định phải khiêu gợi một chút.
"
"Có lựa chọn nào khác không?"
Nhan Tịch ôm chút hy vọng cuối cùng, Cherry không hề nghĩ ngợi, chỉ Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh.
"Có, hôn cậu ta.
"
"...."
Giữa hôn Tiêu Mạc Ngôn và múa cột, Nhan Tịch quyết định chọn phương án thứ hai.
Chưa kể, thời đại học nàng cũng từng tập, lúc đó đang buồn chán nên tập chung với người ở túc xá, nàng không dám nhận giỏi, nhưng chắc chắn là chuyên nghiệp! Không ngờ cũng có lúc cần đến.
Nàng hiểu rõ, nếu đã chơi phải chơi cho thật vui vẻ, nhưng có Claire ở đây, nàng vẫn có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn bạn gái mình, giỏi lắm! Người ta đang cười chờ xem nàng bị bêu xấu.
"Làm gì có cột để múa! "
Nhan Tịch ngụy biện, vẫn cố giãy chết, Cherry liếc nàng một cái.
"Em nghĩ mình là diễn viên múa chuyên nghiệp hả? Cột chứ gì, lấy cây lau nhà trong bếp đi!"
"..."
Không phải chứ? Nhan Tịch im lặng, mấy người bên cạnh đã cười nghiêng ngả, trong sự kỳ vọng tha thiết của mọi người, nàng cầm cây lau nhà ra, Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn Claire trước, thấy cô vui vẻ, nàng hít sâu một hơi, vì một nụ cười của mỹ nhân, nàng sẵn sàng hy sinh!
"Thưa các tiểu thư, thưa các quý cô, giờ tôi sẽ mang đến cho quý vị một điệu múa cột của Campuchia, xin mọi người cùng mở to mắt mà thưởng thức điệu nhảy đầy mê hoặc của tôi, xin cho một tràng vỗ tay."
Chống cây trên mặt đất, Nhan Tịch không quên cười chế giễu, đương nhiên nàng không gọp chung Claire nhà nàng và mấy người này vào làm mà một nói.
Kế đó...!
Nhan Tịch vặn eo, nhảy bằng những bước dài, vẫy tay, lắc chân, nghiêm túc nhảy điệu Campuchia, thỉnh thoảng đá lông nheo với những người xem phía dưới, biểu lộ trên khuôn mặt đầy mê người.
Dần dần, cây lau bị di chuyển cách Claire ngày càng gần, đơn giản vì là cô là người đặc biệt nhất, ánh mắt nàng cũng ngày càng quyến rũ.
Với những lời Cherry nói, từ xa đã có thể nghe ra khiếu nại.
Claire đỏ mặt, cắn môi nhìn Nhan Tịch, thấy nét mặt hưng phấn của nàng, lòng có chút không thoải mái.
Nàng nhảy thành thạo vậy, nhất định lúc trước cũng đã từng nhảy cho người khác xem......!
Nhan Tịch đáng thương đã bán mạng nhảy điệu Campuchia còn bị Claire thầm mắng.
Thẳng đến khi Hạ Linh Doanh cười ngã vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, Đại tiểu thư Cherry mới bằng lòng phất tay cho dừng, cất cây lau.
Lau mồ hôi trên đầu, Nhan Tịch cười toe toét ngồi cạnh Claire, nhìn cô.
"Thấy sao?"
Claire nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
"Ở thời cổ đại, nhất định là hoa khôi(*).
"
*: thời cổ đại, cái danh hiệu hoa khôi này chỉ dành cho mấy cô nương lầu xanh thôi =)))
"......"
"Phốc --"
Mọi người không nhịn được, cười ầm lên.
Nhan Tịch buồn bực nhìn Claire, sếp lớn, chị cũng biết tận dụng thời cơ bắt nạt người ta quá ha?
"Tiếp tục, tiếp tục!"
Nhan Tịch hét lên, nàng nhất định không tin hôm nay mình xui xẻo vậy!
"A, tớ chợt nhớ, quên nói một quy tắc.
"
Xào bài xong, Tiêu Mạc Ngôn cười nói.
"Quy tắc gì? "
"Chơi như vậy mọi người trả đũa nhau chán lắm, vậy đi, lượt đầu tiên mỗi người chọn ra lá lớn hơn của mình so trước, hai người có lá tương đối lớn nói ra biện pháp trừng phạt trước, vậy sẽ bớt tính cá nhân hơn.
"
"Được, vậy mới công bằng.
"
Cherry đồng ý, Nhan Tịch trợn mắt nhìn hai người họ kẻ tung người hứng.
Nói vậy, vừa rồi nàng múa cột không công à?
"Rồi, được rồi, bắt đầu thôi!"
Vòng thứ hai bắt đầu, Nhan Tịch nheo mắt nhìn bài của mình, mỉm cười, giờ nàng đã hiểu cái gì gọi là 'không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời', của nàng là hai lá K và Q lớn nhất, nàng không tin lại có người có đôi K nữa.
Mọi người lật lá đầu tiên lên, Nhan Tịch càng yên lòng, lá J của Tiêu Mạc Ngôn là lớn nhất, ba người còn lại đều là 8, Nhan Tịch hơi do dự, nàng cũng định "đặt" thật lớn, nhưng nhỡ vô tình trúng Claire thì sao? Dù sao, nếu bài Claire nhỏ nhất nàng cũng có thể được chút lợi mà? Có nên không?
"Nhanh coi nhóc!"
Tiêu Mạc Ngôn thiếu kiên nhẫn lên tiếng, Nhan Tịch trừng cô, liên quan gì đến chị? Sau đó thầm nghĩ, chỉ cần không phải Tiêu Mạc Ngôn thua thì cái gì được, Nhan Tịch mỉm cười lên tiếng.
"Người thua phải nói với em câu "Tôi yêu em " thật triều mến.
"
Nhan Tịch vẫn không dám "đặt" lớn, nếu Hạ Hạ thua, nàng còn có thể chấp nhận chứ nhỡ là Cherry, chắc nàng ức chết.
Mọi người gật đầu, ngả bài.
Nhan Tịch cười cúi đầu, híp mắt nhìn, giật mình.
Không phải chứ? Không lẽ ông trời muốn chơi nàng sao?
Lá còn lại của Tiêu Mạc Ngôn lại là 2, Nhan Tịch không tin, cầm hai lá bài lên nhìn, không nói nên lời.
"Thần may mắn của chị bận hả? "
Tiêu Mạc Ngôn cười, không nói, nhìn sâu vào hai mắt Nhan Tịch bằng ánh mắt mê người.
"Ặc...!a, thật ra cũng không cần đâu, chúng ta tiếp tục đi.
"
Nhan Tịch ngượng ngùng cười, đặt mông ngồi xuống lại, vừa dứt lời, hai tay Tiêu Mạc Ngôn vòng qua cổ nàng.
Mặt Nhan Tịch lập tức đỏ lựng, nghiêng đầu bất lực nhìn Claire, Claire nhàn nhạt cười.
Không còn cách nào khác, Nhan Tịch lại cầu cứu Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cũng chỉ mỉm cười.
"Tiểu Tịch Tịch..."
Tiêu Mạc Ngôn kéo dài giọng, Nhan Tịch căng thẳng, mùi thơm trên người Tiêu Mạc Ngôn không giống Claire, hương thơm hấp dẫn này khiến tim nàng đập liên hồi, không phải rung động mà là sợ hãi.
"Tôi yêu em, MOAZZZ"
Triều mến nói xong ba chữ, Tiêu Mạc Ngôn còn không quên hôn lên trán Nhan Tịch, khi môi cô và trán Nhan Tịch tiếp xúc, Tiêu Mạc Ngôn có thể nhìn thấy người ngồi cạnh Nhan Tịch - Claire mím môi, trong lòng cười lớn, thì ra bề ngoài lạnh lùng nhưng máu Hoạn Thư cũng không thua cô chút nào!
Nhan Tịch lau trán mình, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Nhóc làm gì đó? Không phải nãy kêu nói vậy sao?"
