Edit: Nhóc Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch chưa bao giờ nghĩ thời gian chờ đợi lại đau khổ đến thế, chỉ vài phút ngắn ngủn thôi dường như đã rút hết toàn bộ năng lượng của nàng.
Khi cánh cửa kia từ từ mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Claire rồi, Nhan Tịch mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại ầng ậng nước.
"Claire, chị về rồi.
"
Trừ những lời này, Nhan Tịch cũng không biết phải nói gì.
Xa nhau một tháng, chịu đựng nỗi khổ tương tư, chịu sự chờ đợi trong tuyệt vọng, cuối cùng Claire của nàng đã về rồi, lại về cạnh nàng rồi.
Sắc mặt Claire hơi tái nhợt, dường như trên trán đang rịn ra mồ hôi lạnh, nhưng thấy Nhan Tịch ngây ngốc đứng ở cửa, cô vẫn nhẹ nhàng cười ra tiếng, không hề keo kiệt, dang hai tay ôm lấy nàng.
"Tôi về rồi.
"
Chỉ một câu nói đơn giản lại găm sâu vào lòng cô, phải biết mấy từ "về rồi" này có ý nghĩa thế nào đối với Claire.
Một tháng ở Mỹ, cô đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô đã gặp lại VAN lần nữa, dù là người cũ nhưng tình cảm ngày trước đã không còn.
VAN cố níu kéo bằng những lời ngọt ngào mà Claire đã từng rất mong mỏi, nhưng lúc đó, cô nghe chỉ cảm thấy thật xa lạ, giây phút kia cô chỉ nghĩ về Nhan Tịch.
Cô nhớ đứa nhóc kia, nhớ nụ cười ngây ngốc của nàng, nhớ những câu truyện cười nàng hay kể, nhớ dáng vẻ những lúc chán nản của nàng.
Nhan Tịch nhìn Claire, cười ngây ngô.
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, một tháng không gặp, Claire đã gầy đi nhiều, nhưng dường như trong đôi mắt kia không còn mơ hồ của lúc trước, cũng không còn vết thương khó có thể chữa lành của lúc trước nữa.
Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, những chán nản ban đầu giờ đã trở thành...!xấu hổ? Bị Nhan Tịch nhìn, Claire không nói lời nào, cúi đầu, quay người vào nhà, cuối cùng Nhan Tịch cũng nhớ mục đích mình đến đây, lập tức nhìn về chân cô, quả nhiên...!
Nhan Tịch bước đến, ôm Claire từ phía sau, nàng có thể cảm giác được rõ ràng cơ thể trong lòng mình hơi cứng lại, nhẹ nhàng hỏi:
"Chân lại đau hả? "
"Ừa..."
Claire đáp thật nhỏ, quay đầu lại liếc Nhan Tịch, hai má trắng nõn hơi phiếm hồng.
Bế ngang Claire lên, Nhan Tịch ôm cô bước đến ngồi ở sô pha, rồi lôi một tấm đệm cho Claire dựa vào.
Nhan Tịch đặt chân cô lên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp nơi các khớp xương.
"Em tra trên mạng, người ra nói làm vậy sẽ giảm đau, sau này ăn nhiều thực phẩm giàu canxi một chút, qua một thời gian sẽ hồi phục, rồi sẽ cảm thấy tốt hơn thôi.
"
Claire hơi cúi đầu nhìn tay Nhan Tịch đang xoa bóp trên đầu gối mình, dường như cũng có tác dụng thật.
Trước khi Nhan Tịch tới, cô đang nằm trên giường cắn răng chịu đựng cơn đau trên đùi, đầu gối như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn khắp nơi, lúc đó cô lại nghĩ tới Nhan Tịch.
Hồi sáng vừa xuống máy bay, chỉ mới kéo vali ra ngoài trời đã đổ mưa, ý định điện cho Nhan Tịch cũng vì vậy bị dẹp sang một bên, Claire hiểu tính nàng, cô sợ nàng nhận được điện thoại sẽ đội mưa chạy đến, cô không muốn vậy.
Chỗ đau trên đầu gối không những giảm đi mà còn có cảm giác ấm áp, thoải mái.
Claire nhắm hờ hai mắt.
Mệt mỏi, cả tháng nay cô chưa từng được nghỉ ngơi.
Phải làm rõ tình cảm của mình, rồi tiếp nhận Thượng Hoa từ tay cha, khiến Claire không có được một giấc ngủ nào ngon.
Giờ có người vẫn luôn mong nhớ trước mắt khiến lòng cô cũng tạm lắng xuống, hàng mi khẽ động, chậm rãi nhắm mắt.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, có chút đau lòng.
Tính tình Claire rất lạnh lùng, dù có áp lực hay đau khổ cũng tự mình gánh.
Nếu hôm nay nàng không đến, không phải một mình cô sẽ cắn răng chịu đau, đợi đến khi mưa tạnh, cơ thể mạnh khỏe lại mới tìm nàng sao?
Nhan Tịch quay đầu nhìn quanh phòng khách, trong lòng nghĩ 'chắc chắc Claire vừa về hôm nay, vali vẫn còn nguyên giấy niêm phong chưa mở, xem ra giác quan thứ sáu của mình đúng là nhạy bén'.
Nghe tiếng thở đều đều bên tai, Nhan Tịch nhìn Claire, nở nụ cười yếu ớt.
Ngoài kia mưa cũng đã nhỏ đi, Nhan Tịch vòng tay qua eo Claire, ôm cô vào phòng ngủ.
Cúi người đặt cô nằm chiếc giường lớn mềm mại, Nhan Tịch ngồi một bên nắm tay Claire một lúc rồi mới đứng dậy ra phòng khách dọn dẹp.
Những chuyện khác Nhan Tịch không giúp Claire được, nhưng chuyện này có thể.
Cả tháng không ở nhà, bụi bặm đã bám khắp nơi, Nhan Tịch giặc khăn ướt lau rất nghiêm túc, hành lý cũng cất xong rồi, chỉ chờ Claire dậy lại nghe lệnh cô xem có thể giúp gì nữa.
Biết trong nhà không có thức ăn, Nhan Tịch lại cầm dù chạy xuống cái siêu thị vừa nhỏ, bán hàng lại luôn chém đẹp dưới lầu mua chút gạo và trứng gà, rồi vội vàng chạy về.
Nhan Tịch rửa tay, kéo tay áo lên rồi chui vào trong bếp.
Giờ trong lòng nàng đang cảm ơn mẹ năm đó vì chơi mạt chược mà vứt nàng tự lực cánh sinh một mình ở nhà, nếu không, không phải nàng cũng không thể học được cách làm nhiều món ngon cho Claire ăn vậy sao? Biết Claire thích những món thanh đạm nên Nhan Tịch đã làm trứng xào cà chua, bắp cải tím và canh thịt bò Tây hồ, còn đặc biệt làm cánh gà cola, bận rộn cả buổi cuối cùng cũng dọn ra được một mâm thức ăn, nàng lau mồ hôi trên trán rồi bưng thức ăn ra ngoài.
Nhìn tô cơm trắng bên cạnh những món ăn đủ màu sắc trên bàn, Nhan Tịch hài lòng cười, vừa ngẩng lên định gọi Claire dậy ăn cơm thì bất ngờ phát hiện cô đã dậy, đang đứng ở cửa phòng ngủ nhìn mình.
Áo ngủ trắng khoác trên người đầy gợi cảm, đuôi tóc nâu dài đổ trên đầu vai, vì vừa tỉnh ngủ nên hai má Claire hơi hồng lên, đôi mắt cô cũng chưa từng dịu dàng đến thế.
Nhan Tịch nhất thời nhìn đến ngây dại, miệng há hốc quên mất mình đang định nói gì.
"Tự dưng sao sững sờ vậy? "
Claire nhìn Nhan Tịch, khóe môi khẽ nhếch rồi tự đến ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn.
Nhan Tịch bị nụ cười kia của cô lấy mất nửa hồn, nàng mơ hồ phát hiện lần này sau khi trở về dường như Claire đã thay đổi nhiều, nhưng cuối cùng thay đổi ở đâu nàng cũng không biết.
Nhan Tịch làm thức ăn rất hợp khẩu vị của Claire, lần đầu tiên cô ăn hết một chén đầy.
Nhan Tịch ngồi một bên nhìn, hài lòng cười híp mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền.
Claire nói nhìn thật ngớ ngẩn khiến nàng xấu hổ, cúi đầu và cơm.
Sau bữa ăn, dọn dẹp chén đũa rồi mở ti vi, Claire pha một tách cà phê, cầm quyển sách bước đến sô pha ngồi, Nhan Tịch liền quấn quít chạy theo sau.
Nhan Tịch ngước lên, nhìn chằm chằm Claire, vài sợi tóc dài lòa xòa trước trên trán che đi ánh mắt cô, ngón tay mảnh khảnh đang lật từng trang sách, thỉnh thoảng cô lại đưa cà phê lên nhấp một ngụm, một tháng không gặp nhưng dường như Claire cũng không muốn nói gì với Nhan Tịch.
Nhan Tịch không nhìn nữa, bước lên trước, đè lại quyển sách trên tay cô xuống.
"Claire, chị không muốn nói với em gì hết hở? "
Đặt tách cà phê trên tay xuống, Claire ngẩng lên, nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt xanh nhạt kia.
"Nói gì cơ? "
"..."
Claire thấy Nhan Tịch xìu xuống rồi mặt lại đỏ lên, rất hứng thú.
Lần này chọc giận Nhan Tịch, nàng vươn tay kéo Claire dậy.
Nhất thời, cả hai gần kề, mặt đối mặt, thậm chí Nhan Tịch còn có thể cảm nhận được hơi thở của Claire.
Nàng nhìn chằm chằm Claire, cười, ánh mắt bướng bỉnh rơi trên khuôn mặt cô.
Claire đỏ mặt, hơi tức giận, quay mặt sang một bên.
"Nhìn cái gì?"
Thấy Claire xấu hổ, Nhan Tịch càng vui vẻ hơn.
Trước kia hai người ở cạnh nhau, nàng đều là người xấu hổ, đố kỵ, nàng yêu chết sự thay đổi này.
Đưa tay kéo người đang bực mình trước mặt vào trong lòng, Nhan Tịch ôm thật chặc mặc cho cô vẫn có sự kháng cự nhỏ, cố tình vô ý trêu chọc bên tai Claire.
"Claire, chị có nhớ em không? "
"Không..."
Tiếng Claire như muỗi kêu, cô hơi nghiêng đầu tránh đi, cơ thể run rẩy từng trận theo hơi thở Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm nhận được, thương tiếc xiết chặt vòng tay hơn.
"Nhưng em lại nhớ chị, rất nhớ, rất nhớ chị.
"
Lần đầu tiên có thể tiếp xúc với Claire ở khoảng cách gần như vậy, lần đầu tiên nói những lời ngọt ngào mập mờ vậy, nhưng mặt Nhan Tịch không đỏ bừng như trong tưởng tượng mà còn mỉm cười.
Nàng đã chờ đợi giờ khắc này quá lâu rồi, cảnh này đã lặp đi lặp lại số lần vô trong đầu nàng, cuối cùng cũng có thể thực hiện được.
Bàn tay vuốt ve mái tóc dài suôn mượt, Nhan Tịch ôm cơ thể mềm mại thơm ngát của Claire vào trong lòng, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô.
Claire nhắm mắt, rụt vai, an tâm tựa vào lòng Nhan Tịch, cẩn thận lắng nghe, trên môi thỉnh thoảng nở một nụ cười nhè nhẹ.
Tay Nhan Tịch từ từ di chuyển, tìm được bàn tay Claire vẫn lạnh băng như trong trí nhớ, đan tay lại với nhau.
Nàng vui vẻ cười, giơ tay phải lên.
Ống tay áo từ từ trượt xuống để lộ cánh tay nhỏ nhắn, trắng nõn.
Claire lẳng lặng nhìn Nhan Tịch, đôi mắt đầy trìu mến kia khắc sâu vào lòng cô.
Chuỗi lưu ly nguyệt kia trên cổ tay, dưới ánh đèn phản chiếu thứ ánh sáng vàng nhạt, mềm mại đong đưa trên khuôn mặt Claire.
Tay trái Nhan Tịch vuốt chuỗi Lưu Ly Nguyệt đã đợi hơn hai mươi năm kia, nhìn chốc lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Claire, nói:
"Claire, chuỗi Lưu Ly Nguyệt này chắc phải đổi chủ rồi.
"
Khóe miệng Claire vô thức từ từ nâng lên, đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt Nhan Tịch, vui vẻ nhìn nàng.
Lưu Ly Nguyệt trên tay chậm rãi được cởi ra, Nhan Tịch buông bàn tay đã ấm lên đôi chút, giúp Claire đeo vào.
Đôi môi Claire vẫn luôn giữ nụ cười kia, không nói lời nào, ngầm cho phép hành động của nàng.
Claire giơ tay phải, nhìn chằm chằm chuỗi Lưu Ly Nguyệt trên tay hồi lâu rồi nhẹ nhàng cười.
"Nhan Tịch, hôm nay sinh nhật em, tôi cũng có quà cho em.
"
"Ừm? Cái gì vậy? "
Nhan Tịch giả vờ không thèm để ý nhưng trong lòng đã vui muốn chết.
Claire không còn từ chối nàng nữa, Claire chịu đeo Lưu Ly Nguyệt của nàng, còn nhớ rõ sinh nhật của nàng, không phải đang mơ chứ?
Nhìn dáng vẻ cười khúc khích của Nhan Tịch, Claire lắc đầu, nhẹ nhàng mở chiếc hộp màu bạc trên bàn làm việc ra, để chiếc lắc tay sáng lấp lánh hiện ra trước mắt.
Thiết kế không quá cầu kỳ, hoa lệ nhưng nhìn thứ ánh sáng vòng tay phản xạ lại cũng biết không phải hàng thường bày bán đầy ngoài kia.
Nhan Tịch nhìn chằm chằm một lúc rồi cười, giơ tay phải ra cho Claire đeo giúp mình.
"Xem ra em có lời rồi ha? Dùng một chuỗi Lưu Ly đổi được cả một sợi lắc bạc.
"
"Ba hoa.
"
Claire nghiêm mặt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra vui vẻ trong mắt cô.
Nhan Tịch xoay xoay tay, ngắm nghía sợi lắc đang đeo trên cổ tay, cười hỏi:
"Chị muốn dùng cái này khóa em cả đời phải không? "
Claire không lên tiếng, chỉ giơ tay phải đã được đeo Lưu Ly Nguyệt lên.
Lần này Nhan Tịch không nản vì bị lơ mà còn cười hì hì kéo tay phải của Claire qua, cố ý để hai chiếc vòng tay kia chạm vào nhau, phát ra tiếng.
"Chị coi nè, chúng nó ở chung vui vẻ, ngọt ngào lắm nha.
"
Dường như cảm giác được nàng muốn nói gì, mặt Claire hơi ửng đỏ.
Nhan Tịch ôm vai, kéo cô đến cạnh mình.
"Claire, em có thể hôn chị không? "
~~~~~Hết Chương 43~~~~~
(_ __!!) Hôn thì hôn đại đi, bày đặt hỏi, như tui, tui lượm dép ném cho không thấy mặt trời rồi!!!
^v^ Claire thiệt cute!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...