Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, người đàn ông sít sao ôm lấy cô gái,
đôi tay không ngừng vùng vẫy của cô gái rất nhanh đã bị người đàn ông
bắt tréo lại sau lưng, một tay còn lại của hắn giữ chặt sau gáy cô, cố
trụ đầu cô trong lòng bàn tay mình sau đó quả đoán cúi thấp đầu hôn lên
đôi môi đỏ mọng của cô gái...
'Ô ô...' Cô gái rốt cuộc mềm nhũn,
sức lực toàn thân như bị người đàn ông hút hết, không còn sức để vùng
vẫy, chỉ đành để mặc cho người đàn ông nghiến ngấu môi mình.
Cảm
nhận được cô gái trong lòng rốt cuộc dần an tĩnh lại, Lãnh Nghị lúc này
mới nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, hắn cúi xuống nhìn cô gái, thấy cô đang
hào hển thở, đôi má một màu đỏ ửng, trong đôi mắt đen láy vẫn còn thấy
rõ sự phẫn nộ và ủy khuất.
'Y Y, đừng giận nữa!' Lãnh Nghị vỗ nhẹ sóng lưng của cô gái, dịu giọng dỗ dành, 'Chuyện này anh thật sự không biết...'
'Anh còn dám nói không biết? Anh còn định gạt em? Như vậy bảo em làm sao
không giận cho được?' Vừa nghe người đàn ông nói vậy, cô gái lại bắt đầu tức giận.
'Được được được, anh biết, anh biết, là anh sai! Giờ
hết giận chưa?' Lãnh Nghị lập tức sửa lời, lúc này chỉ cần cô gái không
tức giận nữa, cô muốn hắn nói gì thì hắn nói thế!
Cô gái thôi
giãy dụa, đôi mắt đen láy hung hăng lừ hắn, 'Em biết chắc chắn là anh
biết rõ chuyện này... Lãnh Nghị anh làm như vậy mà còn dám bảo em đừng
tức giận sao?'
'Anh...' Lãnh Nghị nhất thời không biết nói sao,
nói không biết thì cô tức giận, nói biết, cô cũng sẽ tức giận; vậy hắn
nên nói thế nào đây? Chẳng trách Khổng tử đã dạy, chỉ có phụ nữ và tiểu
nhân là khó đối phó nhất!
'Anh cái gì anh, anh đừng ôm em chặt như vậy, em thở không được!' Cô gái chau mày nhìn người đàn ông đang ngẩn người đứng đó.
'Được được, anh buông ra, em bình tĩnh một chút!' Lãnh Nghị lúc này mới chậm
rãi nới lỏng vòng tay, cô gái đẩy Lãnh Nghị ra, ấn nút cho thang máy đi
xuống tầng trệt.
Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc, Ngãi Mỹ
mặt mày nhăn nhó nhìn đống văn kiện rải rác khắp phòng, haizz, thế này
thì phải tốn bao nhiêu thời gian mới xử lý xong đây? Mắt cô dời từ trên
đất lên chiếc bàn tổng giám đốc, trong một khoảnh khắc, mắt cô như dại
ra: Lại chuyện gì nữa đây?
Ngãi Mỹ không thể tin được đứng dậy đi đến bên cạnh bàn tổng giám đốc, mắt trừng thật lớn, trên chiếc bàn tổng giám đốc rộng rãi xa hoa kia vương vãi đầy những chiếc "áo mưa"! Đầu
Ngãi Mỹ trong phút chốc như muốn nổ mạnh: Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ Lãnh tổng lén trộm tinh bị phát hiện sao?
Cũng không
đúng nha! Nếu ra ngoài lăng nhăng bị phát hiện cũng không nên mang theo
bấy nhiêu "áo mưa" đến phòng tổng giám đốc "hỏi tội" nha! Chẳng lẽ những chiếc áo mưa này có vấn đề?
Ngãi Mỹ nuốt nuốt nước bọt, không tự chủ được ngoái lại nhìn về phía cửa phòng tổng giám đốc, còn may, những người tụ tập bên ngoài đã tản đi hết rồi, do dự một chút rốt cuộc Ngãi
Mỹ cũng chậm rãi đưa tay cầm lấy một chiếc áo mưa, tỉ mỉ xem.
A, có lỗ, hình như là lỗ kim! Sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, thì ra là
vậy! Lãnh tổng muốn mình tìm mấy đầu bếp nổi tiếng về nấu bữa trưa cho
Lâm Y, lại còn mỗi ngày chạy sang chỗ cô cùng cô nghỉ trưa... haizz,
Lãnh tổng thật lắm mưu mô nha...
***
Thang máy cuối cùng
cũng xuống đến tầng trệt, Lâm Y vội bước ra ngoài, Lâm Y thì theo sát
phía sau, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh quét đến khiến Lâm Y
không thể không hòa hoãn sắc mặt đôi chút, tận lực nở một nụ cười chào
mọi người.
Rõ ràng là Lãnh Nghị cũng cảm nhận được điều này,
trước ánh mắt của mọi người, trên gương mặt anh tuấn khó có được một lần lộ ra chút ý cười, bàn tay to tranh thủ cơ hội vươn ra nắm lấy bàn tay
nhỏ nhắn của cô gái, kéo cô bước về phía cổng chính hệt như mấy năm
trước, khi hắn vừa tuyên bố Lâm Y là bạn gái chính thức của mình vậy, ấm áp ngọt ngào.
Lâm Y cũng không cự tuyệt sự nắm tay của Lãnh
Nghị, hệt như hai người chưa tình có cãi cọ vậy, hai người cứ thế nắm
tay nhau đi ra cửa đại sảnh, nhân viên bảo an rất nhanh chóng lái xe của Lâm Y đến trước cửa, cô nhận lấy chìa khóa, mở cửa ghế lái chui vào xe.
'Y Y, có muốn anh về cùng em không?' Bên ngoài Lãnh Nghị khom người xuống nhìn qua cửa sổ xe, giọng lấy lòng.
Cô gái ngồi trong xe chợt hướng về hắn nở một nụ cười ngọt ngào nhưng
giọng thật ác liệt, 'Không cần đâu, em muốn đi bệnh viện làm một tiểu
phẫu...'
'Y...' Lãnh Nghị chau mày, lời còn chưa nói xong thì cô gái đã nổ máy rồi cuốn bụi rời đi...
Lãnh Nghị nhìn theo chiếc xe đang càng lúc càng xa, chân mày cũng càng lúc
càng chau chặt lại, hắn suy nghĩ một giây rồi xoay người vẫy tay với
Tiểu Vương nãy giờ vẫn đứng sau lưng, đợi Tiểu Vương đến gần Lãnh Nghị
quả đoán ra lệnh, 'Tìm vài người đi theo thiếu phu nhân, báo cáo lại
hành tung của cô ấy!'
Lâm Y tự mình lái xe thật lâu, qua thật
nhiều con đường nhưng tâm tình vẫn rối như tơ vò với bao nhiêu suy nghĩ
miên man. Bỏ đứa bé thì cô thật sự không làm được, dù sao đây cũng là
kết tinh của cô với Lãnh Nghị nhưng nếu không bỏ? Cơn tức trong lòng cô
nói thế nào cũng không nguôi được, không phải đã ước hẹn với hắn cả rồi
sao, đợi một năm nữa mới sinh... hắn dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?
Chẳng lẽ hắn muốn có con thì cô nhất định phải sinh sao? Cũng như Lý Mặc đã nói, cô nào phải máy đẻ chứ!
Đang lúc tâm phiền ý loạn thì
bóng một cô gái có vẻ như đang mang thai, bụng đã lum lúp cao nhưng vẻ
mặt có chut thất thần đang băng qua đường ngay trước đầu xe của Lâm Y,
căn bản là không hề để ý đến xe của Lâm Y đang chạy đến gần. Lâm Y sợ
hết hồn, vội vàng đạp gấp chân thắng, chiếc xe phát ra một tiếng "sít"
chói tai, sít sao thắng lại ngay trước mặt cô gái, cô gái kia lúc này
như mới hoàn hồn lại, rồi như giật mình, chỉ kịp "A" một tiếng đã té
phịch xuống đường.
Lâm Y lúc này cũng chẳng có tâm tư lo nghĩ
chuyện phiền não của mình, cô vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, bước vội về phía đầu xe đỡ cô gái kia dậy, luôn miệng hỏi, 'Có sao không? Có sao
không? Có cần đi bệnh viện xem sao không?'
'Không cần đâu, chắc
là không sao!' Cô gái đang té ngồi trên đất thoáng chau mày, vừa ngẩng
đầu lên, đôi mắt trong suốt mang theo đầy phiền muộn của cô chợt đông
cứng lại sau đó là tiếng kêu thất thanh: 'Lâm Y!'
'Mễ Lệ, là cô
sao?' Lâm Y cũng đã nhận ra chủ nhân của gương mặt xinh đẹp kia là Mễ
Lệ, giọng cô pha chút ngạc nhiên và mừng rỡ, 'Cô về đây từ lúc nào? Cùng về với Lăng Nhất Phàm sao?'
Mễ Lệ nương theo sức kéo của Lâm Y
chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trong veo chằm chằm nhìn cô sau đó cười khổ:
'Không phải...Tôi về nước đã hơn ba tháng rồi...'
Lâm Y thoáng
ngẩn người rồi như hiểu ra điều gì, thì ra Lăng Nhất Phàm kia vẫn luôn
không nghĩ thông suốt!!! Cô mím môi, ánh mắt rơi trên vùng bụng hơi nhô
ra của Mễ Lệ, vậy đứa bé là của ai?
Đôi mắt đen láy của Lâm Y hơi lóe lên, muốn hỏi nhưng rốt cuộc vẫn không thốt được nên lời, vì thế cô đổi thành một câu khác, 'Đứa bé... mấy tháng rồi?'
'Bốn tháng rồi...' Mễ Lệ nhỏ giọng nói, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, lại mỉm cười, 'Là của Nhất Phàm...'
'Là của Nhất Phàm sao?!' Lâm Y như thở phào một hơi, nụ cười lại nở rộ trên môi cô, mấy năm qua cô vẫn luôn cảm thấy mình nợ Lăng Nhất Phàm nhiều
lắm, hôm nay giờ đâ Lăng Nhất Phàm có được một kết cuộc hoàn mỹ chính là điều cô mong mỏi nhất.
Nhưng Mễ Lệ lại cúi đầu thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, 'Tiếc là...Nhất Phàm lại không muốn có nó...'
Nụ cười trên môi Lâm Y trong chớp mắt đông cứng lại, cô ngơ ngẩn đứng đó,
nhất thời không biết nên nói gì mới phải, lúc này mắt Mễ Lệ đã rươm rướm nước, buồn rầu nói: 'Lần này anh ấy về nước là vì muốn tôi bỏ đứa bé... Tôi biết anh ấy còn chưa quên được cô, anh ấy cảm thấy không thể cho
tôi tình yêu nên không muốn tiếp nhận đứa bé này...'
Cổ họng Lâm Y như bị vật gì chẹn lại, cô mấp máy môi, thật lâu mới bật ra được mấy
lời, 'Thực xin lỗi Mễ Lệ... chúng ta... tìm chỗ nào ngồi xuống được
không?'
Mễ Lệ nhè nhẹ lắc đầu, nụ cười mang theo chút chua xót, 'Không ngồi với cô được, tôi còn có chuyện phải làm; chào cô, Lâm Y!'
Lâm Y nhìn theo bóng lưng xa dần của Mễ Lệ, thật lâu mới hoàn hồn lại, cô
chậm rãi đi trở lại xe, bước vào trong ngồi trầm tư, môi mím chặt, suy
nghĩ thật lâu, rốt cuộc cô lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Nhất Phàm.
Lúc này trong văn phòng riêng của mình ở Lăng thị xí nghiệp, Lăng Nhất Phàm đang cùng một vài vị quản lý cao cấp thương thảo kế hoạch cho quý tiếp
theo thì chuông điện thoại reo lên, Lăng Nhất Phàm lấy điện thoại ra,
ngẩn người nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, đáy mắt thoáng qua một tia nhu hòa, hắn đứng dậy bước nhanh ra ngoài, mới ấn phím đón
nghe, 'Y Y, là em sao?'
'Nhất Phàm', đầu bên kia môi Lâm Y hơi mím lại, 'Giờ anh có rảnh không? Em muốn... nói chuyện với anh một chút...'
Sóng mắt Lăng Nhất Phàm thoáng xao động, hắn quay đầu nhìn những nhân viên
cao cấp của mình vẫn đang ngồi đợi trong phòng, thoáng suy nghĩ mấy giây rồi nói, 'Được, em cho anh biết địa điểm!'
Lâm Y nhìn đồng hồ,
giờ đã là giờ tan tầm, cũng sắp đến giờ cơm tối, suy nghĩ một chút rồi
cô cố làm ra vẻ thoải mái, 'Em mời anh ăn cơm vậy... Anh trở về nước bấy lâu em vẫn chưa ăn cơm với anh bữa cơm nào!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...