Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Gần ăn xong bữa cơm thì tivi lại chuyển đến phần tin ngắn, giọng trong trẻo của cô biên tập viên vang lên rõ ràng khắp phòng ăn: "Theo tin tức mới
nhất, cách đây mấy phút ở Paris, Pháp, nơi đặt trụ sở chính của LS quốc
tế, tổng giám đốc của LS quốc tế Lãnh Tuấn đã mở một cuộc họp báo tuyên
bố thoái vị, từ hôm nay chức vị tổng giám đốc nhường lại cho em trai
Lãnh Thành tiếp nhận... Theo suy đoán của ngoại giới, sở dĩ Lãnh tổng
giám đốc có hành động này là vì ông chịu đả kích quá lớn từ cái chết của con trai, người được chỉ định thừa kế LS quốc tế...'

Căn phòng
trong chớp mắt chìm trong im lặng, tâm trí mọi người hoàn toàn hướng về
phía tivi, Lâm Y cắn chặt môi, nhìn chằm chằm màn hình, đáy mắt không
giấu được âu lo...

Từ Nhất Hạo thì lại đang nhìn con gái, ông
không kìm được vỗ nhẹ vai cô như trấn an. Lâm Y lúc này mới thu hồi tầm
mắt đang nhìn lên màn hình mà quay sang cha mình, nhè nhẹ gật đầu với
ông tỏ vẻ mình không sao.

Dùng xong cơm mọi người còn lưu lại một lát để trò chuyện nhưng Lâm Y và Linh Nhi thì cáo từ rồi vội vã trở lại phòng ngủ, vừa đóng cửa phòng lại Lâm Y đã chờ không kịp vội hỏi: 'Có
lấy được chìa khóa không?'

Linh Nhi không giấu được đắc ý, như
một ảo thuật gia tài tình phút chốc biến ra một xâu chìa khóa huơ huơ
trước mặt Lâm Y, 'Xem này!'

Mắt Lâm Y bừng sáng, cô vội đoạt lấy
xâu chìa khóa trong tay Linh Nhi, nhỏ giọng nói: 'Đợi mọi người ngủ rồi
chúng ta đi... Chị lái xe, em phụ trách an toàn...'

Ban đêm ở khu nghỉ dưỡng ở vùng núi thật yên tĩnh, Lâm Y và Linh Nhi rón rén bước
xuống lầu, nương theo ánh trăng và ánh đèn mờ mờ đi lần về phía bãi đỗ
xe, rất nhanh hai người đã tìm được chiếc xe thương vụ màu đen của Từ
Nhất Hạo, Lâm Y nhanh nhẹn mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Linh Nhi cũng lập tức ngồi vào ghế phụ lái.

Vừa mới tra chìa khóa, nổ máy thì chợt nghe cửa sau xe mở ra rồi một bóng người cao gầy nhanh nhẹn chui vào
sau đó "phanh" một tiếng sập cửa lại; Lâm Y và Linh Nhi giật nảy mình,

vội quay đầu nhìn lại, 'Lý Mặc!' Lâm Y không nhịn được bật kêu lên.

Trên môi Lý Mặc vẫn là nụ cười tà tứ thường thấy, bình thản nói: 'Các cô định đi đâu mà không gọi tôi?'

Linh Nhi sửng sốt nhìn hắn, 'Sao anh lại biết?'

'Ừm, hai người nhiệt tình múc canh cho tôi uống, nhân cơ hội đó trộm chìa
khóa xe của tôi, các cô cho rằng tôi thật sự không biết gì hết sao?'
Giọng Lý Mặc vẫn nhàn nhã, một chút tiểu xảo này mà muốn qua mặt Lý Mặc
hắn sao? Thật quá ngây thơ!

'Vậy lúc đó vì sao anh không nói?'
Linh Nhi tỏ vẻ không phục, 'Rõ ràng là anh về phòng phát hiện không thấy chìa khóa rồi mới qua tìm chúng tôi thôi!'

'Trời!' Lý Mặc cười,
giọng nói có chút xem thường, 'Tôi mà nói ra, hai người các cô không
phải bị mang tiếng ăn cắp sao, còn không phải giúp các cô giữ chút thể
diện!'

'Lý Mặc, chúng tôi sớm đã biết anh rất tốt, lại giỏi
giang... khụ khụ, cho mượn xe dùng một chút có được không?' Lâm Y chỉ
đành cười cầu tình.

'Có điều kiện!' Lý Mặc dài giọng, vẻ kiêu căng.

'Điều kiện gì?' Lâm Y và Linh Nhi gần như là đồng thời lên tiếng.

'Để tôi đi với các cô!' Lý Mặc nhướng cao mày nhưng giọng vẫn thản nhiên.

'Được!' Hai cô gái ngồi trước lại gần như đồng thời trả lời.

Xe nhanh chóng rời khỏi thôn trang nghỉ mát rồi bon bon chạy trên con
đường ngoằn ngoèo của vùng núi, con đường một bên dựa vào vách núi, một
bên là hẻm núi thật cao, thoạt nhìn hiểm trở cực kỳ; gần như là cùng lúc đó vài người khác cũng rất nhanh phát hiện ra, xe của bọn họ lập tức

theo sát phía sau chiếc xe thương vụ, phía sau xe của họ lại còn hai
chiếc xe thương vụ khác cũng nhanh chóng tiếp cận mấy chiếc xe phía
trước.

Lý Mặc ngoái nhìn lại phía sau, rồi lặng lẽ quay đầu lại,
lẳng lặng lần tay dưới ghế ngồi rút ra một khẩu súng; Linh Nhi ngồi ở
ghế phụ lái nhìn qua kính chiếu hậu quan sát từng động tĩnh của đối
phương, cô cũng lẳng lặng rút ra không khẩu súng...

Qua kính
chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe phía sau đang càng lúc càng gần, Lâm Y
thoáng chau mày, rõ ràng cô cũng đã phát hiện có gì không bình thường,
thoáng suy nghĩ một giây rồi Lâm Y cắn môi ấn mạnh chân ga, chiếc xe gầm mạnh rồi bắt đầu lao vun vút trên con đường núi chật hẹp, tận lực phát
huy kỹ thuật lái xe mà Tương Huy đã dạy cho.

Chiếc xe đột ngột
tăng tốc khiến Lý Mặc ngồi ở phía sau chưa thắt dây an toàn theo quán
tính cả người bị bắn về phía trước, hắn vội ngồi thẳng lên, trừng mắt
nhìn cô gái đang ngồi ở ghế lái giọng không giấu được kinh ngạc: 'Oa, cô biết đua xe sao?'

'Phải đó, lúc nào rảnh rỗi đua thử với anh một vòng!' Lâm Y tay giữ chặt vô lăng, mắt nhìn phía trước, bình thản đáp.

'Khụ khụ, đợi cô sinh xong... tôi lúc nào cũng có thể ... khụ khụ, tôi sẽ khiến cô...' Lý Mặc khinh thường "hừm" một tiếng.

Đang nói chuyện thì ba người chợt phát hiện ra phía trước có một chiếc xe
thương vụ khác đang bon bon chạy tới liền lập tức ngậm miệng, mắt nhìn
chằm chằm chiếc xe phía trước; ngọn đèn pha sáng rực của chiếc xe phía
trước khiến Lâm Y gần như không mở nổi mắt, cô không thể không hạ tốc độ xe xuống.

Mắt Lý Mặc quét qua một tia sắc bén, hắn thầm kêu
không tốt rồi trầm giọng ra lệnh cho Lâm Y, 'Lâm Y, lái về bên phải rồi
ngừng xe!', lúc hắn nói chuyện thì đã hạ kiếng xe xuống đưa nòng súng
trường ra ngoài, điều chỉnh mắt hồng ngoại trên nòng súng rồi nổ súng về phía chiếc xe chạy phía trước.


"Phanh", rõ ràng một bánh của
chiếc xe phía trước đã trúng đạn, thân xe không ngừng đảo hết bên trái
rồi sang bên phải, bánh xe rít trên mặt đường phát ra những âm thanh
chói tai tiếp đó là một tiếng trầm đục, cả chiếc xe trượt khỏi làn đường phóng thẳng xuống vực, sau đó là một tiếng rầm đinh tai nữa vang lên...

Xe của Lâm Y nhanh chóng tấp vào vệ đường dừng lại, lúc này một chiếc xe
thương vụ từ phía sau đã nhanh chóng đuổi đến, Lý Mặc xoay họng súng về
chiếc xe phía sau đó, thông qua mắt hồng ngoại hắn nhìn thấy rõ ràng cửa kiếng của chiếc xe phía sau đã hạ xuống, một ống bắn rocket đang lặng
lẽ nhô ra chuẩn bị phát động...

Lý Mặc không khỏi giật mình nhưng vẫn bình tĩnh nhắm bắn về phía chiếc xe phía sau, miệng lớn tiếng gọi,
'Xuống xe nhanh lên! Rời khỏi xe mau!' Chiếc xe phía sau rõ ràng có
chuẩn bị đầy đủ, họ khéo léo lách xe qua tránh đi những phát súng của Lý Mặc, Lý Mặc vừa không ngừng nổ súng vừa mở cửa lăn khỏi xe, đồng thời
nhanh nhẹn lách người tránh đi một loạt đạn nã về phía mình.

Dưới sự yểm trợ của Lý Mặc, Lâm Y và Linh Nhi nhanh chóng xuống xe, Linh Nhi vừa nổ súng vừa che cho Lâm Y chạy trước, rốt cuộc nhìn thấy ven đường
có vài gốc cây cổ thụ và một đống đất đá , Lâm Y và Linh Nhi vội chạy về phía đó giấu mình ở sau những gốc cây.

Hai người vừa mới ẩn thân xong thì chợt nghe phía sau có một tiếng nổ lớn, chiếc xe của họ đã bị
hỏa pháo bắn vỡ tung, cả thân xe lập tức chìm trong biển lửa.

Gần như là đồng thời, Lý Mặc cũng nhanh chóng nấp sau đống đất đá, hắn lại
rút trong túi ra một chiếc điện thoại, ấn một số rồi trầm giọng nói:
'Cách thôn trang nghỉ mát mười cây số, trực thăng chi viện...', rồi
"cạch" một tiếng, ngắt điện thoại.

Hỏa pháo? Lâm Y giật nảy mình, cô dường như thấy lại cảnh tượng ở Milan năm ngoái, khi cô và Lãnh Nghị ngồi trên xe taxi, cảnh tượng chiếc xe của Lãnh Nghị đang đuổi ở phía
sau bị hỏa pháo bắn như thế nào... Lúc đó họ vốn tưởng rằng chuyện đó do phần tử khủng bố làm...

Rõ ràng Lãnh Thành sau khi thấy Lãnh
Tuấn ký tên vào văn kiện chuyển giao quyền thừa kế thì lập tức ra tay
đối phó với Lâm Y và đứa bé trong bụng cô bởi vì ông biết, đây là giọt
máu duy nhất của Lãnh Nghị!

Lý Mặc lần nữa nâng cây súng trường
của mình lên gác lên đống đất đất, "phanh" một tiếng, ánh lửa bắn lên
tận trời, Lâm Y nhìn thấy tên đang cầm ống hỏa pháo nấp sau cửa kiếng
của chiếc xe thương vụ đã bị trúng đạn từ Lý Mặc, máu tươi cùng óc bắn
tung tóe... Lúc này hai chiếc xe thương vụ khác cũng đã đuổi đến...


Hai chiếc xe thương vụ đều ngừng lại, trên xe khoảng chục tên vạm vỡ, tay
nâng súng ngắn xông về hướng Lý Mặc và Lâm Y đang nấp, Lý Mặc và Linh
Nhi đồng thời nâng súng bắn trả...

Chính lúc này, nơi hướng ngược lại với thôn trang nghỉ dưỡng, Lâm Y nhìn thấy rõ ràng có ba chiếc xe
đang vùn vụt chạy tới nhưng chưa biết là địch hay bạn; Lâm Y cả kinh
thất sắc, rốt cuộc cô đã biết khổ tâm của Lãnh Nghị, nhưng đã không kịp
hối hận vì không nghe lời Lãnh Nghị và ba mình, khiến cho bản thân và
những người khác đều lâm vào nguy hiểm...

Ba chiếc xe rất nhanh
đã đến gần, bởi vì không biết là địch hay bạn nên tiếng súng của hai bên đều tạm dừng lại, nương theo ánh lửa từ chiếc xe đang bốc cháy, Lý Mặc
và Linh Nhi rướn người nhìn qua, đám người từ chiếc xe thương vụ cũng
nhanh chóng lùi lại nấp sau thân xe, nhìn chằm chằm những người khách lạ không mời mà đến kia.

Cửa của ba chiếc xe nhanh chóng mở ra,
những người đàn ông cao lớn trong bộ tây trang màu đen đồng loạt xuống
xe, trên tay mỗi người đều cầm súng ngắn, ánh mắt như chim ưng đầy cảnh
giác quét một vòng hoàn cảnh xung quanh, sau đó một một người đàn ông áo đen đi đến chiếc xe ở giữa mở cửa sau xe.

Thân hình cao lớn của
Lãnh Nghị bước ra khỏi xe, trên người là bộ tây trang màu đen, trên tay
cầm một cây súng ngắn, mơ hồ có thể nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ là
vẻ lãnh liệt và cao ngạo thường thấy, ánh mắt sắc như dao quét một vòng
hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận đánh giá tình cảnh hỗn độn trước mắt...

Mắt Lâm Y chợt trừng lớn, trái tim kịch liệt nhảy lên, không thể tin nổi
nhìn gương mặt tuấn mỹ phi phàm nhưng cũng lạnh như băng của người đàn
ông cách mình không xa, đó... thật sự là Lãnh Nghị sao? Là Nghị của cô
thật sao? Sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

'Thiếu phu nhân, là thiếu gia!' Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh ngạc mừng rỡ của Linh Nhi.

Lãnh Nghị rõ ràng cũng nghe được tiếng kêu của Linh Nhi, ánh mắt sắc bén của hắn lập tức dời đến hướng vừa phát ra tiếng nói, đáy mắt ngời sáng như
sao, hắn nghe rất rõ ràng ba chữ "thiếu phu nhân"! Y Y ở đây sao?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui