Lưu Ly Nguyệt FULL


Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Từ trước đến giờ, Tiêu tổng luôn là kẻ nói được làm được, cô không để ý tới ánh mắt của Claire, tay phải cầm kính mát, sải bước về phía Nhan Tịch.

Cảm thấy được Tiêu Mạc Ngôn bước đến, Nhan Tịch miệng ngậm que kem, mắt nhìn chằm chằm cô.

Tuy trước kia nàng đã thấy Tiêu Mạc Ngôn khí thế đầy mình trong tạp chí, hơn nữa lại còn xinh đẹp duyên dáng, nhưng giờ được gặp người thật, nàng vẫn không biết dùng từ gì mới có thể diễn tả sự tuyệt vời trước mặt.

Vóc người Tiêu Mạc Ngôn như người mẫu, cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi để chiếc váy ôm lấy đường cong hoàn mỹ, cô mỉm cười tự tin, nếu giờ cô có thêm một ánh đèn chiếu vào, có khi Nhan Tịch còn nghĩ mình đang ở một show trình diễn thời trang mùa hè.

"Nhan Tịch.

"
Khóe môi Tiêu Mạc Ngôn hơi cong lên, nhìn Nhan Tịch.

Cô đã gặp qua vô số người, nhưng nhìn sao cũng không hiểu được suy nghĩ đằng sau đôi mắt kia của Nhan Tịch.

Nghe được Tiêu Mạc Ngôn gọi mình, Nhan Tịch kích động như một bé gái được gặp ngôi sao lớn mà mình yêu thích, đôi mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Claire đứng sau hai người, dùng mắt buồn bã nhìn Nhan Tịch, cô theo phản xạ bước về phía trước một bước nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, cắn môi dưới, cau mày, chăm chú nhìn chằm chằm cả hai.

"Tiêu tổng, chị thật đẹp, đẹp hơn trên ti vi hay trong tạp chí gấp trăm lần.

"
Nhan Tịch vốn còn hơi thấp thỏm, nhưng nụ cười của Tiêu Mạc Ngôn như có ma lực khiến những ràng buộc trong lòng nàng trong phút chốc bị xóa tan, thành thật nói.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng cười:
"Ồ? Nói vậy em rất quan tâm đến tôi.

"
Tiêu Mạc Ngôn hơi nghiêng mình, liếc mắt nhìn Claire ở phía sau, rất hài lòng với phản ứng của cô.

"Dạ, dĩ nhiên ạ, người là thần tượng trong lòng em, được gặp người cũng là giấc mơ của em.

"
Nhan Tịch dại gái nói hết những lời trong lòng, thời đại học nàng cũng rất quan tâm đến ngành giải trí, trong lòng nàng, khí chất và vẻ đẹp quyến rũ của Tiêu Mạc Ngôn cao hơn tất cả các minh tinh khác một bậc.

"Ồ, miệng em rất ngọt nha, đừng gọi tôi là người, người gì đó, gọi một chữ Tiêu được rồi.

"
Đôi mắt xinh đẹp nheo lại nhìn chằm chằm Nhan Tịch, ánh mắt của Tiêu Mạc Ngôn mang theo ý cười.

Nhan Tịch bị cô nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu cho nốt miếng kem cuối cùng đã tan chảy vào miệng.

Bất chợt, như nhớ tới cái gì, Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn Claire, thấy cô đứng dưới nắng, nàng chau mày, đứng dậy, ném người nàng ngưỡng mộ, người vừa mới được ca ngợi không ngừng - Tiêu Mạc Ngôn lại sau lưng, đi thẳng về phía trước kéo tay Claire lên xe, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Chị đứng đó làm gì, không nóng hả? "
Claire không nói gì, mắt chằm chằm nhìn Nhan Tịch.

"Xin lỗi, Tiêu tổng nhường đường một chút ——"
Nhan Tịch cười ngọt ngào với kẻ đang đứng cạnh cửa xe cản đường - Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hơi sửng sốt rồi đen mặt lại.


Thấy cô không có ý nhường đường, Nhan Tịch chỉ đơn giản kéo Claire vòng qua Tiêu Mạc Ngôn, bước tới xe, mở cửa, tự mình lên ngồi trước rồi cũng kéo Claire lên.

Không để ý cô hơi giãy ra, hai tay Nhan Tịch ôm lấy Claire, cằm đặt trên đầu cô, nhướng mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn hơi ngây người rồi sau đó cười ra tiếng, rất hứng thú nhìn Claire đỏ mặt.

Giờ cô dường như đã hiểu tại sao Claire lại bị thu hút bởi một nhóc con vừa mới tốt nghiệp đại học như vậy, suy nghĩ của nhóc này đúng là không giống với những người khác, những lời khách sáo vừa rồi giờ nhớ lại chỉ như nói cho có lệ, trong lòng Nhan Tịch vẫn luôn xem mình là tình địch, thật thú vị.

Nhan Tịch thấy Tiêu Mạc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào Claire, trong lòng hơi hoảng, không phải nàng hẹp hòi khi nghĩ về quan hệ giữa hai người, nhưng nàng nhớ rõ năm đó Tiêu tổng ở làng giải trí có không ít scandal quan hệ không rõ ràng với mấy nữ minh tinh.

Nhan Tịch cũng để ý, sau khi Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện với Claire, sắc mặt chị ấy luôn nặng nề nhìn mình, chẳng lẽ Tiêu Mạc Ngôn nói gì đó khiến chỉ dao động, lại muốn từ chối mình nữa? Không được, nàng nhất định không thể để ngọn lửa vừa nhen nhóm này tắt ngúm trong lòng bàn tay được.

"Tiêu tổng, hồi còn học đại học tôi sưu tầm không ít tài liệu về chị.

"
Nhan Tịch ôm Claire cười khoái chí, Tiêu Mạc Ngôn nheo mắt nhìn Nhan Tịch, lời này sao lại giống như đúc lời của đám paparazzi?
"Tiêu Mạc Ngôn.

"
Ba người đang trò chuyện, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng, hôm nay vốn là một ngày nóng bức nhưng dường như nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống, cho đến 0 độ, Nhan Tịch hít sâu một hơi, vừa quay đầu lại nhìn liền sốc tại chỗ.

Ngoài Claire ra, cô là người phụ nữ lạnh lùng nhất nàng từng gặp.

Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt sắc bén quét qua mặt Tiêu Mạc Ngôn, trên người là chiếc váy trắng viền bạc cao quý lại không xa hoa, chuyển động nhẹ nhàng theo từng bước chân cô, cử chỉ duyên dáng như lá liễu trong gió, làn da trắng mịn như tuyết, là một phụ nữ mang vẻ đẹp cổ điển.

Thấy cô đến, Tiêu tổng vừa rồi còn nói cười hùng hồn, tùy tiện, giờ ánh mắt có chút né tránh, tự cười mỉa bản thân rồi bước lại nắm tay cô gái kia.

"À, tớ giới thiệu một chút, vợ tớ, Hạ Linh Doanh.

Còn đây là Claire, bạn học thời đại học của chị, đây là Nhan Tịch, cấp dưới của Claire.

"
Claire tránh khỏi vòng tay của Nhan Tịch, bước xuống xe gật đầu chào Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh cũng gật đầu chào lại, đôi mắt mang theo cảnh giác, quay sang nhìn Tiêu Mạc Ngôn bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.

Tiêu Mạc Ngôn nhún vai, ôm bả vai Hạ Linh Doanh kéo qua, cũng không thèm để ý xung quanh còn có người, ghé sát tai nhỏ của cô, thì thầm.

"Đừng nghĩ nhiều, thật sự chỉ là bạn, chị đang giúp người ta thôi.

"
Hạ Linh Doanh đỏ mặt, đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Tịch và Claire lần nữa, nhưng lần này ánh mắt không còn ý thù địch vừa rồi.

Tiêu Mạc Ngôn vốn muốn ở nhà không chịu ra ngoài, bị cô năn nỉ, dụ dỗ mãi, cuối cùng mới chịu ra khỏi nhà, nhưng còn chưa mua đồ xong đã không thấy bóng dáng đâu, di động lại không thể liên lạc được, Hạ Linh Doanh tức giận tìm cô khắp nơi, cuối cùng lại bắt gặp cô đang trưng ra nụ cười mê hồn với người phụ nữ khác, có thể không điên tiết được sao? Bệnh cũ lại tái phát!
Nhan Tịch nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, hoàn toàn sốc, phần nhiều là vì Tiêu Mạc Ngôn ăn nói tùy tiện không suy nghĩ, người của công chúng mà lại đùa giỡn lưu manh trước mặt mọi người, bộ không sợ bị phóng viên chụp ảnh sao?
"Ừm, chị không phải có ý với Claire nhiều vậy đâu, thà mình chịu thiệt còn hơn làm tổn thương vợ.

"
Tiêu Mạc Ngôn ôm eo Hạ Linh Doanh, tùy tiện cười.

Nhan Tịch nghe xong hơi cúi đầu xuống, mím môi không nói lời nào.

Claire hơi đau lòng nhìn nàng.

"Chọn ngày không bằng trùng hợp, lâu rồi không gặp, Claire, cùng ăn bữa cơm đi.


"
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười nhìn Claire, Claire gật đầu, vươn tay kéo Nhan Tịch lại.

Nhan Tịch ngạc nhiên cúi đầu nhìn chỗ tay hai người một chút, rồi vui vẻ quay qua nhìn Claire.

Hạ Linh Doanh vẫn không lên tiếng, im lặng đứng một bên nhìn thấy hết những hành động nhỏ của hai người, hiếm khi có nụ cười lộ ra trên khuôn mặt lạnh băng.

"Tớ lái xe trước! Claire, cậu đi theo tớ là được.

"
Tiêu Mạc Ngôn kéo Hạ Linh Doanh xuống bãi đậu xe.

Thấy cô ấy như vậy, Claire lắc đầu hơi bất đắc dĩ nở nụ cười, mấy năm không gặp, Tiêu Mạc Ngôn vẫn như cũ, vẫn vội vàng như vậy, nhưng vừa rồi Hạ Linh Doanh lại cười.

"Cuộc sống như vậy thật đẹp.

"
Nhan Tịch nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, lẩm bẩm nói.

Claire liếc nàng, lắc đầu.

"Không cảm thấy như vậy chuyên chế quá sao? "
"Được chuyên chế cũng là một loại ngọt ngào mà, dù sao khi yêu sâu đậm một người sẽ luôn muốn ánh mắt của người ấy vĩnh viễn chỉ nhìn mỗi bản thân mình, cho dù người ấy chỉ nở một nụ cười với người khác cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

"
Nhan Tịch nói thật nhỏ, khuôn mặt từ trước đến giờ luôn vui vẻ, hạnh phúc giờ lại hiện lên nỗi buồn nhàn nhạt.

Claire nhìn thấy, cúi đầu.

Tiêu Mạc Ngôn vẫn lái chiếc Ferrari đỏ như trước, cửa sổ được hạ xuống, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô.

Hạ Linh Doanh ngồi một bên nhẹ nhàng nhìn cô ấy một lúc rồi hơi buồn cười cầm tay cô.

"Tiêu, chị đừng vậy mà.

"
"Hừ, biết rõ mình mỉm cười có lực sát thương cỡ nào rồi mà còn cười với Nhan Tịch.

"
Tiêu Mạc Ngôn đã không còn giận, nhưng khuôn mặt vẫn khó chịu như trước.

"Được rồi, lần sau không được làm vậy nữa.

"
Hạ Linh Doanh cười dịu dàng, Tiêu Mạc Ngôn vốn không tức giận lại được cô dụ dỗ cũng không còn nghiêm mặt nữa.

"Claire là bạn thời đại học của chị hả? "
Hạ Linh Doanh cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô biết Tiêu nhà cô lại muốn tác hợp chuyện tốt nhà người ta.


"Ừa, nhiều năm rồi không gặp, cậu ấy vẫn cố chấp, lạnh lùng như trước.

"
Nói đến đây, khóe môi Tiêu Mạc Ngôn hơi cong lên, quay qua nhìn Hạ Linh Doanh.

"Rất giống em hồi trước, rõ ràng thích người ta mà thà chết cũng không thừa nhận.

"
"Nhưng em thấy Nhan Tịch tâm lý hơn chị nhiều, ít nhất sẽ không lao đến cướp tình cảm của người ta.

"
"Đó mới là vấn đề của nhóc đó.

"
Tiêu Mạc Ngôn ngoài miệng vui vẻ nhưng chân mày hơi nhíu lại.

"Sao vậy? "
Hạ Linh Doanh hơi thắc mắc, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, dịu dàng không tốt sao?
"Claire đã từng yêu sâu đậm một anh chàng gốc Mỹ, tên VAN.

Nói thật, chị không cảm thấy VAN có điểm nào tốt hết, quá gia trưởng, dù sau đó hắn không bỏ đi thì với tính cách của Claire, hai người cũng sẽ không lâu dài.

Nhưng người xưa có câu, thứ không có được vĩnh viễn là tốt nhất, VAN bỏ đi trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng Claire.

"
"Cho nên cô ấy vẫn chờ đợi để rồi sau đó vô tình làm thương tổn Nhan Tịch? "
"Ồ, honey à, em càng ngày càng thông minh nha.

"
Hạ Linh Doanh hơi đỏ mặt, cáu giận liếc Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn đánh tay lái*, thở dài.

*Đánh tay lái: một kỹ thuật khi lái xe hơi, thường thấy nhất trong mấy phim hành động, mỗi lần đến ngã quẹo người lái quay vô lăng mấy vòng.

(Chứ không phải là hình ảnh người lái "nổi khùng" đập tay vào vô lăng đâu)
"Ai cũng biết chờ đợi đau khổ thế nào, thật ra cậu ấy cũng rất khó chịu.

Em cũng có thể nhìn ra trong lòng Claire có Nhan Tịch mà, nhưng đứa bé Nhan Tịch kia cũng bướng bỉnh vậy, dù chết vẫn muốn bảo vệ Claire, răm rắp nghe theo lời cậu ấy nói bằng dáng vẻ có chết cũng không chịu từ bỏ, đôi khi con người ta cần có thứ gì đó thúc đẩy, thúc đẩy mới có thể thành công."
"Vậy thúc đẩy không tốt thế nào? "
"Không có xấu, chị hát xong rồi.

"
"......"
*****
Đến Tiêu gia, ra khỏi xe, Nhan Tịch nhìn xung quanh, không nói nên lời, nơi này trông thật giống một căn biệt thự cổ điển.

"Quả nhiên, nhà tư bản không có gì tốt.

"
Claire nghe, dịu dàng cười.

Tiêu Mạc Ngôn kéo Hạ Linh Doanh đi qua, nhìn hai người, cười.

"Đi thôi.

"
Tính tài lanh của Nhan Tịch vẫn không đổi, nàng dẫn đầu ra vẻ hiểu biết bước đến trước cửa, giơ tay lên nhấn chuông, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn phim Hàn, sẽ có một vị quản gia đẹp trai ra mở cửa.

"Tiểu thư, cô về rồi? "
"......"

Mở cửa là một bà già đầu tóc bạc phơ, cái miệng móm mém, khi cười lộ ra nếp nhăn đầy mặt.

Nhan Tịch tối sầm mặt, bị người trước mắt dọa sợ, lui về phía sau một bước.

Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy, đắc ý cười.

"Dạ, con về rồi, còn dẫn về mấy người bạn nữa, vú Từ, chuẩn bị sao rồi? "
"Xong hết rồi.

"
Vú Từ cung kính gật đầu, rồi nháy mắt với Tiêu Mạc Ngôn.

Claire nheo mắt, nhìn chằm chằm chủ tớ thường xuyên trao đổi ánh mắt.

còn vẻ mặt Hạ Linh Doanh là thấy mà lại không trách được.

Bước vào, Nhan Tịch lần này rất thành thật, bỡ ngỡ theo sau Claire.

Không chỉ có bề ngoài xa hoa, nội thất trong nhà cũng xa hoa không kém, Nhan Tịch nhìn đến mức kinh ngạc, có cảm giác như mình nhà quê lên tỉnh, những thứ này nàng chỉ có thể xem được trên ti vi, căn phòng sang trọng như trong khách sạn năm sao đang ở trước mắt, trong lòng nàng không thể không nói xấu những nhà tư bản một lần.

"Ê, Tiêu.

"
Claire biết bữa cơm này không chỉ đơn giản vậy, nhưng vẫn không rõ Tiêu Mạc Ngôn gọi người này tới làm gì.

"Nhược Lâm.

"
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, cười, vươn tay kéo Nhan Tịch bên cạnh còn đang nhìn khắp nơi.

"Nhan Tịch, tôi giới thiệu cho em một người, đây là trưởng nhóm phóng viên Phương Nhược Lâm."
Trưởng nhóm phóng viên? Nhan Tịch kinh ngạc nhìn Phương Nhược Lâm trước mặt, theo phép lịch sự đáp lại.

"Chào cô.

"
Phương Nhược Lâm nhìn chằm chằm Nhan Tịch một lúc rồi quay về phía Tiêu Mạc Ngôn.

"Đây là người cậu muốn giới thiệu cho mình hả? Không tệ, mặt dài như tờ sớ.

"
Nhan Tịch sầm mặt, ngẩng đầu, căm tức nhìn Phương Nhược Lâm, Tiêu Mạc Ngôn không thèm để ý cái nhìn khinh bỉ của Nhan Tịch, gật đầu nhìn nàng.

"Nhan Tịch, có hứng thú làm phóng viên mục giải trí hàng tuần không, so với việc ngồi trong phòng làm việc nhìn sắc mặt sếp qua ngày thì tốt hơn nhiều.

"
nói xong, Tiêu Mạc Ngôn hơi liếc nhìn Claire.

Nhan Tịch rõ ràng bị cám dỗ, không phải vì làm phóng viên tiền lương và tiền thưởng cao, mà vì giờ nàng thực sự không thích ngày nào cũng ở Thượng Hoa xử lý các báo cáo, kém xa so với việc đuổi theo minh tinh viết bài độc quyền, tuy nhiên những loại cám dỗ này cũng chẳng là gì so với Claire, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, Nhan Tịch có thể làm được bất cứ thứ gì.

Nhan Tịch hơi bước lên nhìn Phương Nhược Lâm, cười, định lịch sự từ chối, ai ngờ chưa kịp mở miệng, tay đã bị Claire nắm chặt.

Nhan Tịch kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy Claire không chút cảm xúc nhìn mình, lắc đầu.

"Không được.

"
~~~~~ Hết Chương 35~~~~~
Chuyển biến tâm lý nhanh quá! Nhờ Tiêu tổng xuất hiện sao? Claire thật khả ái, vào tay chế Nhan thiệt đáng tiếc a~~ T^T.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui