Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Quả nhiên vừa bước ra khỏi văn phòng của Ngãi Mỹ, Từ Giai liền xông thẳng
vào căn phòng làm việc nhỏ của Lâm Y, cô đẩy mạnh cửa, dọa Lâm Y vốn
đang tập trung xem tư liệu trên máy vi tính giật nảy mình, đôi mắt đen
láy của cô rơi trên gương mặt đầy tức giận của Từ Giai lúc này đang đứng trước cửa phòng mình.

Lâm Y chỉ nhìn cô không nói, Từ Giai đó từ nhỏ đã được ba mẹ xem như hòn ngọc nhỏ trên tay, cưng chiều hết mực,
trước giờ tính tình bướng bỉnh hơn nữa trong nhận thức của cô, Lãnh Nghị không thể nào động tâm thật sự với Lâm Y này, bằng không vì sao anh
Nghị lại không chịu công khai quan hệ giữa hai người chứ?

Nghĩ
đến đây, gương mặt vốn đầy tức giận của Từ Giai trong chớp mắt lại trở
nên tươi cười, 'Lâm tiểu thư, chúng ta nói chuyện ...'

'Cô nói ...' Khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên một nụ cười, có vẻ bao dung nhìn cô gái bướng bỉnh trước mặt.

Từ Giai nghênh ngang bước đến chiếc ghế đối diện với Lâm Y ngồi xuống, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, môi nở một nụ cười khiêu khích: 'Lâm tiểu thư,
cô đừng tự đánh giá mình tốt quá, anh Nghị của tôi sẽ không thật sự động lòng với cô đâu, cùng lắm thì cô chỉ có thể làm tình phụ dấu mặt của
anh ấy mà thôi ...'

Đáy mắt Lâm Y thoáng xao động, cô nhìn Từ
Giai, nụ cười mang theo chút châm chọc: 'Ý của Từ tiểu thư là ... cô mới là phu nhân của Lãnh tổng sao?'

Từ Giai sụ mặt xuống, lạnh giọng "hừm" một tiếng: 'Tương lai một ngày nào đó, có lẽ tôi sẽ là ... nhưng
mà cô ... thì chỉ có thể là tình phụ dấu mặt mà thôi!'

Lâm Y lạnh lùng nhìn cô gái cao ngạo trước mắt, Từ Giai cũng không chút yếu thế
trừng lại cô, trong phòng phủ một bầu không khí nặng nề, một lúc lâu sau Lâm Y mới lạnh giọng nói: 'Từ tiểu thư, nếu như cô không còn chuyện gì
khác, xin mời cô ra ngoài ... tôi còn việc phải làm!'


'Sao bây
giờ con gái trong nước đều không biết hổ thẹn như vậy? Nếu không mộng
tưởng gả vào hào môn thì chính là cam tâm tình nguyện làm món đồ chơi
của người có tiền ...' Từ Giai cười lạnh, giọng châm chọc.

'Ra ngoài!' Giọng Lâm Y lạnh như băng mang theo một chút phẫn nộ.

Từ Giai "hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi căn phòng, khi đi đến
cửa, cô ta lại quay lại, cười: 'Lâm tiểu thư, đừng vọng tưởng ở bên tai
anh Nghị nói cái gì, tình phụ chính là tình phụ, không thể thay đổi được cái gì!'

Lâm Y cắn môi không nói tiếng nào ... đứng ở ngoài cửa nghe tiếng Ngãi Mỹ vội vàng rời đi ...

Giờ cơm trưa, Lâm Y không đi ăn, cô ngồi một mình nơi căn phòng nhỏ của
mình thẫn thờ, chỉ đến khi Trương Tiểu Mạn gọi điện thoại đến: 'Lâm Y,
xuống chỗ mình một chút, một bạn học của chúng ta kết hôn, nhờ mình
chuyển thiệp mời cho bạn!'

'Ừ!' Vừa khéo tâm trạng không được
tốt, xuống dưới tâm sự một chút nói không chừng có thể quên đi những
chuyện không vui kia! Lâm Y cầm lấy túi xách, đi xuống tầng hai ...

Vừa bước vào phòng làm việc của Trương Tiểu Mạn liền đụng phải tổ trưởng Hà Khả của cô, tổ trưởng Hà nét mặt kinh ngạc lẫn vui mừng thốt: 'Lâm tiểu thư, đến tìm Tiểu Mạn sao?'

'Phải đó, xin chào tổ trưởng Hà!' Lâm Y mỉm cười chào anh ta, 'Giờ nghỉ trưa chắc là có thể tâm sự một chút chứ?'

'Đương nhiên có thể!' Hà Khả cười có chút ngại ngùng.


'Lâm Y, mau đến đây!' Sớm đã nghe động tĩnh, Trương Tiểu Mạn đứng dậy vẫy
tay về phía Lâm Y. Lâm Y vội gật đầu chào Hà Khả rồi vội vàng đi về phía bạn ...

Trương Tiểu Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn Lâm Y: 'Lâm Y, sắc mặt của bạn tệ quá ... không có chuyện gì chứ?' Một ít tin đồn kia Tiểu Mạn cũng nghe được, thực ra hôm nay cô gọi Lâm Y xuống đây cũng chính
là vì lo lắng Lâm Y nghe được những điều ác ý kia, không chịu nổi.

'Ồ, không sao ... tối qua ngủ không được ngon thôi ...' Lâm Y bình thản che dấu rồi tìm cách chuyển đề tài: 'Bạn nói có bạn học của chúng ta kết
hôn, thiệp mời của mình đâu?'

'Ồ ...' Trương Tiểu Mạn vội lấy từ
trong ngăn kéo ra một phần thiệp mời màu đỏ sậm đưa cho Lâm Y, 'Haizz,
không biết đến bao giờ mới tới lượt chúng ta đây ...'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô gượng cười, không nói gì ...

Đang lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì bóng dáng cao gầy của Hà Khả
xuất hiện trong văn phòng, anh ta tươi cười tuyên bố: 'Các vị, tối nay
tổ chúng ta tổ chức liên hoan ... ừm, lần trước những tư liệu tuyên
truyền mà tổ chúng ta làm được thưởng, tôi mời khách, coi như là cổ vũ
mọi người!'

'A, tổ trưởng mời ăn!' Nghe thế này, những nhân viên
khác đang nghỉ trưa đều ngẩng đầu lên, trong văn phòng chớp mắt trở nên
sôi sục hẳn lên:

'Tổ trưởng Hà, muốn mời chúng tôi đến đâu ăn

đây? Sẽ không phải là quán ăn nhỏ lần trước chứ? Như vậy quá cấp thấp
rồi, nào có thể hiển lộ thân phận của anh chứ?' Có người lên tiếng ghẹo, mọi người ai nấy đều bật cười, cái quán nhỏ tối tăm, vách tường ám
khói, không gian nhỏ hẹp, lại còn có ruồi bọ, lúc đó ăn xong, tổ trưởng
Hà còn cẩn thận đối chiếu giá cả, lại còn để hắn phát hiện ra một món đồ ăn sai giá ...

Tiểu Mạn mím môi cười: 'Khó được một lần trưởng Hà của chúng ta rộng rãi như vậy, chúng ta còn dám kén cá chọn canh sao?'

Hà Khả cũng không để ý đến sự trêu chọc của mọi người, hắn nhìn về phía
Lâm Y: 'Lâm tiểu thư, bữa cơm tối nay mời cô cùng tham gia nhé!'

'Ồ, không cần không cần đâu ... Tổ trưởng Hà, tổ của mọi người liên hoan,
tôi tham gia không quá thích hợp ...' Lâm Y vội lắc đầu từ chối.

'Không sao đâu, mọi người đều biết nhau cả mà. Cô với Tiểu Mạn lại là bạn tốt ...' Hà Khả vẫn như cũ nhiệt tình mời.

'Vậy thì cùng đi đi, Lâm Y!' Tiểu Mạn cũng hào hứng cổ vũ.

'Mình ...'

Lâm Y còn chưa lên tiếng thì một vị nữ đồng nghiệp khác đã nhiệt tình ngắt
lời cô: 'Lâm tiểu thư, nếu như tối nay bên Lãnh tổng không có xã giao gì thì cô đi chơi cùng chúng tôi đi, bảo tổ trưởng Hà của chúng tôi hát
cho cô nghe ... ừm anh ấy hát hay lắm đấy!'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, câu nói "bên Lãnh tổng không có xã giao gì" đó khiến cô, vốn
đã có chút chột dạ, càng thấy chói tai hơn, cô mím môi, cố gượng cười
nói: 'Vậy ... tôi đi với mọi người ...'

'Ân, chiều nay lúc tan tầm mọi người tập trung ở cổng lớn nhé ...' Hà Khả tươi cười tuyên bố, vẻ mặt có chút kiêu ngạo ...

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Lãnh Nghị còn đang ở trong phòng họp nhỏ,
cuộc họp của các quản lý cấp cao vẫn chưa kết thúc, Trương Tiểu Mạn đã
gọi điện giục mấy lần, Lâm Y suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên,
gửi một tin nhắn cho Lãnh Nghị: 'Tối nay em với Tiểu Mạn và tổ của bạn

ấy cùng đi ăn liên hoan!' Sau đó vội thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi xách
rời đi ...

Lúc đi qua văn phòng tổng giám đốc, Lâm Y nhìn thấy
cửa đang mở, Từ Giai đang thoải mái ngồi nơi sofa chơi gì đó trên điện
thoại, Lâm Y cũng không nhìn lâu, cất bước lặng lẽ rời đi ...

Trong phòng họp, Lãnh Nghị đang ngồi uy nghiêm nơi vị trí chủ tọa nơi chiếc
bàn họp nhỏ, những vị chủ quản cấp cao của LS quốc tế ngồi quanh hắn
đang sôi nổi thào luận gì đó, Ngãi Mỹ thì đang cắm cúi ghi chép ...

Điện thoại trong túi áo nhẹ rung lên, Lãnh Nghị mặt không chút biểu tình lấy ra, ấn vào màn hình mở xem, tin nhắn của Lâm Y đập vào mắt hắn khiến
Lãnh Nghị thoáng nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, cô gái này,
mấy hôm nay dường như có không ít vấn đề ...

Chỉ thoáng suy nghĩ
một giây rồi Lãnh Nghị khoác tay, những vị chủ quản cấp cao phía dưới
lập tức im bặt, mọi người đều hướng mắt về phía hắn đợi chỉ thị. Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng: 'Tạm
nghỉ một lát!', rồi thân hình cao lớn của hắn đã đứng dậy sải bước về
phía cửa phòng họp ...

Mắt Ngãi Mỹ đảo một vòng sau đó vội bước theo chân hắn ...

Lãnh Nghị bước thẳng về phía phòng làm việc nhỏ của Lâm Y nhưng cửa đã khóa, hắn đẩy một cái, không mở! Lâm Y đã đi rồi! Lãnh Nghị cắn môi, đáy mắt
càng lộ rõ vẻ âm trầm.

Ngãi Mỹ đứng cách đó không xa nhìn hắn,
mặt Lãnh Nghị sầm xuống, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Ngãi Mỹ sau đó
cất bước trở lại phòng họp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui