Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Vì tìm cách giúp cho hai người, Lâm Y suy nghĩ hồi lâu mới gọi điện thoại
cho Lăng Nhất Phàm nói dối rằng Mễ Lệ bị xe đụng phải, đứa bé trong bụng có thể sẽ không giữ được, bảo hắn lập tức đến bệnh viện một chuyến; cô
muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Nhất Phàm, muốn nhìn thấy sự khẩn trương
nơi hắn, cô muốn tự thân Lăng Nhất Phàm hiểu được, không phải hắn không
thương đứa này, chỉ là nhất thời nghĩ không thông suốt mà thôi!

Quả nhiên sau khi Lăng Nhất Phàmnhận được điện thoại của Lâm Y cả người như dại ra sau đó điên cuồng chạy tới bệnh viện...

Lăng Nhất Phàm cắn môi không nói gì, bên tai lại vang lên giọng nói suy yếu
của Lâm Y, 'Lúc em đến đây, suýt nữa Mễ Lệ đã thật sự tiến hành phẫu
thuật rồi, anh có biết lúc em kéo cô ấy ra khỏi đó cô ấy khóc đau lòng
đến cỡ nào không?... Còn em nữa, Nhất Phàm, thấy hai người như vậy bảo
em làm sao yên lòng cho được...'

Vừa nói đến đây dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, Lâm Y lần nữa ôm lấy ngực, thở từng ngụm từng ngụm lớn.

'Y Y, em ra khỏi đây đi, ở đây không khí không tốt lắm...' Lăng Nhất Phàm chau mày, nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.

'Anh hứa với em đi, Nhất Phàm...' Lâm Y hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong dạ dày xuống.

'Được được được, anh biết rồi!' Lăng Nhất Phàm dịu giọng nói, 'Anh biết mình nên làm sao, yên tâm đi!'

Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh thì mới phát hiện Mễ Lệ không biết đã đứng nơi cửa từ lúc nào, cô lẳng lặng đứng tựa vào khung cửa
nhìn hai người trong phòng vệ sinh, trong mắt dấy lên một nỗi u buồn.

'Mễ Lệ!' Lâm Y và Lăng Nhất Phàm gần như đồng thời kêu lên, Lâm Y vội đẩy
Lăng Nhất Phàm ra, nhìn Mễ Lệ nói, 'Mễ Lệ, Lăng Nhất Phàm vừa nghe nói
cô có việc vội chạy đến đây ngay, vừa khéo gặp được tôi bị nôn nghén nên mới giúp tôi...'

Lăng Nhất Phàm chậm rãi đi đến trước mặt Mễ Lệ, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền lành, giọng nhu hòa, 'Mễ Lệ, anh đã
nghe Y Y nói, cũng may là em không sao... đứa nhỏ cũng không sao...'

Mễ Lệ ngẩn người nhìn gương mặt anh tuấn nho nhã của người đàn ông trước

mắt, vành mắt bỗng hơi ươn ướt, Lăng Nhất Phàm mím môi, rốt cuộc cũng
lên tiếng, 'Xin lỗi em, Mễ Lệ! Em... còn muốn cùng anh trở về không? Về
Ý?'

'Nhất Phàm!' Nước mắt của Mễ Lệ rốt cuộc không kìm nén được
rào rạt tuôn, cô bổ nhào vào lòng Lăng Nhất Phàm, hai tay vòng qua lưng
hắn siết chặt, luôn miệng thốt, 'Em muốn, em nguyện ý...'

Hai tay Lăng Nhất Phàm cũng chậm rãi vòng qua người Mễ Lệ, nhẹ nhàng ôm cô gái
đang khóc thút thít vào lòng, mắt mông lung nhìn qua khung cửa kính về
phía chân trời xa xa, hắn nghĩ thông suốt rồi, hắn không phải chỉ sống
cho riêng mình mà còn cha mẹ, còn có trách nhiệm, hơn nữa hắn muốn Lâm Y an lòng.

Nơi cửa bệnh viện, Mễ Lệ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Y, kề sát bên tai cô nhỏ nhẹ mà nghiêm túc nói, 'Cám ơn cô Lâm Y, tôi yêu Nhất
Phàm, bất kể xảy ra chuyện gì tôi đều sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy, ở bên
cạnh con của chúng tôi...'

Nhìn theo bóng Lăng Nhất Phàm và Mễ Lệ rời đi, Lâm Y thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi quay lại xe của mình, chậm
rãi ngồi vào ghế lái nhưng ngẩn người hồi lâu vẫn không mở máy.

Ánh mắt đầy phẫn nộ và tuyệt vọng của Lãnh Nghị lúc rời đi lại hiện lên
trước mắt cô sau đó là cảnh tượng hắn sải bước rời đi. Kết hôn lâu như
vậy đây là lần đầu tiên Lâm Y thấy Lãnh Nghị nổi nóng đến mức này, chỉ
nghĩ tới đây là lòng Lâm Y lại bắt đầu thắt lại, cổ họng như có vật gì
đó chẹn lại thật khó chịu.

Suy nghĩ thật lâu rốt cuộc Lâm Y vẫn
quyết định về nhà, cô muốn đợi Lãnh Nghị trở về lại giải thích với hắn
sau, cô muốn hắn biết, cô yêu hắn, cô cũng yêu các con, bao gồm cả đứa
nhỏ trong bụng...

Lại nói về Lãnh Nghị, hắn thế nào cũng không

nghĩ tới Lâm Y thật sự chạy đến bệnh viện, không chút đắn đo mà quyết
định bỏ đi con của họ, cảnh tượng cô gái suy yếu tựa vào khung cửa của
phòng phẫu thuật, tay ôm lấy bụng, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không
chút huyết sắc, trên trán mồ hôi không ngừng tươm ra cứ mãi quẩn quanh
trong đầu hắn thế nào cũng không xua đi được khiến tâm phiền ý loạn cực
kỳ.

Bụng đầy lửa giận quay lại LS quốc tế, Lãnh Nghị mặt đen như
than tiếp tục chủ trì cuộc họp khiến mỗi một người trong phòng họp đó
đều sợ run, chỉ sợ mình nói sai điều gì chọc giận đến vị Lãnh tổng lúc
này tâm tình rõ ràng là cực xấu kia thì hậu quả quả thật khó lường...

Lúc cuộc họp kết thúc thì cũng gần đến giờ tan tầm, Lãnh Nghị quay trở lại
phòng làm việc của mình lẳng lặng ngồi một mình nơi sofa, đôi mày rậm
vặn xoắn lại, mắt nhắm hờ không biết đang suy nghĩ gì thì chuông điện
thoại đặt trên bàn trà reo lên từng hồi dài nhưng hắn như không hề nghe
thấy, cứ thế ngồi im bất động...

Thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt, đi đến bên bàn ấn phím điện thoại bàn, 'Ngãi Mỹ, cô qua đây một lát!'

'Lãnh tổng!' Rất nhanh Ngãi Mỹ đã đẩy cửa vào, cô đi đến trước mặt Lãnh Nghị chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

'Chuẩn bị một chút, ngày mai đi một chuyến thị sát các công ty con ở Đông
Á...' Trầm mặc hồi lâu rồi Lãnh Nghị mới lên tiếng, giọng lạnh như băng.

'Được, Lãnh tổng!' Ngãi Mỹ len lén liếc nhìn gương mặt tối sầm của Lãnh Nghị
rồi lập tức lui xuống, đi chuẩn bị cho chuyến công tác.

Thấy Ngãi Mỹ đã lui xuống Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt đang nhìn mông
lung ra ngoài, lần nữa nhắm mắt lại, cả người vẫn giữ nguyên tư thế đó,
vùi sâu trong sofa, cả gian phòng làm việc rộng lớn chìm trong im

lặng...

Lại qua một lúc lâu nữa cửa văn phòng tổng giám đốc lại
vang lên những tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng của Trịnh Thiếu Bạch, 'Lãnh
thiếu...'

Nghe tiếng gọi, đôi mắt đang nhắm hờ của Lãnh Nghị mới mở ra, hắn suy nghĩ một giây rồi trầm giọng nói, 'Vào đi!'

Cửa bị đẩy ra, Trịnh Thiếu Bạch xuất hiện nơi cửa, sau lưng hắn còn hai
người nữa, ba người cùng đi vào trong phòng tổng giám đốc, Trịnh Thiếu
Bạch không chút câu nệ ngồi xuống đối diện với Lãnh Nghị, hỉ hả chào
hỏi, 'Lãnh thiếu, sao điện thoại gọi mãi anh không nghe?'

Trên mặt Lãnh Nghị không chút biểu cảm, giọng cũng thật lạnh mạc, 'Có chuyện sao?'

'Có gì đâu!' Trịnh Thiếu Bạch hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của
Lãnh Nghị, hắn biết Lãnh Nghị trước giờ đều như thế, 'Chỉ muốn gặp anh
thôi, giờ muốn hẹn anh ra ngoài chơi một bữa thật khó quá... ờ, hôm nay
có rảnh không? Cùng ra ngoài chơi đi!'

Đôi mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, lạnh nhạt thốt, 'Được!'

Một đoàn người cùng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi Trịnh Thiếu Bạch vừa nhìn
Lãnh Nghị cười trêu, 'Anh không về nhà, không muốn gọi điện thoại báo
cho Lâm Y sao?' Hắn nhớ mỗi lần Lãnh Nghị không về nhà ăn cơm đều sẽ gọi điện thoại báo cho Lâm Y nhưng lần này dường như hắn không hề có ý này.

Lãnh Nghị hơi híp mắt lại, đáy mắt một vẻ lạnh mạc, hắn vẫy tay ra hiệu cho
Tiểu Vương, 'Tiểu Vương, hôm nay cậu đi đón Hạo Hạo đưa về nhà rồi nói
với mẹ nó, hôm nay tôi không về nhà ăn cơm!'

Tiểu Vương vâng lệnh lui xuống, mấy ngày nay nhiệm vụ đón Hạo Hạo thường được giao cho anh ta...

Ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Thiếu Bạch quét về phía Lãnh Nghị, lạnh nhạt
như thế hơn nữa cách xưng hô cũng sửa thành "mẹ nó"? Chẳng lẽ là cãi
nhau sao? Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng không dám tò mò hỏi
nhiều.

Trong vườn hoa biệt thự nhà họ Lãnh, Hàn Hàn đang nô đùa

khắp nơi dưới sự quan sát của bảo mẫu còn trong phòng khách, Lâm Y đang
ngồi ngẩn người một mình nơi sofa, chuyện hôm nay mình làm có lẽ là hơi
quá đáng một chút, làm tổn thương đến Lãnh Nghị, nghĩ đến điều này cô
không khỏi thở dài một tiếng...

Ngoài cửa truyền đến tiếng động
cơ xe rồi tiếng người, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô vội ngẩng đầu
lên nhìn đồng hồ treo tường, giờ này có tiếng xe thì chắc là Lãnh Nghị
đã tan tầm trở về! Nghĩ vậy nên cô vội đứng dậy bước nhanh ra cửa. Nhưng Lâm Y vừa nhìn thấy chiếc xe bên ngoài thì đã nhận ra đây không phải là xe của Lãnh Nghị, lúc đó cửa xe cũng đã mở ra, Tiểu Vương dẫn Hạo Hạo
bước xuống, cậu nhóc Hạo Hạo vừa nhìn thấy mẹ mình đứng ở bậc thềm thì
thân thiết kêu, 'Mẹ, mẹ ...', rồi chạy thẳng về phía cô.

Lâm Y
mỉm cười cúi xuống định ôm lấy Hạo Hạo đang bổ nhào về phía mình thì
lưng chợt cứng lại khi nghe câu nói của Tiểu Vương, 'Lãnh phu nhân, Lãnh tổng nói hôm nay ngài ấy không về nhà ăn cơm, bảo tôi nhắn lại với cô
một tiếng.'

Cả người Lâm Y cũng cứng đờ, bàn tay đang vươn ra
cũng khựng lại, trái tim một phen đau nhói, Lãnh Nghị, ngay cả gọi điện
thoại cho em anh cũng không muốn sao? Mất thật nhiều hơi sức cô mới có
thể nở một nụ cười gượng gạo với Tiểu Vương, giọng nói có chút miễn
cưỡng, 'Được, tôi biết rồi!'

Đêm đã thật khuya Lãnh Nghị vẫn còn
chưa về, Lâm Y một mình lẳng lặng ngồi tựa vào thành giường nhìn tivi
trước mặt nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt ở những tiết mục trên truyền hình, đầu óc một mảnh trống rỗng, thật lâu thật lâu sau rốt cuộc cô
cũng dời mắt khỏi màn hình nhìn sang chiếc điện thoại đặt nơi tủ đầu
giường.

Lâm Y mím môi, chậm rãi cầm điện thoại lên, mở màn hình,
vào danh bạ tìm đến cái tên "Nghị" rồi nhẹ nhàng ấn phím, đầu bên kia
nhanh chóng truyền đến tiếng nhạc chờ quen thuộc khiến trái tim Lâm Y ấm áp hẳn lên.

Nghị, nghe điện thoại đi! Tiếng nhạc không ngừng
truyền đến bên tai, đầu bên kia rõ ràng là không có người đón nghe, trái tim vốn vừa mới ấm áp đôi chút trong chớp mắt lại trở nên lạnh như
băng. Bản nhạc chờ trong điện thoại của Lãnh Nghị là do cô tự mình lựa
chọn, chỉ dành riêng cho cô nhưng giờ cô lại ghét nghe nó đến thế bởi vì nghe được nó chứng tỏ Lãnh Nghị không chịu tiếp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui