Thịnh yến của vương tộc.
Ryan và Borg lên tiếng chào hỏi với Don, rồi đến bàn tiệc vào chỗ ngồi.
Don kề tai nói nhỏ với Ryan: “Anh trai, sao ngươi lại mang theo con rồng kia.”
“Liên quan gì đến ngươi.” Borg có thính lực rất tốt, cũng không quay đầu lại nói, “Ryan là vợ của ta, ta theo em ấy đi đâu cũng không kỳ quái. Ngược lại là ngươi, nên trị cái bệnh luyến huynh đi.”
Ryan nhìn Don tức giận quay đầu bỏ đi, cậu thở dài nói với Borg: “Anh không thể vui vẻ nói chuyện với Don sao?”
“Ta làm sao không vui vẻ nói chuyện với y.” Borg đi về phía trước, “Đến đây, ngồi bên này.”
——
Nói là yến hội, kỳ thực trọng điểm vẫn là để thảo luận vấn đề lưu thông hàng hoá giữa các tộc. Ryan ngồi ở chỗ tinh linh tộc lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng bổ sung ý kiến của Don.
Hơn phân nửa các vị vua cùng thế hệ với Don đều đã có vương hậu. Yến hội như vậy, vương hậu dĩ nhiên phải đi theo, ngồi cùng một chỗ với chồng mình.
Ngồi bên cạnh Don và các tộc vương khác đều là vương hậu mỹ lệ đoan trang, chỉ có người ngồi bên cạnh Ryan lại là long tộc cường tráng hơn bản thân cậu, quả thực có chút nổi bật. Trên yến hội, một đám người đều thừa dịp Ryan lên tiếng mà đưa ánh mắt nhìn tổ hợp kỳ quái này. Ryan ngoại trừ Borg ra cái gì cũng không thèm để ý, Borg thì đã quen với các loại ánh mắt của người khác từ lâu, hai người muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không cảm thấy câu nệ.
Sau khi đàm phán kết thúc, thịnh yến trút bỏ bầu không khí nghiêm túc, trở nên thanh bình trong tiếng đàn ca. Mấy vị tộc vương có quan hệ thân thiết cùng vương hậu giao lưu với nhau. Gần trăm năm qua trong lục giới không có chiến tranh, các tộc vương lại hầu như xấp xỉ tuổi tác, so với các yến hội vương tộc hung dũng ám lưu trước đây, yến hội bây giờ càng giống như một bữa tiệc giữa bạn cũ gặp lại.
Ryan và Borg lẳng lặng ngồi tại chỗ của mình dùng bữa.
Lúc này, một thanh niên tóc đen bỗng tiến lên phía trước, cúi đầu với Ryan: “Ryan thân vương.”
Ryan đứng lên đáp lễ nói: “Xin chào, Merle thân vương.”
Tinh linh tộc chia thành tinh linh quang minh cùng tinh linh hắc ám. Tinh linh quang minh, tức tinh linh phổ biến trên ý nghĩa, hiện nay được đứng đầu bởi Don.
Tinh linh hắc ám thời kỳ viễn cổ là tinh linh quang minh sa đoạ phạm vào bảy tông tội hoá thành, sau đó, tinh linh quang minh vứt bỏ tình cảm, thần sáng thế liền thu hồi “sự sa đoạ” của tinh linh quang minh, còn tinh linh hắc ám đã sa đoạ ngày càng lớn mạnh, tự hình thành một bộ tộc. Bây giờ tinh linh hắc ám và tinh linh quang minh xem như là họ hàng gần.
Vào thời kỳ của Ed, hai tộc tinh linh quang minh và hắc ám cũng không hoà thuận với nhau. Tinh linh quang minh cho rằng tinh linh hắc ám là sản phẩm của tự cam đoạ lạc (*) và phóng túng, tinh linh hắc ám cũng coi thường không muốn làm bạn với tinh linh quang minh tự coi mình là cao quý. Nhưng sau khi Don trở thành tinh linh vương, quan hệ của hai tộc dần dần hoà hoãn lại. Ryan cũng cho rằng không nên sứt mẻ tình cảm với các tộc, thêm một phần ngoại giao hữu hảo cũng là có thêm một cơ hội phát triển tinh linh tộc.
(*) Chìm đắm trong truỵ lạc.
Don và Ryan đều rõ ràng, nếu ở thời kỳ viễn cổ, bọn họ cũng sẽ sa đoạ thành tinh linh hắc ám như bây giờ. Nhưng hiện tại Ryan đã không còn ở tinh linh tộc, chỉ có Don thỉnh thoảng sẽ ước ao được như tinh linh hắc ám tự do tại dưới đáy lòng.
Mà Merle trước mắt đang chào hỏi với Ryan, chính là em trai của tinh linh hắc ám vương hiện tại.
“Ryan thân vương xưa nay nổi tiếng mỹ mạo trong lục giới, đến hôm nay có thể được gặp mặt.” Merle nâng ly rượu ở trước mắt, khoé môi mang theo một tia ý cười như có như không, “Rượu ngon kính mỹ nhân.” Merle nói xong, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Lần thứ nhất gặp lại khen ngợi khuôn mặt trước tiên.
Ryan cảm thấy thú vị, cũng rót một ly rượu, nâng ly với Merle rồi uống một hơi.
Ánh mắt Borg lạnh lùng nhìn Merle.
Ryan chỉ thân thiết với hắn, tinh linh có tình sử trống không dĩ nhiên không nhận ra tình ý trong mắt Merle, nhưng Borg lại nhìn ra vô cùng rõ ràng.
Merle này, sợ không phải chỉ muốn uống một chén rượu đơn giản như vậy cùng Ryan.
Quả nhiên, Merle nhìn Ryan uống rượu xong, lại tiếp tục nói: “Ta lần đầu tiên tới tinh linh tộc, không biết Ryan thân vương có thể mang ta đi dạo xung quanh được không?” Hắn chớp mắt, làm ra tư thế mời, “Yến hội này thật sự rất nhàm chán.”
Lần này cho dù là Ryan cũng nhìn ra được chút đầu mối. Thế nhưng cậu là vương tộc tinh linh quang minh, chung quy nếu khiến vương thất tinh linh hắc ám phật lòng thì không ổn. Với lại chỉ đi dạo xung quanh một chút mà thôi, cũng không tính là thỉnh cầu quá đáng.
Ryan đang muốn nói gì đó, Borg ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Không đi.”
Ryan mỉm cười nói: “Xin lỗi Merle, chúng ta còn chưa dùng bữa xong. Hay ngươi có thể mời một tinh linh khác dẫn ngươi đi.”
“Nhưng ta chỉ muốn nhờ ngươi.” Merle cũng không thèm nhìn Borg một cái, nhếch khoé miệng oan ức nói. Trong cặp mắt thâm thuý như sơn như mực của Merle rơi xuống chút tinh thần, nhìn chằm chằm Ryan như muốn nhìn cậu vào trong lòng.
Ryan do dự.
Merle cách cái bàn kéo tay Ryan: “Đi thôi nào, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của ngươi.”
Ryan cũng không nói gì thêm, bị Merle nắm rời khỏi ghế. Mới vừa đi vài bước, Merle đột nhiên bị Ryan kéo khựng lại.
“Làm sao vậy?” Merle quay đầu lại hỏi.
“Đi không được.” Ryan lộ ra một nụ cười không có thành ý.
“Cái gì đi không ——” Merle nhìn ra phía sau của Ryan, đột nhiên á khẩu. Trên cổ tay khác của Ryan rõ ràng là dấu ấn huyết khế của long tộc đang bị kéo căng, Borg vừa thu ngắn huyết khế tuyến không vui ngước mắt nhìn cậu.
“Ngươi ——” Merle khiếp sợ không nói nên lời.
“Hoá ra đã có chủ à.” Merle buông Ryan ra, có chút tức giận vì xấu hổ nói móc Ryan: “Thật nhục nhã, đường đường là vương tộc của tinh linh quang minh lại để kẻ ngoại tộc xích lại như tù nhân.”
“Là ta cho phép anh ấy làm vậy.” Ryan đáp lại, nhấc cổ tay có ký hiệu huyết khế đặt bên môi hôn một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Merle như nói “Ngươi có ý kiến?”
(Có phải chỉ mình ngộ cảm thấy đoạn trên Ryan công khí ngời ngời không? ; w ;)
“…” Merle hừ một tiếng, có chút không cam lòng bỏ đi.
Ryan lùi về sau mấy bước, huyết khế tuyến lỏng ra rồi biến mất không chút dấu vết.
Borg theo dõi Ryan trở lại chỗ ngồi của mình, một tay chống đầu liếc mắt nhìn cái cổ của cậu: “Ban đầu ta nên khắc huyết khế vào cổ của em.” Hắn nói, “Để tất cả mọi người vừa nhìn liền biết em là của ta.”
“Hiện tại mọi người đều biết rõ rồi.” Ryan nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều đang khe khẽ bàn luận về bọn họ. Trong chút náo động vừa rồi, sợ là không ít người thấy được huyết khế tuyến của long tộc. Don hung dữ nhìn chằm chằm Borg, Borg không cần nghĩ cũng biết cái tên huynh khống này lại đang rủa mình hơn một trăm lần trong lòng.
“Ăn no chưa?” Borg nói, “Dẫn ta đi xem tẩm điện của em?”
“Được.” Ryan đứng lên, cùng Borg đi ra khỏi đại điện.
Ryan thỉnh thoảng sẽ về tẩm điện của cậu ở, vì vậy cung điện của cậu vẫn được giữ nguyên dáng vẻ kể từ lúc cậu rời khỏi tinh linh tộc. Ryan không thích người khác chạm vào đồ vật của mình, vì vậy không có ai thu dọn giúp cậu, trên bàn vẫn còn đặt cuốn sách đọc dang dở lúc cậu về tẩm điện lần trước. Hiện tại, cậu và Borg thấy mọi thứ vẫn y nguyên như thế.
Borg chú ý đến mấy tờ giấy dán trên tường, đi đến phía trước nhìn cho rõ: “Đây là cái gì?”
“Đó là…” Ryan men theo ánh mắt của Borg nhìn sang, thấy những bức tranh mình vẽ Borg trong quãng thời gian bị Ed nhốt thời niên thiếu, nhất thời có cảm giác xấu hổ vì bí mật bị phát hiện, chắn trước mặt Borg nói: “Không có gì.”
“Cái gì mà không có gì, rõ ràng đấy chính là ta.” Borg lướt qua Ryan, lấy mấy bức tranh xuống nhìn kỹ một chút, “Còn không? Lấy ra hết đi.”
“Không còn.” Ryan nghiêm mặt lấy đi bức vẽ trong tay Borg. Borg cũng không nhìn đến Ryan một cái, hắn nhón chân lên, Ryan liền bị vấp vào lồng ngực của hắn.
“Anh ——” Ryan kháng nghị nhìn hắn.
Borg luôn có biện pháp đối phó với Ryan. Hắn sờ vành tai đỏ bừng của cậu, môi dán vào bên cổ Ryan dụ dỗ: “Cho ta xem đi, được không? Hử?”
Hơi thở của Borg rơi vào bên tai Ryan, cậu sờ cổ, không nhịn được nữa nâng mặt Borg, muốn hôn hắn. Ngay lúc đôi môi Ryan kề sát, Borg đưa tay bóp miệng cậu thành mỏ vịt: “Không cho hôn.”
“…”
“Xem một bức, hôn một cái.”
Ryan không hề bị lay động nhìn hắn.
Không hôn thì thôi.
Borg nhíu mày một cái, tiện tay đặt vài tờ tranh vẽ kia lên bàn, một tay tiến vào trong quần áo của Ryan, lòng bàn tay thô ráp đặt lên làn da của cậu mà vuốt ve xuống dưới, tiến đến chỗ mẫn cảm yếu ớt nhất trên người Ryan.
“Ừm ——” Ryan tựa đầu vào hõm cổ của Borg, nhỏ giọng thở dốc, đưa eo về trước để thuận tiện cho động tác của hắn.
Nhưng mà Borg chỉ chạm vào như lướt mấy lần rồi thôi, lấy tay ra.
“Borg, Borg…” Ryan khó chịu cọ cọ.
Borg vẫn không thoả mãn cậu, ổn định Ryan trong lồng ngực hắn: “Tranh vẽ cho ta.”
Ryan mím môi, nhìn hạ thể đang phồng lên của bản thân, lại nhìn Borg mặt không chút thay đổi giữ chặt lấy mình.
Cậu sắp phát khóc rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên phát hiện Borg và Ryan chưa từng nói câu anh yêu em/em yêu anh với nhau thì phải (vò đầu), thế nhưng hình như không nói mới thích hợp.
Borg vốn dĩ là người sẽ không treo lời tâm tình bên mép.
Còn Ryan, cậu ấy là kiểu thích hành động thực tế hơn, đại khái là cảm thấy nói một trăm câu em yêu anh còn không bằng hôn nhẹ một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...