Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Đầu bên kia thành phố, trong căn biệt thự thần bí, người đàn ông thong thả
tiến đến gần bồn tắm, ánh mắt sắc như dao, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang dấu mình trong làn nước. Cái cảm giác khí thế bức nhân toát ra từ
người đàn ông khiến Lâm Y không tự chủ được rùng mình một cái, hai tay
cô vẫn như cũ vòng ở trước ngực, cố gắng áp chế ngọn lửa khô nóng trong
cơ thể, thân thể lúc này đã khẽ run lên.

Ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đang đứng, Lâm Y nhẹ cắn môi, giọng run rẩy khàn khàn lên tiếng khẩn cầu: 'Thả tôi ra ...'

Khóe môi người đàn ông lại câu lên lần nữa, hắn đột nhiên bước đến ngồi
xuống thành bồn tắm, nửa người trên hướng về phía cô gái đang chìm trong nước, một tay bấu cằm cô gái đang phát run lên, 'Không muốn sao?'

'Phải ...' Cằm bị bấu chặt đến phát đau, Lâm Y cố gắng lên tiếng, vẻ anh tuấn lãnh liệt của người đàn ông trước mặt dù dấu dưới chiếc mặt nạ nhưng
vẫn khiến cô mãnh liệt cảm nhận được.

Ý cười trên môi người đàn
ông càng sâu, hắn chợt buông cằm cô ra, vươn tay vào trong nước kéo cô
đứng dậy. Lâm Y kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, không ngừng dãy dụa, hai
tay vung lên chụp vào người người đàn ông trước mặt.

Nhưng rất
nhanh hai tay cô đã bị giữ lại, bắt chéo ra sau lưng, người đàn ông kia
một tay cứng như sắt chế trụ hai tay cô, thân thể trần trụi ướt sũng của Lâm Y lúc này dán sát vào chiếc áo ngủ màu đen của người đàn ông, tay
kia của hắn xuyên qua mái tóc dài của cô bắt lấy đầu cô khiến cho mặt cô kề sát mặt hắn.

'Tại sao?' Giọng nói của người đàn ông lạnh đến
thấu xương, cho đến bây giờ vẫn chưa có cô gái nào dám nói "không" với
hắn! Người nói không chỉ có thể là hắn!

'Tôi không biết các
người... Nhất định là các người bắt nhầm người rồi ...' Lâm Y thở hổn
hển, nhìn chiếc mặt nạ bạc đang phóng đại trước mắt, cô không phản
kháng, cô không dám đắc tội người đàn ông trước mặt, cô muốn nói chuyện
đàng hoàng với hắn.

'Cô có thể có được mọi thứ mình muốn ... vậy
cũng không muốn sao?' Ánh mắt sắc như dao của người đàn ông bắn ra từ
sau chiếc mặt nạ.

'Không muốn ...' Lâm Y gian nan lên tiếng,
nhiệt hỏa trong người càng lúc càng thiêu đốt, người đàn ông trước mặt
cho dù mang một chiếc mặt nạ cũng không che dấu được vẻ tuấn mỹ lãnh
liệt, cộng với hương vị của nam nhân toát ra từ người hắn khiến ánh mắt
cô dần trở nên mê ly. Cắn chặt cánh môi, Lâm Y nhắm mắt lại, không dám
nhìn nữa.

Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt trái xoan xinh
xắn lúc này đã nhuộm một màu đỏ bừng, cặp mắt trong veo như hồ nước đang gắt gao nhắm lại, đôi hàng mi dài như hai cánh bướm đang khẽ rung, cánh môi hồng nhuận đang bị hàm răng trắng ngà cắn chặt, nhưng tiếng thở dốc trầm trọng khác thường vẫn không cách nào khống chế, không cách nào che dấu ...

Khóe môi của người đàn ông lại câu lên lần nữa, cánh tay thoáng dùng chút sức liền có thể nhấc bổng Lâm Y lên, đi về phía cửa
phòng tắm. Lâm Y dãy dụa nhưng vô ích, ngực phập phồng hào hển thở, sau
đó cả người đã bị ném lên chiếc giường trải tơ lụa mát rượi.

Bốn
phía tối đen chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt rọi vào từ nơi cửa sổ, Lâm Y kinh hoảng trừng to mắt, theo bản năng muốn ngồi dậy từ trên giường
nhưng lập tức bờ vai mảnh mai đã bị bàn tay to của người đàn ông đè lại, hắn khẽ đẩy cho thân mình cô ngã trở lại nơi giường, sau đó thân hình
cao lớn cũng hung hăng áp xuống.

'Thả tôi ra!' Cô gái dưới thân
phát ra tiếng kêu yếu ớt nhưng hơi thở dồ dập ái muội không thể không
làm cho người ta mơ màng, nương theo ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ,
Lâm Y loáng loáng nhìn thấy khóe môi của người đàn ông nhẹ câu lên.


'Tôi sẽ không cưỡng bức cô!' Giọng nói đầy từ tính mê người của người đàn
ông cất lên, ngón tay thon dài lành lạnh của hắn nhẹ nhàng dừng ở trên
môi Lâm Y, một đường trượt xuống, vẽ từng vòng tròn nơi ngực cô sau đó
chậm rãi dừng nơi đỉnh núi, lưu lại một giây rồi rời đi, 'Tôi sẽ đợi cô
đồng ý, đợi cô cầu xin tôi!'

'Không!' Thân mình cô gái không tự
chủ được run lên, cô thống khổ rên một tiếng, đưa tay bắt lấy bàn tay to đang khiêu khích chính mình, ngọn lửa trong cơ thể phút chốc bừng bừng
cháy lên, cô như phát điên nắm chặt áo ngủ của người đàn ông, nửa muốn
đẩy ra nửa muốn xé rách nó.

Người đàn ông cười lạnh xoay người
rời khỏi cô gái, cô gái lập tức nhảy bật lên, trong bóng đêm, cô gái
hung hăng nhã nhào trên tấm thảm dày, rồi loạng choạng đứng lên, hoảng
hốt không biết nên trốn đi nơi nào.

Uy lực của thuốc lúc này mới
phát huy đến đỉnh điểm, ngũ tạng lục phủ của Lâm Y như đang bốc cháy, cô không thể hô hấp. Ánh mắt vô thố của Lâm Y nhìn về phía cửa sổ đang
vọng đến ánh sáng mờ nhạt, hơi thở hổn hển vọt đến cửa sổ, đẩy nó ra sau đó chao đảo trèo lên thành cửa sổ, nhìn xuống, phía dưới một thảm cỏ
xanh mướt đập vào đôi mắt mê ly, đầy dục vọng của cô, nhắm mắt lại, Lâm Y nhoài người ra thành cửa sổ ...

Trong một nháy mắt đó, bàn tay
to của người đàn ông đã chuẩn xác nắm lấy cổ chân của Lâm Y giữ thân
mình cô treo nơi cửa sổ. Người đàn ông chau chặt mày, trong miệng nhẹ
bật ra một tiếng rủa thầm, cắn môi, hắn dùng sức kéo cả người cô trở vào phòng ...

Lần nữa nắm chặt thắt lưng cô khiến cô dán sát vào
thân thể cường tráng của mình, một tay hắn xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ lấy đầu cô thì thào bên tai Lâm Y: 'Nói muốn!'

'Không!' Ngực cô gái phập phồng kịch liệt.

Đôi tròng mắt đen thâm thúy của người đàn ông toát ra một tia nguy hiểm,
hắn chợt cúi đầu, môi đã nghiền lấy cánh môi hồng nhuận của Lâm Y, cánh
môi mang theo mùi bạc hà thoang thoảng khiến cô gái có chút mê man, cô
nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng lại vô lực giãy dụa.

Đột nhiên
cánh môi chợt lạnh, môi người đàn ông đã rời khỏi môi cô, hắn cúi đầu
nhìn lại cánh môi anh đào vẫn mở ra, nhắm mắt lại, nghe hơi thở dồn dập
bên tai, cánh môi lành lạnh của hắn chuyển qua vành tai của cô, nhẹ
nhàng cắn cắn, thanh âm mang theo từ tính mê người kia nhu hòa vang lên
bên tai cô: 'Nói muốn!'

'... Không ...' Giọng nói của cô gái thật suy yếu.

'Tốt lắm! Đủ thú vị! Ta thích!' Ánh mắt người đàn ông chợt lóe lên, tay nhấc bổng cô gái lên ném lên trên giường lần nữa.

Trên giường, thân thể trắng nõn như ngọc của cô gái như lóe lên một vầng
sáng. Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Y, hắn vươn tay rút lấy chiếc áo
ngủ trên người, da thịt màu nâu rám nắng rắn rỏi hiện ra trong ánh sáng
yếu ớt của căn phòng.

Thân thể màu đồng kia áp trên thân thể
trắng nõn như như ngọc kia, hơi thở nam nhân ngập trong khoang mũi của
cô gái đang bị dược lực phát tác khiến cô gái rốt cuộc không còn sức dãy dụa, thân thể mềm nhũn thừa nhận sức nặng đang áp trên người.

Cánh môi lành lạnh của người đàn ông nhẹ lướt trên mặt cô gái, bàn tay to
trượt theo những đường cong trên người cô gái như lửa cháy đổ thêm dầu,
âm thanh nhu hòa như thôi miên lại vang lên: 'Ngoan, nói muốn ta!'


Cô gái không hé môi, nhắm chặt mắt lại, mồ hôi trên trán toát ra càng dày đặc.

Khóe môi của người đàn ông nhẹ câu lên: 'Không lên tiếng tức là đồng ý?' Cô gái vẫn không hé môi như cũ.

Ý cười trên khóe môi người đàn ông càng sâu, thân thể theo đó trầm xuống ...

'Aaa!' Tiếng kêu đau đớn phát ra từ cổ họng cô gái nhưng sự đau đớn ngây ngô
kia rất nhanh bị hòa tan trong sự sung sướng khi ngọn lửa thiêu đốt
trong cơ thể được phóng thích... Thân thể chịu đựng sự kịch liệt quá mức khiến cô gái dần mất đi tri giác ...

Ngọn lửa hung mãnh kia
chừng như thông qua sự kết hợp giữa hai thân thể được phóng thích từng
chút một, nét ửng hồng trên mặt cô gái không thể khống chế lại từng đợt
từng đợt dâng lên ...

'Ưmm...' Tiếng rên nhẹ không thể ức chế
thoát ra từ đôi môi anh đào của cô gái khiến cô gái xấu hổ muốn chết
nhưng không lại có cách nào, đôi mắt to của cô tuyệt vọng nhìn về luồng
sáng trên cửa sổ, sóng mắt không ngừng xao động ...

Nguồn nhiệt
trong cơ thể cô gái rốt cuộc cũng thối lui toàn bộ, thân thể cô cơ hồ hư thoát, mồ hôi đầm đìa, màu ửng hồng trên má cũng dần lui đi, ánh mắt
tối tăm đã khôi phục sự thanh thuần vốn có nhưng trong đáy mắt vẫn thấy
một mảnh mờ mịt, một mảnh tán loạn.

Thân thể xa lạ vẫn đang áp
trên người cô, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông lòe lòe sáng, hắn
nhìn chằm chằm gương mặt hết sức mệt mỏi nhưng lại không thể che dấu sự
thanh thuần sạch sẽ kia, nơi khóe mi còn một tia u sầu chưa xóa sạch,
khóe môi hắn chậm rãi câu lên, giọng nói mang theo chút trêu tức: “Cô
phải cảm ơn tôi! Là tôi cứu cô ...”




15.09.2015, 18:33 MỀU Tiểu Thần Thiên Ưng Bang Cầm Thú Ngày tham gia: 25.01.2015, 15:32

Bài viết: 2230

Được thanks: 1710 lần

Điểm: 3.92

Tài sản riêng:

Re: [Hiện đại] Lưu Luyến Không Quên - Tình Tử Khanh Khanh - Điểm: 10


Editor : dquynh122

Cô gái dần thu hồi ánh mắt toán loạn, tập trung tinh thần ngắm nhìn gương
mặt của người đàn ông đang phủ trên người cô ẩn sau chiếc mặt nạ, ánh
mắt phía sau chiếc mặt nạ thật thâm trầm, sóng mũi cao thẳng, không khó
tưởng tượng đây là một gương mặt tuấn mỹ đến mức nào!

Nhưng
người đàn ông tuấn mỹ này lại ti tiện như thế! Dùng thủ đoạn hạ lưu như
thế bức ép cô! Lâm Y lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông, trong đầu

cô dần hiện rõ ra một gương mặt anh tuấn sáng sủa như ánh mặt trời khác, ánh mắt ấm áp tràn đầy tình ý nhìn cô: 'Y Y, đời này kiếp này anh chỉ
yêu mình em ...'

Nhưng, Cao Lăng, bây giờ em còn xứng với anh sao? Khóe mắt Lâm Y không tự chủ được dâng lên một tầng sương mù ...

'Từ ngày mai, cô lưu lại cùng ta ...' Người đàn ông trên người cô nói như
ra lệnh, ngữ điệu chân thật tựa như thiên hạ này là của hắn, tất cả mọi
người trên đời này đều phải nghe hắn, lại tựa như, được ở bên cạnh hắn
là sự ban ơn lớn nhất cho phụ nữ!

'Mơ tưởng!' Tầng sương mù trong mắt Lâm Y dần thu lại, trong đáy mắt chỉ còn sự phẫn nộ tức giận, cô
gằn từng tiếng, căm hận nói.

Người đàn ông hơi mị mắt, ánh mắt
sắc bén mà lạnh lùng như đao, âm thanh vẫn đầy từ tính mê người như cũ
nhưng từng chữ mang theo sự đe dọa: 'Cái mà ta muốn, không có gì là
không lấy được! Không tin cô cứ thử xem!'

Lâm Y không chút sợ sệt nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn, cười lạnh: 'Anh dựa vào cái gì muốn lưu tôi lại?'

Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, ngón tay lành lạnh của hắn phất qua cánh
môi của cô: 'Tôi có thể khiến cô hai bàn tay trắng ... cũng có thể cho
cô có được tất cả ... Cô ngoan ngoãn lưu lại, thỏa mãn tôi, muốn cái gì
đều được!'

'Cái mà tôi muốn anh có thể cho sao?' Lâm Y quay đầu tránh đi đầu ngón tay của hắn, khóe môi cô dần hiện lên một nụ cười lạnh.

'Cái gì?' Đáy mắt người đàn ông mang theo một ý cười đầy miệt thị, trên đời này còn có thứ hắn không cho được sao?

'Tình yêu!' Lâm Y lạnh lùng thốt hai chữ, đáy mắt cô cũng đầy vẻ miệt thị, loại người như hắn, biết tình yêu là gì sao?

Quả nhiên, cô cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể người đàn ông hơn
cứng lại, sự miệt thị trong đáy mắt dần biến mất, thay vào đó là một sự
thâm trầm, nhìn kỹ cô gái dưới thân, sự lạnh lùng càng lúc càng rõ nét
...

'Anh cho tôi được sao? Phỏng chừng với anh mà nói, căn bản
không biết cái gì gọi là tình yêu!' Đáy mắt Lâm Y chỉ toàn là giễu cợt,
nhìn về phía người đàn ông.

Ánh mắt của người đàn ông dần khôi
phục lại sự lạnh lùng sắc bén, hắn nghiêng người trượt khỏi người cô
gái, thân hình cao ngất bước về phía bộ đàm đặt trên cửa, giọng nói lạnh như băng trầm thấp vang lên: 'Đem cô gái này đi đi!' Sau đó hắn cũng
không quay đầu lại, thân hình cao lớn biến mất sau cửa phòng tắm.

Ở ngoài cửa nghe lệnh của người đàn ông, sắc mặt Lý tỷ trầm xuống, cô gái này, xem ra thực sự đã đắc tội với thiếu gia rồi ...

Chiếc xe màu đen sang trọng không một tiếng động dừng lại trước cổng trường
đại học H, Lâm Y đang muốn đưa tay mở cửa xem thì Lý tỷ đã bắt lấy tay
cô, Lâm Y quay đầu lại, giận dữ nói: 'Các người còn muốn thế nào?'

Một tờ giấy chìa trước mặt Lâm Y, giọng Lý tỷ thật lạnh mạc, mặt không biểu cảm gì: 'Đây là số điện thoại của tôi! Nếu như cô hối hận thì có thể
tìm tôi theo số điện thoại này!'

'Tôi không cần!' Lâm Y dùng sức dãy tay Lý tỷ ra, mở cửa bước ra.

'Đợi đã ...' Mặt Lý tỷ trầm xuống, vẫn ngồi yên trong xe nhìn Lâm Y đang
đứng bên ngoài, 'Đừng quá tự tin, cô gái ... nếu như cô muốn tìm tôi, có thể đến Đế Đô!' Ném lại câu nói này, xe bắt đầu chạy như bay rời đi.

Mắt Lâm Y trống rỗng đứng ngoài cổng ngơ ngác một hồi lâu mới lê tấm thân
đau nhức về phía cổng trưởng. Trường học sớm đã đóng cửa, cô chỉ có thể
gõ cửa phòng thường trực.

Một lúc lâu sau phòng thường trực Dương lão mới thức dậy mở cửa, vừa nhìn ông đã nhận ra Lâm Y, cô gái này
trước giờ nhân phẩm học vấn luôn ưu tú, người lại thanh thuần xinh đẹp,
là nữ sinh viên được cả trường đại học H chú ý nhưng hôm nay cô không
chỉ trở về trễ mà dường như sắc mặt không được tốt lắm.

'Lâm Y, sao hôm nay lại muộn thế?' Dương lão quan tâm hỏi.

'Ừmm, cháu cùng bạn học ... chơi hơi muộn ...' Lâm Y hàm hồ đáp rồi miễn cưỡng nặn một nụ cười.


Nhẹ đẩy cửa phòng ký túc xá, bên trong sớm đã tắt đèn, những bạn cùng phòng khác của cô sớm đã ngủ say, nương ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào,
Lâm Y tinh tường nhìn thấy giường của Trương Tiểu Mạn vẫn trống không.

Lâm Y lặng lẽ đi đến giường của mình ngồi xuống, lúc này mới lấy di động
trong túi xách ra, ấn xuống màn hình nhìn chằm chằm một chuỗi cuộc điện
thoại gọi đến cùng tin nhắn, đều là của Cao Lăng! Ánh mắt Lâm Y trong
nháy mắt dại ra.

Ngón tay thon dài run run mở ra từng tin nhắn.

'Y Y, em không sao chứ? Sao không nhận điện thoại của anh?'

'Y Y, em sao vậy? Anh thật lo lắng cho em!'

'Y Y, thấy tin nhắn nhớ trả lời cho anh. Anh yêu em!'

...

Nước mắt trong nháy mắt đã tràn ra hốc mắt, Lâm Y đưa tay bịt miệng, cô sợ
tiếng nức nở của mình đánh thức các bạn cùng phòng. Đóng lại điện thoại, cô xoay người nằm xuống chiếc giường nhỏ, nhấc lấy chăn che kín đầu ... Cao Lăng, sau này em làm sao đối mặt anh?

Cao Lăng cũng là sinh
viên của trường đại học H, hai năm trước đã tốt nghiệp, sau khi tốt
nghiệp liền xuất ngoại du học. Lúc hắn còn ở trong trường, là chủ tịch
hội học sinh, người cao lớn lại anh tuấn, mang theo một khí chất ấm áp
như ánh mặt trời, năng lực lại giỏi, là người thừa kế của Cao thị xí
nghiệp, một công ty lớn của thành phố H ... là hoàng tử trong mắt của
rất nhiều nữ sinh viên trong trường ...

Lâm Y từ nhỏ đã theo học
vũ đạo, lúc đó là đội trưởng đội văn nghệ của hội học sinh ... Hai người mến nhau được coi là đôi kim đồng ngọc nữ xứng đôi nhất trong trường
đại học H. Lúc rời đi, Cao Lăng đã dặn dò, bảo Lâm Y chờ hắn ba năm, chờ hắn về nước ...

Nhưng hôm nay, ngọc nữ đã không còn nữa ...

Ngày hôm sau Lâm Y xin phép nghỉ, không đến lớp. Cô ngồi trong phòng ngủ chờ Trương Tiểu Mạn trở về.

Ước chừng đến trưa cửa phòng ký túc xá rón rén bị đẩy ra, Trương Tiểu Mạn
đi vào, vừa nhìn đã thấy Lâm Y ngồi ngay ngắn nơi giường, ánh mắt thanh
thuần lúc này sáng quắc nhìn về phía cô, Trương Tiểu Mạn bất an nuốt
nuốt nước miếng, chậm rì rì đi vào.

'Lâm Y, tối hôm qua bạn ... không sao chứ? Mình uống nhiều quá ... cái gì cũng không biết!' Trương Tiểu Mạn dè dặt nói.

Lâm Y nhìn gương mặt đầy bất am của Trương Tiểu Mạn, một màn không chịu nổi tối hôm qua nơi sofa chợt lướt qua đầu, cô thu lại ánh mắt sắc bén, một lúc sau mới lạnh giọng nói: 'Tiểu Mạn, chúng ta báo cảnh sát đi!'

Trương Tiểu Mạn giật mình nhìn Lâm Y, một lúc lâu mới khôi phục tinh thần lạn. Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, không dám nhìn thẳng vào mắt bạn: 'Chúng
ta đấu không lại bọn họ ... hơn nữa không có chứng cứ ... Lâm Y, bọn họ
đã làm gì bạn?'

'Đấu không lại thì có thể dễ dàng buông tha bọn
họ sao?' Lâm Y trừng Trương Tiểu Mạn, 'Bởi vì một công việc mà có thể
bán đứng chính mình sao?'

'Đừng nói như vậy, Lâm Y, bạn không cần tìm việc làm cho nên bạn không hiểu đâu. Mình cần công việc này, mình
muốn ở lại thành phố này ... mình còn mẹ còn em gái đang đợi mình mang
tiền về!' Vành mắt Trương Tiểu Mạn đã đỏ lên.

Lâm Y rũ rèm mi, không nói tiếng nào. Gia cảnh của Trương Tiểu Mạn cô biết, đúng là bạn mình rất cần tìm việc làm, cần tiền!

'Lâm Y, mình mất đi cơ hội làm việc cũng đành nhưng bạn cũng ngẫm thử xem,
nếu như chuyện này lộ ra, sẽ ảnh hưởng thế nào với chuyện bạn được giữ
lại trường ... Hơn nữa, sau này Cao Lăng làm sao đối mặt với người
khác?' Giọng Trương Tiểu Mạn có chút khiếp sợ.

Lòng Lâm Y thắt
lại. Cô biết rất rõ, nếu cô đi báo cảnh sát, đừng nói đến chuyện có thể
buộc tội đám người quyền thế này hay không, thì thanh danh của cô cũng
đã bị bôi một vết nhơ mà Cao Lăng ... hắn đối mặt thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui