Lưu Ly Nguyệt FULL


Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Sau khi đến bệnh viện, rõ ràng Nhan Tịch đã cảm thấy đỡ hơn nhiều dù đầu vẫn còn nặng nhưng không còn đau như bị ong đốt nữa.

Ra khỏi cửa bệnh viện, Nhan Tịch quanh co luôn miệng nói sợ mẹ Nhan lo lắng nên chưa muốn về nhà mà phải đến nhà Claire đợi hết sốt mới được.

Đương nhiên có được phải có mất, Nhan Tịch đứng trước cửa bệnh viện, ngước đầu kiên quyết chống lại đôi mắt lạnh của Claire, giả vờ đáng thương khẩn cầu dựa người vào cô.

Nhan Tịch vẫn còn hơi lảo đảo, nhưng không đến nỗi không tự đi được, Claire nhìn Nhan Tịch đang dựa trên người mình, nhướng mày
"Nhan Tịch, lúc mới quen sao không biết cô phiền vậy."
"Tôi đau đầu."
Nhan Tịch nhỏ giọng nói, vẫn dựa vào Claire không quan tâm ánh mắt sắc lạnh của cô.

Ưm, cơ thể mềm mại thơm tho, thật dễ chịu.

Claire mặt lạnh không để ý nàng, mặt cũng không đổi sắc đi đến bãi đậu xe nhưng bước chân cũng dần chậm lại, hoàn toàn khác vẻ mạnh mẽ kiên quyết thường ngày.

Nhan Tịch dĩ nhiên cảm nhận được, mím môi lén cười thầm trong vòng tay cô.

Claire phát giác, hơi lúng túng lạnh lùng nói
"Nhan Tịch, có thể tự đi được thì đừng dựa nữa."
"Nhức đầu."
"......"
"Đúng rồi, Cherry vẫn còn ở đây?"
"Cậu ấy có việc, hôm qua đi rồi."
"Ồ, vậy càng tốt."
"......"

Claire dừng lại hít sâu một hơi rồi cau mày một lúc sau đó tiếp tục đi đến bãi đậu xe.

Đến nơi, Nhan Tịch tiếp tục vô sỉ kiếm cớ mà cau mày chật vật tựa vào ghế.

Chết tiệt, không phải vừa nãy đã đỡ chút rồi sao, giờ lại đau vậy.

Claire thấy nàng cau mày, nghiêng người sang bên cạnh, không bắt nàng thắt dây an toàn như trước mà thắt giúp nàng.

Nhan Tịch thụ sủng nhược kinh, lập tức trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Claire.

Claire mặt lạnh không nhìn nàng chỉ chuyên tâm thắt dây an toàn, lúc tay lướt qua eo Nhan Tịch cảm giác nàng khẽ run, mặt lập tức đỏ lên, không còn bình tĩnh như vừa rồi nhanh chóng thắt dây an toàn rồi ngồi thẳng người lại lái xe.

Mặt Nhan Tịch cũng đã đỏ bừng bừng, xấu hổ muốn chết, định giải thích cũng không biết mở miệng nói sao.

Sếp lớn, vừa rồi tôi đâu có ý nghĩ xấu xa gì, do bị sốt nên người nóng lên cách lớp áo vẫn cảm nhận được tay chị lạnh vậy, tôi không run mới là lạ, chị nghĩ gì vậy?
Trong xe im lặng, Claire không để ý Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng không dám nói chuyện với Claire mà chỉ cuộn người nghiêng đầu nhìn cô.

Chị sao vậy?
Claire vốn đã định thần giờ lại cau mày trầm ngâm nhìn về phía trước, nhìn cột đèn giao thông chân mày cũng không hề giãn, đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy cảm xúc phức tạp sâu sắc khiến Nhan Tịch không thể nhìn ra được.

Đến nơi, Claire xuống xe trước rồi mở cửa đỡ Nhan Tịch xuống, nhưng lần này chỉ đỡ tay nàng, tránh tiếp xúc nhiều, Nhan Tịch trong lòng có chút khổ, không hiểu sao Claire đột nhiên thay đổi.

Mở cửa, Claire đưa Nhan Tịch vào nhà định đỡ nàng vào phòng ngủ, lại hơi do dự nhưng nếu để một bệnh nhân như Nhan Tịch nằm trên ghế sa lon nói chung là không tốt.

Nhan Tịch nhìn chằm chằm Claire một hồi không lên tiếng, thu lại cánh tay đang được đỡ của mình, lảo đảo đến bên ghế sa lon bỏ dép, nằm xuống.

Lòng đầy tuổi thân khiến nàng cuộn mình đưa lưng về phía Claire không nhìn cô.


Qua một lúc, Nhan Tịch nghe một tiếng nhàn nhạt thở dài rồi tiếng giày cao gót ngày càng xa, nàng cảm thấy chua xót, mắt hơi ươn ướt.

Claire, gần gũi tôi khiến chị nhớ đến VAN nên bắt đầu ghét tôi rồi, đúng không?
Đầu lại đau dữ dội hơn, Nhan Tịch rụt người, nhắm hai mắt lại.

Không biết mơ màng ngủ bao lâu, vừa mở mắt lần nữa, Nhan Tịch trên người được đắp một tấm chăn mỏng, hơi mơ hồ sờ sờ chăn, ngẩng đầu tìm Claire.

Claire đứng cạnh cửa sổ lớn màu xanh đậm khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhan Tịch không thấy được nét mặt của cô, nhưng dáng người thon gầy kia lại bắt đầu khiến lòng nàng mơ hồ đau, hối hận vì hành động tức giận trẻ con của mình vừa rồi.

Claire đã có quá nhiều chuyện phải giải quyết, sao nàng lại có thể ép cô?
Claire cảm thấy Nhan Tịch đã tỉnh, chậm rãi quay lại nhìn nàng
"Tỉnh rồi? "
Nhan Tịch gật đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt Claire, là ảo giác sao? Dường như nàng vừa thấy một chút nước mắt còn sót lại trong mắt Claire.

Claire vô thức quay đầu đi khỏi tầm mắt của Nhan Tịch, sải bước vào bếp
"Tôi nấu cháo rồi, ăn chút rồi uống thuốc."
"Ừm."
Nhan Tịch gật đầu, vẫn còn nghĩ xem vừa rồi có phải nhìn lầm không.

"Nghĩ cái gì? Ăn đi."
Giọng lạnh băng của Claire truyền vào tai, Nhan Tịch giật mình bối rối nhìn Claire.

"Tôi......"
Claire bưng theo một cái khay, không để ý nàng nói gì, ngồi xổm xuống, đặt bát cháo bằng xứ trắng lên rồi dọn mấy món ăn kèm xong mới ngẩng đầu, đưa muỗng cho Nhan Tịch.

Nhan Tịch ngây người nhìn Claire, áy náy nhìn cái người cao quý trước mắt vì mình phải xuống bếp nấu cháo, đã nói sẽ đối xử thật tốt với Claire, sẽ chăm sóc cô, nói thì hay lắm, xem đi vẫn là Claire chăm sóc nàng, mà cô phiền não cũng vì nàng.

Nhận lấy muỗng, Nhan Tịch múc một muỗng cháo cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức, cháo rất thơm lại ấm áp còn mang vị ngọt nhè nhẹ cảm giác tựa như sự ấm áp khó nhìn thấy của Claire.


Claire đứng ở một bên nhìn Nhan Tịch há to miệng ăn từng muỗng cháo, chân mày nhíu chặt từ từ giãn ra, biểu lộ trên mặt cũng dịu đi nhiều.

Không biết do đói hay do cháo quá ngon, dưới ánh mắt kinh ngạc của Claire Nhan Tịch ăn liên tiếp ba chén rồi liếm môi, cầm thuốc đặt sẵn bên cạnh và ly nước lên, ngửa đầu uống.

Uống xong, Nhan Tịch quay qua cười với Claire đang đứng sững sờ.

"Sao vậy?"
Claire nhìn chằm chằm nàng hồi lâu rồi lắc đầu
"Nhan Tịch, cô không giống bệnh nhân chút nào."
"Không giống bệnh nhân, là ý gì?"
Nhan Tịch bĩu môi không vui, nàng bệnh vậy, trên tay vẫn còn dấu tiêm cũng chưa tính là bệnh nhân sao.

"Giống người tị nạn hơn."
Claire nhàn nhạt vừa nói vừa cúi người, bưng khay đừng chén đũa đem xuống bếp, để lại một mình Nhan Tịch ngồi trên ghế sa lon buồn bực nhìn theo.

Claire ăn tối, Nhan Tịch thấy được mỏi mệt mỏi trên mặt cô
"Hay là cô nghỉ ngơi chút đi? "
Claire lắc đầu
" Ngày mai có mấy đổng sự sẽ đến Thượng Hoa, tôi muốn chuẩn bị một chút tài liệu."
"Cũng đâu cần vội vậy, nghỉ chút rồi làm tiếp không được sao?"
Nhan Tịch lo lắng nhìn Claire, sao Claire không nhìn xem giờ cô đã trở thành dạng gì, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt không khỏe, môi cũng khô nứt không còn như trước.

Người phụ nữ này, sao lại ép mình trở thành vậy?
Claire không nghe lý luận của Nhan Tịch, cúi đầu xem văn kiện trên bàn làm việc.

Khổ sở, đau lòng, hối hận, tự trách, Nhan Tịch không biết nên dùng từ gì diễn tả cảm xúc hiện tại của nàng, nàng hiểu, đều hiểu, nếu không phải nàng sốt thì sao Claire phải gấp gáp xem văn kiện, cả buổi chiều Claire bận trong bận ngoài, ở lại bệnh viện với nàng rồi về nhà nấu cháo cho nàng còn phải chịu đựng tính khí trẻ con của nàng.

"Cô nghỉ chút đi, đợi tôi xem xong sẽ lái xe đưa cô trở về."
Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch lắc đầu
"Thôi, để tôi tự bắt xe về được rồi."
Sao nàng có thể nhẫn tâm bắt Claire đưa về, Nhan Tịch cúi đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ, cũng nên về rồi, giờ này chắc mẹ cũng đang lo lắng, nhưng Claire......!

Claire nhìn ra nàng nghi ngờ, lắc đầu một cái
"Cô về đi, về tới nhà nhắn tin cho tôi, tôi quen rồi, không sao.

"
Giọng nói điềm tĩnh lại càng làm cho người ta đau lòng, Nhan Tịch mím môi không biết nói gì buồn bã nhìn Claire nghiêm túc xem văn kiện, có lẽ giờ nàng để Claire không phân tâm đi coi như giúp chị ấy rồi.

Mang giày xong, Nhan Tịch rón rén bước ra ngoài rồi thật nhẹ nhàng khép cửa lại, một khắc lúc cửa đóng lại, tay phải cầm bút của Claire run nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thở dài.

Đứng trong thang máy, Nhan Tịch vẫn đau lòng cho Claire, nghĩ mai phải nấu canh mang cho cô bồi bổ.

À, nếu hầm canh thì phải ghé siêu thị mua chút nguyên liệu chứ, Nhan Tịch thầm nghĩ, nghe thang máy vang lên âm thanh báo hiệu đã đến tầng một thì cúi đầu đi ra thình lình đụng phải một người, nàng nhíu mi xoa đầu ngẩng lên vừa định nói gì đó, vừa nhìn lên người kia, giật mình.

"Nhiên —— Nhiên Nhiên? "
Không phải Nhan Tịch không dám xác định mà là Lâm Nhược Nhiên trước mặt......!đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, sắc mặt tái nhợt, tóc hơi lộ vẻ xốc xếch, ánh mắt ảm đạm, làm gì còn dáng vẻ nữ vương thường ngày mà chỉ còn lại một người vô cùng tiều tụy hốc hác.

"Nhiên Nhiên, sao cậu ở đây, không phải đang ở Thượng Hải sao?"
Nhan Tịch nuốt nước bọt, thận trọng nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên không lên tiếng, ánh mắt càng thêm ảm đạm nhìn chằm chằm Nhan Tịch một lúc rồi chụp tay nàng kéo tay áo lên.

Chuỗi hành động cuồng loạn của Lâm Nhược Nhiên khiến Nhan Tịch không thể hiểu được chỉ có thể kinh hoàng nhìn cô, thậm chí nàng còn có thể cảm giác ngón tay Lâm Nhược Nhiên run rẩy.

Lâm Nhược Nhiên không quan tâm Nhan Tịch, hô hấp có chút dồn dập mím chặt môi dưới, khi thấy chuỗi lưu ly nguyệt trong suốt trên cổ tay trắng nõn của Nhan Tịch, nước mắt kiềm nén bao lâu chậm rãi chảy xuống, cô cắn môi ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch.

"Nhan Tịch, có thể đừng yêu cô ấy không?"
Âm thanh khóc thút thít mang theo một chút khẩn cầu, Lâm Nhược Nhiên ưu thương nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch ngây người nhìn chằm chằm nước mắt Lâm Nhược Nhiên đang rơi, nếu nàng nhớ không lầm đây là nàng lần đầu tiên thấy Lâm Nhược Nhiên khóc.

~~~~~Hết Chương 25~~~~~
Lời editor: Nhiên Nhiên, đừng khóc!!!! Edit tới đoạn này thật sự đau lòng T_T
p/s: beta đi thi rồi nên up bản edit thô trước, bao giờ ẽm về sẽ beta lại, chừng 1,2 ngày thôi.

p/s2: Hey, người xấu.

beta đi thi về rồi nên bản này chỉnh rồi, bao giờ em đi em không thèm báo đâu, chừng 1, 2 ngày mất tích thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui