Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch bị nụ cười của Claire làm cho chột dạ, đứng như trời trồng thật lâu mới đằng hắng một tiếng đi tới, nghiêm trang ngồi xuống, cầm bút máy lên, nhìn Claire.
"Chị muốn viết chữ gì? "
Claire vẫn cười như cũ, không nói lời nào, nhìn Nhan Tịch.
Bị nhìn chằm chằm, Nhan Tịch hơi sợ, tay cầm bút thấm đẫm mồ hôi.
"Chuyện gì vậy? "
Nhan Tịch đặt bút lên bàn, nhìn Claire, lí nhí hỏi, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Claire khoanh tay bước đến bên cạnh Nhan Tịch, từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Oái......"
Nhan Tịch đỏ mặt, bị Claire nhìn như vậy khiến cho chân mềm nhũn, ánh mắt đó cái gì đây? Mê hoặc hay chế nhạo?
" Nhan Tịch, nói tôi nghe, em đang nghĩ cái gì? "
Claire nâng cằm Nhan Tịch lên, nhìn nàng, hơi thở phả lên mặt Nhan Tịch khiến hai má nàng nhiễm đỏ.
Tim đập dồn dập, Nhan Tịch nửa xấu hổ, nửa bối rối, sao nàng có cảm giác Claire đang muốn trêu chọc nàng?
Thấy Nhan Tịch không nói lời nào, nét cười trên khuôn mặt Claire càng rõ hơn, một tay nâng cằm Nhan Tịch, tay kia chạm vào bên mặt nàng.
Lúc hai người chạm nhau, Claire cảm giác Nhan Tịch đang run, cô cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, bàn tay lạnh như băng xoa nhẹ má nàng như mang theo một dòng điện khiến Nhan Tịch không nhịn được rụt cổ, cố gắng giữ cho cơ thể ngừng run rẩy.
"Ha......"
Nhìn dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối của Nhan Tịch, Claire cười khẽ.
Nhan Tịch nghe thấy, mặt đỏ lên, giơ tay định đẩy cô ra.
Claire đoán được nàng sẽ như thế, bước một bước dài đến phía trước, đè hai tay nàng lại, khóa nàng lại trên bàn sách.
"Chị!!!"
Cơ thể Nhan Tịch như đóng băng, dùng bộ mặt không thể tin được nhìn Claire, Claire cúi xuống nhìn nàng bằng ánh mắt mềm mại quyến rũ chưa thấy bao giờ.
"Sao đây, em cũng biết xấu hổ sao? "
"Làm gì có!"
Nghe hương thơm chỉ có trên người Claire, cơ thể Nhan Tịch nóng lên, đỏ mặt, cắn môi quay đầu đi chỗ khác.
Claire nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm thấy ánh mắt cô chậm chạm di chuyển trên mặt mình, trong lòng như có kiến bò.
Cả người Claire dường như nằm ở trên người nàng, dù yêu nhau, dù hai người rất thân, nhưng hành động như thế này là lần đầu tiên, còn là Claire chủ động......!
"Hôm qua, tôi nói chuyện với Cherry.
"
Claire giơ tay phải lên, bắt lấy cằm Nhan Tịch, xoay đầu nàng lại rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Cả người Nhan Tịch vốn đang khó chịu, giờ còn nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng có cảm giác mình giống như một con mồi không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ có thể mặc cho Claire xẻ thịt.
Chị muốn "xẻ thịt" thì "xẻ thịt" đi, cho người ta "chết" dễ dàng một chút, đằng này chị lại hành hạ em như vậy, thời điểm mấu chốt này còn nói chuyện phiếm gì nữa chứ? Claire, chị còn dám nói chị không phải cố ý nữa đi!
Dường như Claire không thấy ánh mắt cầu xin của Nhan Tịch, nhưng cũng nhân đạo buông lỏng cằm nàng ra.
Nhan Tịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì xương quai xanh chợt lạnh, Nhan Tịch xém khóc, rùng mình nhìn xuống.
Tay Claire cực kỳ vô tội đặt trên xương quai xanh của nàng, cảm giác lành lạnh lại khơi dậy ngọn lửa trong lòng Nhan Tịch, nàng cắn môi nhìn Claire.
Cuối cùng chị muốn nói cái gì?
"Cậu ấy cho tôi biết rất nhiều kiến thức chuyên môn.
"
"......"
Nhan Tịch ngây ngốc, rốt cuộc Anh Đào nói kiến thức chuyên môn gì khiến Claire hành hạ nàng như vậy?
"Cậu ấy nói, em là công, tôi là thụ......"
Claire thì thầm, giọng nói khiến Nhan Tịch cảm giác hơi kinh hãi, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, không phải chứ? Sếp lớn à, chỉ vì chuyện này mà chị khóa em trên bàn để bắt nạt sao?
"Em nói coi cậu ấy nói có đúng không? "
Claire dùng vẻ mặt nghiêm túc suy tính, nói nhỏ như tự hỏi, kết hợp với tay phải đặt trên xương quai xanh của Nhan Tịch vô thức vẽ vòng tròn.
Những thứ này như một cực hình đối với người bị cô khóa trên bàn, ngay cả thở mạnh Nhan Tịch cũng không dám, nàng cắn môi, đỏ mặt nhìn Claire, không chịu nói.
Cherry nói đúng mà, Claire chị còn muốn em nói cái gì nữa? Đừng dùng bạo lực thay đổi sự thật chứ!
"À......!thì ra em cũng không biết......"
Giọng Claire trở nên u oán hơn, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn về phía Nhan Tịch.
Nhan Tịch nhìn cô, muốn xịt máu mũi, cố gắng ngồi dậy, định làm gì đó nhưng môi lại bị tay của Claire chặn lại.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
......#¥#%......#¥......¥#......!
Nhan Tịch nhìn Claire, hít một hơi thật sâu, cảm giác cơ thể sắp nổ tung, trán rịn đầy mồ hôi, nhìn đôi mắt Claire cũng mang theo vài tia máu.
"Chị muốn em nói gì?"
Giọng nói khản đặc khiến chính Nhan Tịch cũng hơi giật mình, cuối cùng mặt Claire cũng đỏ lên, nhưng vẫn là cố ra vẻ bình tĩnh, nhìn nàng.
"Em nói coi, ai là công, ai là thụ.
"
Nhan Tịch cắn môi nhìn Claire, đương nhiên muốn nói mình là công, nhưng nàng biết rõ hậu quả sau khi nói sẽ thế nào, có người đẹp ở trước mặt thì mặt mũi cũng có gì quan trọng đâu, nếu cô ấy muốn nghe thì nói cho cô ấy nghe cũng được.
"Chị là công, em là thụ......"
Nhan Tịch miễn cưỡng nói, Claire gật đầu, khóe môi khẽ nhếch.
"Em nhớ những gì em vừa nói đó.
"
Sau đó......!
Nhan Tịch hoàn toàn bị Claire đè lên trên bàn, cái lạnh sau lưng khiến nàng không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, vô tình nhìn lên đôi môi hấp dẫn đang tiến lại gần, môi chạm môi, nụ hôn của Claire không còn ngượng ngùng như ngày thường mà mang theo xâm lược như muốn cắn nuốt nàng.
Không khí ngày càng loãng dường như khiến Nhan Tịch không thể thở nổi, nhưng vị sữa nhàn nhạt trong miệng lại làm nàng không muốn buông ra, dù cho có chết ngạt trong vòng tay Claire nàng cũng không do dự đồng ý.
Không biết qua bao lâu Claire mới buông nàng ra, khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ nhuốm một màu đỏ ửng, cô nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch bằng đôi mắt mang theo một tầng hơi nước.
"Em là của duy nhất một mình tôi, chỉ có thể để tôi chạm vào, còn lại ai cũng không thể, dù chỉ một chút cũng không.
"
Nhan Tịch không nói được lời nào, chỉ có thể nằm xụi lơ trên bàn, thở hổn hển.
Nụ hôn này dường như cũng khiến Claire tiêu hao hết toàn bộ sức lực, cô nằm trên người Nhan Tịch, nhưng vẫn bướng bỉnh tìm cho được hai tay của Nhan Tịch, đan tay vào nhau, nắm thật chặc.
"Nhan Tịch, em vẫn chưa quên được cổ sao? "
Nhịp tim vẫn còn đập loạn, tóc dài quyện lại với nhau, môi Claire bị Nhan Tịch hôn đến sưng đỏ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, giọng nói rất nhẹ như cố gắng tỏ ra không cô đơn chút nào.
Đúng, cô để tâm chuyện này, cô vẫn chưa thể khống chế bản tính chiếm hữu của mình.
Lúc nhìn Nhan Tịch thành thạo viết ba chữ Lâm Nhược Nhiên, cô đã ghen tỵ, đau đớn, sợ Nhan Tịch buồn, nhưng cô đã kiên trì nhẫn nhịn, thậm chí cố gắng để mỉm cười dù bị lửa ghen trong lòng tra tấn đến phát điên.
Claire chưa từng nghĩ mình sẽ làm như vậy, nhưng khi Nhan Tịch không chút phòng bị đích đóng cửa lại, thấy nàng cười trộm, ngọn lửa cố gắng đè nén trong lòng bấy lâu lại bùng cháy mãnh liệt, Nhan Tịch và Lâm Nhược Nhiên, có phải cũng từng thân mật như thế mà viết tên nhau không, phải không?
"Claire......"
Nhan Tịch nhìn Claire, đau lòng, giơ tay lên xoa nhẹ đôi mày cau chặt của cô.
"Em xin lỗi......"
Claire hít một hơi thật sâu, dừng một chút rồi chống người lên, hai tay vòng ra sau ôm cổ Nhan Tịch, bình tĩnh nhìn nàng.
"Nhớ, phải nhớ kỹ những lời tôi vừa nói.
"
"Ừm.
"
Nhan Tịch nghiêm túc gật đầu, nhìn Claire bước xuống khỏi người mình, cảm nhận mái tóc dài của nàng xẹt qua má mình mà lòng chua xót, hốc mắt cũng nóng lên.
Nàng có lý do gì không yêu một cô gái như vậy? Claire quen dùng sự lạnh lùng để che giấu tình cảm trong lòng của mình, giờ đã vì nàng lột bỏ lớp ngụy trang, để nàng thấy dáng vẻ ngượng ngùng của một cô gái trưởng thành, nhưng nàng lại hết lần này đến lần khác khiến Claire tổn thương.
"Em sẽ nhớ, không quên một chữ nào.
"
Nhan Tịch nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Claire, nói.
Claire nhìn nàng một lúc rồi cũng nghiêm túc gật đầu.
Không muốn làm cho bầu không khí trở nên quá mức nặng nề, Nhan Tịch chống hai tay ra sau, đứng thẳng dậy, dù chân còn mềm, nhưng vẫn có thể đứng được, khuôn mặt nàng chưa hết đỏ, vẫn còn chút xấu hổ.
Nàng bước đến, ngồi xuống ghế, cố gắng để cảm xúc dịu xuống, cầm bút, ngẩn đầu cười nhìn Claire.
"Sao đây, công quân, giờ chúng ta có thể luyện chữ chưa? "
"Có thể bắt đầu, thụ quân.
"
Giọng nói Claire trở lại như thường, trấn định bước đến bên cạnh Nhan Tịch, kéo ghế ngồi.
Nhan Tịch nhìn cô, thiếu chút nữa cắn lưỡi, không phải chứ? Còn tưởng Claire sẽ đỏ mặt, để nàng có cơ hội trêu chọc "trả thù" chứ.
"Chị muốn học chữ gì?"
Nhan Tịch hỏi, Claire nhìn nàng, nhẹ nói.
"Nhan Tịch, tôi muốn học viết hai chữ Nhan Tịch này.
"
Trong phút chốc, dường như Nhan Tịch bị cảm động vùi lấp, đôi mắt ngập nước, quay đầu đi chỗ khác để che giấu, nhanh tay lấy vạt áo lau khóe mắt rồi quay lại nhìn Claire, lại phát hiện ánh mắt cô dường như chưa từng dời khỏi người mình, ánh mắt ấm áp chạm đến trái tim người khác.
"OK!"
Nhan Tịch gật đầu, cầm bút máy lên đặt lên trang giấy trắng, nghiêm túc tự viết tên mình, tỉ mỉ từng nét một.
"Rồi, thử viết đi.
"
Claire nhìn qua từng chữ được viết nắn nót trên mặt giấy, rồi ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch, bất động.
"Sao vậy? "
Nhan Tịch dịu dàng hỏi, thầm nghĩ có lẽ chữ "Nhan" quá khó nên Claire sẽ không học nữa?
"Tôi muốn em chỉ cho tôi viết.
"
Claire nói thật nhỏ, cúi gằm khuôn mặt hơi ửng hồng.
Nhan Tịch ngẩn người, nhìn Claire khó hiểu, nàng đang chỉ đây, nhìn chằm chằm hai má ửng đỏ hồi lâu, mắt Nhan Tịch chợt sáng lên, khóe miệng nở ra một nụ cười rạo rực.
Nhan Tịch đặt bút xuống, quay lại cầm tay Claire, kéo cô đứng dậy rồi từ phía sau ôm lấy cái eo thon kia, cùng nhau ngồi xuống ghế của mình.
Nhan Tịch cọ má vào cổ Claire, nhẹ nhàng cười:
"Em chỉ cho chị.
"
Dù không có nói gì, nhưng hai bên tai đỏ bừng kia của Claire đã để lộ ngượng ngùng trong lòng cô, cô để Nhan Tịch cầm tay mình, nắn nót viết hai chữ Nhan Tịch trên giấy, trong mắt, trong tim tràn đầy hạnh phúc lấp đi tất cả những cảm xúc khác.
Nói xem, nắm chặt tay, cùng nhau đi đến cuối đời có phải cảm giác này không?
~~~~~Hết Chương 52~~~~~
Nhan Tịch nói ẽm là thụ nhá! Ai làm chứng cho Claire với tui đi! =)))))
klq hết tháng này tui nghỉ làm sẽ canh thời gian up chương đều lại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua ^v^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...