Tiêu Mạc Ngôn nghiêm trang nhìn nàng, ra vẻ nghiêm túc nói.
"Tôi chuyên nghiệp lắm đó.
"
"..."
Nhan Tịch không để ý đến cô, trộm liếc mắt nhìn Claire, thấy sắc mặt cô không biến đổi gì nhiều mới thở dài nhẹ nhõm.
"Tiếp tục, tiếp tục!"
Cherry ngồi xem kịch vui, chủ động xào bài.
Nhan Tịch nhìn chằm chằm bộ bài, nuốt nước miếng, nàng có thể không chơi được không?
Lần nữa so bài, Nhan Tịch lại buồn bực, sao Cherry toàn gặp may vậy, lại là K?
Cherry cầm bài, cười đắc ý, liếc nhìn xung quanh một lượt, nói:
"Lần này sẽ rất thú vị, người về hai và về ba có một phút để thực hiện nụ hôn nóng bỏng."
Lời này khiến tất cả mọi người như ngừng thở, sau đó ngả bài, ngay khi tất cả những lá bài đều được lật ngửa lên, Nhan Tịch trợn tròn mắt, nhưng lần này dường như không phải một mình nàng sững người, mà còn người ngồi cạnh nàng - Tiêu Mạc Ngôn vẫn luôn tréo chân ngoe nguẩy.
Điểm rất rõ ràng, Claire thứ hai, Hạ Linh Doanh thứ ba, trời ạ, sao lại là họ?
Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch đồng loạt căm tức nhìn Cherry, Cherry lại vô cùng hưng phấn, quá chuẩn, tuyệt vời!
"Ừm, ai cao điểm hơn sẽ chủ động"
Đến giờ Cherry vẫn rất bất mãn Claire có tình quên bạn, lần này phải để tình bạn sang một bên, đục nước béo cò.
Claire im lặng nhìn chằm chằm bài trong tay hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên Hạ Linh Doanh.
Hạ Linh Doanh cũng ngước lên nhìn cô, đôi mắt mang theo nụ cười vui vẻ.
Oác...!
Nhan Tịch đau lòng, sao càng nhìn nàng càng thấy hai người này nhìn nhau càng tình cảm? Tiêu Mạc Ngôn tối sầm mặt, ho khan một tiếng nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh không để mắt đến cô, vẫn nhìn Claire.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Claire chậm rãi đứng lên, đôi chân thon dài duyên dáng bước về phía Hạ Linh Doanh, không chút do dự.
Còn Hạ Linh Doanh ngồi trên sô pha nhìn cô, ánh mắt lóe sáng.
Nhan Tịch cố nén máu Hoạn Thư của mình xuống, huých tay Tiêu Mạc Ngôn một cái.
"Sao em thấy họ vui dữ vậy? "
Máu Hoạn Thư của Tiêu Mạc Ngôn cũng bùng nổ, gật đầu.
"Trông rất hài hòa.
"
Ôm cổ Hạ Linh Doanh, Claire nhìn cô cười nhẹ rồi cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng kia.
Hạ Linh Doanh cũng phối hợp, hai tay đặt trên vai cô, hai mắt nhắm lại.
Cherry nhìn, hai mắt sáng lên, thật đẹp, nhìn hai kẻ lạnh lùng hôn nhau thật tuyệt vời!
Mái tóc dài rối tung, răng môi dây dưa, quan trọng nhất là Claire lại ngồi trên đùi Hạ Linh Doanh, đúng là nữ vương và nữ vương!
Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch cùng chọn cúi đầu nhìn đồng hồ, phớt lờ hai người.
"Ê, ê, đủ rồi, đến giờ rồi.
"
Nhan Tịch nhìn kim chỉ giây trên di động, hét lên.
Lúc này Claire mới buông Hạ Linh Doanh ra, cười nhìn cô, hơi thở dốc.
Hạ Linh Doanh dịu dàng nhìn cô, cười nhẹ.
Tiêu Mạc Ngôn nắm tay thành quả đấm, không nói lời nào nhìn Claire.
"Son vị dâu.
"
Cuối cùng, Claire sờ sờ môi mình, cười nói.
Hạ Linh Doanh gật đầu.
"Chị cũng vậy."
"..."
Điên rồi, Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch sắp điên rồi, ban ngày ban mặt mà hai người này dám ve vãn tán tỉnh nhau! Vậy hai người để ở đâu?
"Không chơi nữa!"
Tiêu Mạc Ngôn bỏ trước, Nhan Tịch cũng vội hùa theo.
Cherry còn đang híp mắt hưởng thụ nhìn hai người.
Còn Claire và Hạ Linh Doanh, rõ ràng nhiệt độ cơ thể tăng lên vì nụ hôn vừa rồi.
"Nấu cơm!"
Tiêu Mạc Ngôn không vui, kéo Hạ Linh Doanh về phía bếp nhưng bị Hạ Linh Doanh rút tay ra, cười nhẹ.
"Chị với Nhan Tịch đi đi, em muốn trò chuyện với Claire một chút."
"..."
Tiêu Mạc Ngôn hóa đá trên sô pha, trợn tròn hai mắt nhìn Hạ Linh Doanh.
Em nói gì?
"Ừa, Nhan Tịch, em đi đi."
Claire cũng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh.
Tiêu Mạc Ngôn tức giận, không nói thêm lời nào, xồng xộc vào bếp, Nhan Tịch nhìn hai người một chút, thở dài đi theo.
Cherry vẫn ngồi xem kịch vui, chờ người nên đi cũng đi rồi, lúc này mới giơ ngón tay cái lên.
"Hai ngươi được! "
Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười.
"Nhờ hai người họ bày trò trước thôi, nếu không, chắc sinh nhật Claire chỉ toàn ngồi chơi bài.
"
Claire gật đầu cười, giờ lòng cô thoải mái hơn, dường như chuyện Tiêu Mạc Ngôn hôn trán Nhan Tịch một cái cũng không còn quá khó chịu.
Ba người vui vẻ, còn hai kẻ trong bếp lại đang khó chịu.
"Ê, không phải chị nói Hạ Hạ theo chị lâu như vậy, trong lòng trong mắt đều chỉ có mình chị sao? Chị coi dáng vẻ vừa rồi của chị ấy kìa, vậy là đâu có xem chị ra gì!"
Nhan Tịch khó chịu, cũng không quên khiến người khác phải khó chịu hơn, Tiêu Mạc Ngôn giận dữ nhìn nàng, cầm dao thái lên xắt thức ăn thật mạnh.
"Nhóc còn nói tôi, không phải nhóc nói Claire nhà nhóc dễ xấu hổ, hôn một cái cũng đỏ mặt sao? Nhóc không thấy vừa rồi còn ôm Hạ Hạ nhà tôi không muốn buông à.
"
"Chị nói kiểu gì á, cái gì mà không muốn buông? Tôi thấy chị ghen tỵ thôi!"
Nhan Tịch nổi giận, bạn gái nàng chỉ có nàng mới có thể nói! Người khác, ai cũng không được.
"Tôi ghen tỵ, làm như nhóc không ghen tỵ á, tôi thấy vừa rồi Claire hôn Hạ Hạ làm nhóc suýt khóc kìa.
"
Tiêu Mạc Ngôn hừ lạnh, Nhan Tịch trừng cô.
"Còn hơn chị, nắm tay lại làm gì? Hai người đó mà tách ra chậm một giây, chắc chị đã xông lên rồi đúng không? "
"Nhan Tịch!"
"Tiêu Mạc Ngôn!"
"Aiiii, mình hỏi hai người ồn ào cái gì ở đây vậy? "
Cherry cau mày đẩy cửa bếp ra, thiệt tình, đến giờ mà hai người vẫn cãi nhau, sau lưng lửa cháy khét cũng không biết?
~~~~~Hết Chương 65~~~~~
=)))) đáng đời TMN, ai kêu bày trò, này là gậy ông đập lưng ông thôi!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...