Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Đôi mắt to tròn trên gương mặt phúng phính của cậu bé lóe lên, nghi hoặc
nhìn ba mình rồi lại nhìn sang mẹ, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi mẹ, hai tay cậu bé bá cổ mẹ, mắt nhìn sang ba, bình tĩnh nói, 'Ba xuống thì mẹ
mới uống thuốc được!'

'Ba không xuống được, con mau sang bên kia nằm đi!' Lãnh Nghị nhăn mặt, cảm giác này thật không quá thoải mái.

'Không chịu!' Cậu bé cũng học ba mình nhăn mặt lại, nhưng rất nhanh, như phát
hiện ra một điều kỳ thú, bàn tay nhỏ nhắn của cậu lập tức trượt khỏi cổ
mẹ, giọng đầy ngạc nhiên cất lên, 'Mẹ, sao không mặc quần áo?'

Mặt cô gái lập tức nóng bừng bừng vì ngượng ngùng, ấp a ấp úng một lúc vẫn
không nói được tiếng nào, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, sau đó dịu giọng nói, 'Mẹ còn chưa tắm, ba cùng mẹ đi tắm... con trai ngoan, buông mẹ ra, ba dẫn mẹ đi tắm, tắm xong bụng mẹ cũng sẽ không đau nữa!'

'Thật sao?' Câu nhóc nhìn ba mình bằng ánh mắt nghi hoặc, đôi tay vẫn ôm chặt cổ mẹ không chịu buông.

'Đương nhiên là thật rồi!' Lãnh Nghị ưỡn người, đột ngột tập kích một trận
khiến cô gái dưới thân chau mày, không khỏi bật kêu ra tiếng, Lãnh Nghị
nhẹ câu lên một nụ cười, 'Con xem, mẹ lại đau rồi, con trai ngoan, buông mẹ ra nhanh lên!'

Tiếng rên rỉ của mẹ khiến cậu bé đau lòng cực
kỳ, cuối cùng cậu nhóc cũng chịu buông cổ mẹ ra... mắt Lãnh Nghị lóe
sáng, cánh tay dài câu lên, mạnh mẽ bế cô gái lên từ trên giường nhảy
xuống, nương theo bóng tối đi về phía phòng tắm.

Trong đôi tay
mạnh mẽ của người đàn ông, cô gái không có cách phản kháng, cô chỉ đành
nhỏ giọng an ủi cậu nhóc trên giường, 'Hạo Hạo ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi, ân, mẹ xong ngay bây giờ đây, lát nữa mẹ về dỗ con được không?
Ngoan...'

Những tiếng cuối cùng của cô gái bị ngăn lại sau cửa
phòng tắm, cậu nhóc không nghe lời mẹ mà ngồi dậy, đôi mắt to tròn nhìn
đăm đắm về phía phòng tắm mong ba sớm giúp mẹ trị bệnh, bụng mẹ không
đau nữa thì có thể về dỗ hắn ngủ!

Nhưng rất nhanh, cậu nhóc đã
phát hiện có điều không đúng, cậu bé vẫn nghe được từ trong phòng tắm

thỉnh thoảng truyền ra những tiếng kêu kỳ quái của mẹ, tuy rằng những âm thanh đó đã cố nén thật thấp nhưng trong đêm yên tĩnh, cậu nhóc vẫn
loáng thoáng nghe thấy được! Đôi mắt đen láy của cậu nhóc lóe lên một
tia nghi hoặc, sao bụng của mẹ vẫn còn đau hoài vậy?

Rốt cuộc
không nhịn nổi nữa, cậu nhóc nương theo ánh trăng mờ mờ chậm rãi bò
xuống giường đi về phía phòng tắm, đến trước phòng tắm, tiếng động trong phòng tắm tuy rằng đứt quãng nhưng truyền ra càng thêm rõ ràng, lẫn vào trong đó còn có tiếng ba mẹ.

'Nhanh chút... Hạo Hạo một mình đang ở bên ngoài...' Tiếng của mẹ cũng đứt quãng.

'Em không thể cứ ôm thằng bé ngủ như thế được... Hạo Hạo dù sao cũng là con trai!' Giọng của ba có chút khàn.

Con trai thì không thể để mẹ ôm ngủ sao? Hạo Hạo bất mãn chu môi, sau đó
bắt đầu đập mạnh cửa phòng tắm, lớn tiếng gọi, 'Mẹ, mở cửa, Hạo Hạo muốn vào!'

'Đợi chút... Hạo Hạo...' Tiếng cô gái rời rạc đáp mang
theo một chút khẩn trương, người đàn ông bên trong cắn răng gia tăng tốc độ luật động, ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đập cửa thùng thùng
cùng tiếng gọi của Hạo Hạo...

Bên ngoài phòng ngủ bảo mẫu sốt
ruột đi tới đi lui, bà nghe được tiếng kêu của Hạo Hạo nhưng lại không
dám lỗ mãng đẩy cửa vào bế thằng bé...

Cửa phòng tắm rốt cuộc
cũng được mở ra, người bước ra là Lãnh Nghị, hắn đã mặc xong áo ngủ, chỉ cần một tay đã nhấc được cậu nhóc đang đứng ngoài cửa lên đi về phía
giường nhưng cậu nhóc không ngừng giãy dụa định chạy vào phòng tắm, 'Con muốn mẹ...'

'Mẹ còn đang tắm, nhanh lắm... ngoan, ba bế con về
giường ngủ!' Người đàn ông vừa nói vừa bước nhanh về giường, đặt cậu
nhóc xuống giường rồi cũng nằm xuống, trong cánh tay của ba mình, cậu
nhóc vẫn không ngừng giãy dụa...

Nhưng chỉ lát sau cửa phòng tắm
lại mở ra lần nữa, thấy mẹ rốt cuộc xuất hiện, cậu bé lúc này mới an
tĩnh trở lại, giang đôi tay mập mạp ra, 'Mẹ ngủ với Hạo Hạo!'


'Được được được, mẹ ngủ với Hạo Hạo!' Giọng cô gái tràn đầy sủng nịch và dung túng, cô nằm xuống, ôm lấy con trai...

Lãnh Nghị nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thầm thở dài một tiếng
rồi cũng nghiêng người sang, cánh tay gác qua người cô gái... cứ như
vậy, người đàn ông ôm cô gái, cô gái ôm chú nhóc, một nhà ba người ôm
nhau ngủ...

Sáng sớm hôm sau Hạo Hạo đã thức giấc, cậu bé lập tức phát hiện mình lại một người cô đơn nằm đó, mẹ thì đang gối đầu trong
khuỷu tay của ba, cánh tay ba vòng qua người mẹ...

Hừm, ba lại
cướp mẹ của mình rồi! Sao lần nào cũng thế cả vậy, có nhầm hay không
đây, đó là mẹ của mình nha, cũng không phải là mẹ của ba! Hạo Hạo rất
bất mãn sụ mặt xuống, thân hình mập mạp trườn ra khỏi chăn, bò về phía
hai người, 'Mẹ, mẹ...'

Hai người lớn đang say sưa trong giấc ngủ
bị tiếng động bất thình lình làm cho giật mình tỉnh giấc, vừa hé mắt ra
đã nhìn thấy đứa con trai trong chiếc áo ngủ màu trắng đang một mạch bò
về phía mẹ, cứng rắn chen vào giữa hai người, rồi đường hoàng nằm xuống.

Con trai? Hai người đồng thời ngẩn người sau đó cả hai đều tự dịch người ra nhường lại một chút không gian để "khách không mời" này có chỗ nằm cho
thoải mái, cậu nhóc nằm giữa hai người, hết nhìn mẹ rồi lại nhìn sang ba sau đó gương mặt nhỏ nhắn tuấn tú như một bản chuẩn xác của Lãnh
Nghị sụ xuống, bàn tay mập mạp đẩy mặt ba mình ra, giọng nói non nớt
tràn đầy bất mãn, 'Ba ra ngoài ngủ, ba ra ngoài ngủ, mẹ phải ngủ với Hạo Hạo!'

Lại nữa rồi! Mặt Lãnh Nghị lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn nuốt
nuốt nước bọt nhìn con trai, 'Mẹ của con là vợ của ba, đương nhiên là
phải ngủ với ba rồi, Hạo Hạo nên ra ngoài ngủ mới đúng đó!'

'Không đúng, mẹ phải ngủ với Hạo Hạo!' Cậu nhóc lớn tiếng nói, 'Ba ra ngoài, tìm mẹ của ba ngủ cùng kìa!'

Đầu lại choáng váng một hồi, Lãnh Nghị suýt nữa thì ngất xỉu, Lâm Y cố nén
nãy giờ nghe câu này rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bật cười ra tiếng,

cô vươn tay ôm lấy con trai, vỗ nhẹ lưng thằng bé, 'Được được, mẹ ngủ
với con...'

'Mẹ, lần sau để bà nội ngủ với ba, được không?'

'Ân, được, cục cưng... ân, mặt nhỏ đâu, cho mẹ hôn một cái nào...'

Lãnh Nghị nhìn hai mẹ con đang âu yếm nô nhau, cắn môi, đáy mắt có chút gợn
sóng, thật lâu mới bình thản lên tiếng, 'Hạo Hạo, sau khi thức dậy ba
muốn nói chuyện với con... ân, hai chúng ta đến phòng sách nói chuyện!'

Nói chuyện trong phòng sách? Mắt Lãnh Hạo sáng lên, có thể vào thư phòng
bàn việc với ba xem ra là một chuyện rất trọng đại, mỗi lần ba bàn việc
trong thư phòng cậu nhóc đều muốn vào nhưng bảo mẫu luôn nói: 'Hạo Hạo
giờ không được vào, ba đang bàn chuyện quan trọng!' Ừm, lần này ba "mời" mình đến phòng sách nói chuyện, xem ra mình cũng là người rất quan
trọng đây!

Nghĩ đến đây mặt cậu nhóc lập tức trở nên nghiêm túc
hẳn ra, cậu nhóc buông bàn tay đang bám trên cổ mẹ ra quay đầu lại nhìn
ba, nghiêm túc gật đầu, 'Dạ được, chúng ta nói chuyện!' Cũng phải,
chuyện mẹ ngủ cùng ai mình phải bàn bạc kỹ lưỡng với ba mới được!

Vừa ăn xong bữa sáng, Lãnh Nghị còn đang ngồi ở bàn ăn chưa kịp đứng dậy
thì Hạo Hạo nsghiêm chỉnh trong quần đen áo sơ mi trắng đã không chờ kịp nhảy khỏi chiếc ghế dành riêng cho mình, chạy đến bên cạnh ba mình, kéo tay áo hắn, 'Ba, chúng ta có thể đi phòng sách bàn chuyện chưa?'

Ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn ăn, bao gồm cả những người hầu đứng
gần đó đều không hẹn mà cùng quét về phía hai cha con, Lâm Y mím môi cố
nhịn cười, quay sang trêu chọc đứa con nhỏ Lãnh Hàn đang được bảo mẫu bế trên tay.

'Ừm, Hạo Hạo, nói cho bà cố nghe, con muốn nói chuyện
gì với ba?' Tương Mân quay đầu nhìn Lãnh Hạo đang đứng gần đó, thuận tay kéo cậu nhóc vào lòng, vẻ mặt từ ái và sủng nịch.

'Khụ khụ...'
Lãnh Nghị vội hắng giọng nhìn cậu nhóc nói, 'Hạo Hạo, đây là chuyện giữa hai người đàn ông chúng ta, không thể nói khắp nơi được!'

'Nói
cho bà cố nghe thì có sao đâu!' Cậu nhóc nói vẻ không phục rồi quay sang nhìn Tương Mân, nghiêm túc nói, 'Con với ba phải bàn xem mẹ nên ngủ với ba hay là nên ngủ với con!'

'Ồ...' Tương Mân cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mở to mắt, gật đầu liên tục, 'Vấn đề này... đúng là rất quan trọng...'

Có sự tán đồng của bà cố, cậu nhóc càng thêm đắc ý, gương mặt nhỏ tuấn tú

càng lộ ra vẻ nghiêm túc, 'Mẹ không được ngủ với ba, ba sẽ bắt nạt mẹ!
Tối hôm qua lúc con thức dậy thấy mẹ đang khóc, mẹ nói mẹ bị đau
bụng...'

Tất cả mọi người trên bàn ăn đều ngẩn người, Lâm Y vội
ngừng trêu đùa đứa con nhỏ mà quay đầu nhìn sang Lãnh Hạo, sốt ruột ngắt lời thằng bé, 'Khụ khụ.... Hạo Hạo, nhanh vào phòng sách với ba đi, trễ chút nữa ba đi làm thì không rảnh bàn bạc với con đâu... khụ khụ...'

'Không đâu, con nói hết đã!' Cậu nhóc không để ý đến vẻ ngượng ngập và tiếng
kêu của mẹ, tiếp tục nhìn Tương Mân kể, 'Thực ra là vì ba đè lên bụng mẹ nên làm mẹ đau, người ba lớn như vậy mà lại đè lên mẹ...'

Thì ra là như vậy! Tất cả mọi người đều mím môi, cố nhịn cười, mặt Lâm Y đỏ
đến tận mang tai, cô nhìn sang Lãnh Nghị như cầu cứu, 'Nghị...'

'Hạo Hạo, chúng ta đến phòng sách nói chuyện đi...' Lãnh Nghị đứng dậy, cánh tay dài mạnh mẽ đoạt lấy cậu nhóc Hạo Hạo từ tay bà cố, bước nhanh ra
khỏi phòng ăn.

'Con còn chưa nói hết mà!' Cậu bé không ngừng giãy dụa trong tay cha, giọng nói trong sáng non nớt thật rõ ràng vọng đến
tai mọi người, 'Mẹ còn không có mặc quần áo, ba còn nói mang mẹ đi
tắm...'

Lâm Y rốt cuộc ngồi không nổi nữa, mặt cô vừa đỏ vừa nóng rực, giọng nói cũng thật không tự nhiên, 'Bà nội, mẹ, con... lên đó xem thử...', nói rồi cô chạy như bay ra khỏi nhà ăn...

***

Cửa phòng sách "phanh" một tiếng sập lại sau lưng, Lãnh Nghị đặt con trai
lên chiếc ghế trước bàn làm việc, cúi xuống nhìn gương mặt phúng phính
của con, nói rành mạch từng chữ, 'Con ngồi đây, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!'

'Dạ!' Lãnh Hạo ngước đầu lên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của
cha, gật đầu một cách rất nghiêm túc; Lãnh Nghị cũng nhẹ gật đầu sau đó
vòng qua ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.

Mới ba tuổi,
Lãnh Hạo quả thực là còn quá bé, cậu nhóc gần như lọt thỏm trong chiếc
ghế kia, chỉ có thể nhìn thấy đầu cha mình và một góc của chiếc bàn làm
việc xa hoa, rộng rãi kia, ba rõ ràng là từ trên cao nhìn hắn, cảm giác
bị áp bức hình như không thoải mái cho lắm! Lãnh Hạo lắc lư chiếc đầu
nhỏ miên man suy nghĩ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui